Sở Thiên lẳng lặng nhìn thiếu niên lưng hơi cong đang uống rượu kia, đáy lòng không rõ ràng mà thầm nghĩ —— hai người bọn họ chia tay chắc cũng đã được nửa tháng rồi đi.
Hắn cùng Trương Thiên Hâm tính như bạn cùng thuở nhỏ, tuy rằng không học chung trường học, nhưng vẫn duy trì liên lạc với nhau, thời điểm Tô Kha Văn cùng Trương Thiên Hâm ở bên nhau cũng không thiếu lúc cùng bọn họ ăn uống chơi bời, tình cảm giữa hai người như thế nào bọn họ đều rõ như ban ngày.
Nhưng thật ra mà nói, đối với bọn họ, tình yêu chỉ là thứ hư vô.
Ra ngoài đường còn có thể bắt gặp được các loại nhân tra lừa đảo tình cảm, cũng không phải đang nói không tin vào tình yêu, nhưng mà nếu đã có tiền trong tay, chuyện gì cũng trở nên dễ như ăn cháo.
Khả năng nhất cũng chỉ là vào tuổi ngông cuồng gặp được người hợp mắt thôi.
Nhưng bọn hắn cũng chưa hề nghĩ đến Trương Thiên Hâm đã gặp được người hợp tâm ý, lại còn yêu khăng khăng một mực.
Nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ thấy Tô Kha Văn, đối phương lười biếng ngậm côn thuốc lá chào hỏi, lớn lên quá xuất sắc, thậm chí có thể dùng mỹ lệ để hình dung.
Hơn nữa việc ăn chơi cũng không hề kém so với bọn hắn.
Lúc trước chơi bài cùng nhau, nguyên một đêm trừ Tô Kha Văn ra, những người khác đều thua trắng tay, mà Tô Kha Văn gọi lại Trương Thiên Hâm vốn đang ngồi đối diện đến ngồi cạnh mình để đếm tiền.
Lúc đó Tô Kha Văn là nói như thế nào đây? Tích cóp chút tiền để sau này còn có thể đem Trương Thiên Hâm cưới về nhà.
Bọn họ nhìn về phía Trương Thiên Hâm, cười rạng rỡ đến vô pháp ức chế.
Bọn họ tiếp xúc với nhau cũng đã lâu, cũng biết được nhiều ít sự tình.
Cảm tình giữa hai bọn họ rất tốt.
Nhưng đến cùng vẫn chia tay.
Sở Thiên nhìn người ngày xưa vốn trương dương kiêu ngạo, giờ phút này lại như đánh mất sinh cơ, trong đầu nghĩ tới một đêm kia ——
Bọn họ cùng mấy người quen cùng nhau uống rượu, khi đó Trương Thiên Hâm cùng Tô Kha Văn chia tay không tới hai ngày, cả người uể oải không phấn chấn, vẫn luôn ngồi một chỗ hút thuốc uống rượu.
Đêm đó một mình Trương Thiên Hâm uống bốn hay năm bình rượu gì đấy, người khác có khuyên gì cũng bỏ ngoài tai.
Rốt cuộc tửu lượng có tốt đến bao nhiêu thì cuối cùng cũng nằm vật ra ghế sô pha.
Mà trong lúc uống, Trương Thiên Hâm luôn gọi điện thoại mấy cuộc cho Tô Kha Văn.
Cuộc gọi thứ nhất Tô Kha Văn tiếp máy nghe.
"Alo."
Trương Thiên Hâm cả người say choáng váng nghe được giọng nói của Tô Kha Văn xong, lập tức khóc như một đứa trẻ, ngữ khí tràn đầy ủy khuất cùng thống khổ.
Hắn nói:
"Kha Văn, anh rất nhớ em."
Lúc ấy di động đang bật loa ngoài.
Phía đối diện cách màn hình mang một chút thanh âm không rõ ràng lắm truyền đến, nhưng chẳng qua chỉ trả lời một câu vô cùng ngắn ngủi ——
"Ừ."
Trương Thiên Hâm ngực không ngừng phập phồng, hắn nghẹn ngào tiếp tục khẩn cầu.
"Chúng ta đừng chia tay nữa được không, đều là do anh sai, anh sẽ sửa lỗi mà, anh sẽ trở nên càng tốt hơn, thực xin lỗi..."
"Tối hôm qua anh mơ thấy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em hỏi anh có gì vui mà cười, nhưng anh lại khóc lóc hỏi em tại sao em lại rời bỏ anh."
Trương Thiên Hâm nói rất nhiều thứ, cơ hồ đem tất cả sự hèn mọn van nài cùng nhu tình dâng lên cho Tô Kha Văn.
Kết quả sao?
Kết quả Tô Kha Văn chỉ đáp lại một câu.
"Nhưng mà anh Hâm, chúng ta đã chia tay rồi."
Mặc cho ai đều biết Trương Thiên Hâm khi nghe được câu nói kia, đặc biệt là lúc cuộc gọi bị cắt đứt sau, cả đôi mắt hắn hồng tựa như lấy máu, khóc đến cả người đều run rẩy.
Hắn không chết tâm, lại tiếp tục gọi thêm một lần, nhưng trả lời hắn chỉ là giọng nói tự động của hệ thống.
"Người dùng của số điện thoại này hiện đã đóng máy......"
Đám người bọn họ đều biết rõ ràng Trương Thiên Hâm là loại người cao ngạo cỡ nào, nhưng đêm đó dù uống tới bình cuối cùng Trương Thiên Hâm vẫn còn tiếp tục khóc.
Cánh tay hắn, mỗi chỗ khớp xương đều là tên của Tô Kha Văn.
Màu chữ xăm đen tựa xiềng xích gông cùm trói chặt lấy người Trương Thiên Hâm.
Di động từ trong tay rơi xuống, Trương Thiên Hâm bụm mặt, tuyệt vọng cùng thống khổ bị trước kia đè nén cực lực giờ hóa thành tiếng gào rống phát ra từ khe hở giữa những ngón tay.
Thiếu niên mét mấy cả người cuộn tròn nằm ở sô pha như một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn.
Sở Thiên xem một màn này lọt không được mắt, ngọn lửa vô danh dâng lên, ai có thể chịu đựng nhìn cảnh bạn bè của mình suy sụp đau khổ vì tình yêu thế này được.
Hắn xông lên phía trước, đem người lay lay vài cái, muốn đem người lay cho tỉnh táo lại.
Hắn cả giận nói: "Mày nhìn xem bộ dáng hiện tại của mày đi, cậu ta đâu phải kẻ tốt lành gì.
Nếu Tô Kha Văn đã thích mày, để ý tới mày, nhìn đến mày khóc lóc thống khổ vậy mà vẫn thờ ơ không quan tâm sao!? Thanh tỉnh lại đi, cậu ta không yêu mày!"
Trương Thiên Hâm không có làm bất cứ động tác giãy giụa nào, vừa mới một trận van nài buồn bã phảng phất như hút hết toàn bộ sinh lực của hắn, giờ phút này lại giống như một khối vỏ rỗng không.
Mặt mày thu liễm, khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, ngực phập phồng.
Sở Thiên cũng không đành lòng, nhưng vẫn quyết tâm nói tiếp: "Tô Kha Văn căn bản không yêu mày!"
Nghe được những lời này, đột nhiên Trương Thiên Hâm mới có phản ứng.
Hắn ngẩng đầu, cặp mắt đỏ bừng kia yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, môi gắt gao nhấp, có thể nhìn ra được hắn đang cắn chặt khớp hàm.
Qua thật lâu sau, hắn câu ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, biểu tình mang theo cố chấp điên cuồng không thể diễn tả.
Thanh âm khàn khàn:
"Mày nói em ấy không yêu tao, tao không tin."
Vùng vẫy ra khỏi tay của Sở Thiên, Trương Thiên Hâm tự đứng thẳng thân mình, run rẩy lấy ra điếu thuốc, bật hộp lửa lên.
Làm xong hắn mới như thoát lực té ngã ở trên sô pha.
Ngón trỏ cùng ngón giữa khớp xương rõ ràng kẹp lấy điếu thuốc lá vẫn không ngừng run rẩy, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm.
Phun ra làn sương khói xám trắng.
"Thời điểm đang nghỉ hè, tao cùng em ấy đi du lịch."
Trương Thiên Hâm cúi đầu, lại hút một ngụm thuốc.
Mắt có vẻ so vừa mới nãy còn đỏ hơn.
"Bọn tao dừng chân nghỉ ngơi ở một khu trọ nhỏ, đám cướp bóc ở địa phương đó thấy bọn tao là người từ nơi khác đến du lịch, còn mang theo tiền bạc, thế là đợi đến lúc cả ra ngoài rồi mới vây đổ chặn đường bọn tao lại."
"Cũng chỉ là đám rác rưởi cả thôi, tao hoàn toàn có thể giải quyết được chúng nó.
Nhưng không ngờ tới rằng, vừa xoay người không để ý một chút, bọn chúng còn mang theo cả dao, đột nhiên lao tới..."
Sở Thiên thấy Trương Thiên Hâm môi run run, tâm lộp bộp đồng tử hơi co lại.
"Tên cầm dao vốn định tiến đến phía tao....!Nhưng em ấy lại chắn ở phía trước."
Rốt cuộc nhịn không được, hai tay hắn che mặt.
Điếu thuốc vẫn lẳng lặng thiêu đốt.
Trương Thiên Hâm nghẹn ngào, thanh âm nghe được câu có câu không: "Kha Văn ngã xuống mặt đất, cả người đầy máu......!Lúc ấy xe cứu thương tới, em ấy đau tới sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cầm tay của tao, em ấy nhất định là rất yêu tao, mới có thể liền ngay cả mạng sống của bản thân cũng không cần."
"Lúc ấy trong lòng tao thề, cả đời này chỉ cần duy nhất Tô Kha Văn.
Tao phải đối với em ấy thật tốt, phải đem cả mạng sống này để yêu em ấy."
Bốn phía ánh sáng tối tăm, người trong quán bar nghe thấy thiếu niên lên tiếng đều trầm mặc.
Một câu "đem mạng sống này để yêu em ấy", mặc dù Trương Thiên Hâm ngực không ngừng phập phồng, hốc mắt đỏ bừng chật vật tới cực điểm, nhưng thanh âm vẫn hữu lực nghiêm túc.
—— "Em ấy đem tao bảo hộ ở phía sau."
"Sẽ vào những lúc tao ngủ, tiến tới bên tai tao nói em ấy yêu tao."
Sở Thiên không biết như thế nào mới có thể kể rõ cảm giác trong nội tâm, Trương Thiên Hâm tay buông khỏi mặt.
Cặp mắt ngăm đen bướng bỉnh lại cố chấp mà nhìn thẳng vào hắn.
Tựa hồ như đang chứng minh thứ gì đó.
Hướng tới người khác, cũng như đang hướng tới chính mình.
"Mày nói Kha Văn không yêu tao, tao không tin."
Nếu tình yêu chính là như thế, vậy cũng quá đau khổ.
Sở Thiên nghĩ thầm.
Hắn nhìn Trương Thiên Hâm lúc này đang uống rượu.
Đối phương không còn bộ dáng cuồng loạn như mấy ngày trước, trong mắt trầm tĩnh tựa như cục diện đáng buồn.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Trương Thiên Hâm.
Mọi năm vẫn luôn náo nhiệt cực kỳ, đặt bao địa điểm ăn chơi thỏa thích.
Nhưng năm nay, cũng là bao cả quán nhưng người tới dự cũng chỉ có vài người thân quen.
Quạnh quẽ đến tội nghiệp.
Rượu bia cũng hết thực nhanh, không khí lại áp lực quá mức, nhìn trạng thái như thế cũng không thể nói được lời chúc sinh nhật nào, hiện tại đã qua giờ đêm, là thời điểm cũng nên đi về.
Đi đến ngoài cửa, gió quá lớn.
Có vài người xem Trương Thiên Hâm hôm nay uống phá lệ nhiều, lo lắng người lúc say làm điều dại dột, muốn đem người nâng trở về, nhưng Trương Thiên Hâm nhìn như không có việc gì, vẫn hút thuốc, áo khoác phía sau bị gió thổi phần phật.
Áo khoác này, Sở Thiên hoảng hốt nghĩ đến, Tô Kha Văn cũng có một kiện áo giống hệt với áo khoác này.
Nhưng ai lại có thể ngờ được hai người đã chia tay đây.
"Vậy A Hâm, để tao đưa mày về." Sở Thiên lấy ra chìa khóa xe.
Trương Thiên Hâm lắc đầu: "Không cần, đi trước đi, tự tao về là được rồi."
Trương Thiên Hâm biểu hiện quá bình thường, Sở Thiên không có nói nhiều lời, lên tiếng tạm biệt liền đi rồi.
Những người khác cũng đường ai nấy đi.
Thời khắc đêm khuya.
Trên đường trừ bỏ tiệm đồ nướng cùng siêu thị mở cửa giờ, tất cả những cửa hàng khác đều đã đóng cửa.
Gió đêm cuốn cỏ dại cùng rác rưởi, một mảnh hiu quạnh.
Đầu Trương Thiên Hâm cọ lên vai một chút.
Khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy trầm ám tựa màn đêm, hắn mắt nhìn đầu đường không người đi ở phía trước.
Không có lựa chọn lái xe về nhà.
Đêm nay chắc chắn là say, gió thổi đến đầu hắn mơ màng trướng trướng, nhưng loại thống khổ này phá lệ làm hắn thanh tỉnh.
Hắn không nghĩ về nhà.
Mỗi khi về đều có thể nhìn thấy những dấu vết kia, thậm chí hô hấp còn tàn lưu khí tức của Tô Kha Văn.
Trương Thiên Hâm tự giễu mà cười, hắn đem điếu thuốc vứt đi.
Đốm lửa nhỏ văng ra khắp nơi tựa pháo hoa nổ lốm đốm trong giây lát.
Ánh đèn mờ nhạt che lên nền đất xi măng cùng bóng của hắn đồng hành.
Đi càng lúc càng xa.
Hắn đi lên cây cầu, chỗ này không có đèn, chỉ có bờ sông ở nơi xa ảnh ngược lại ánh đèn đô thị.
Tầm mắt xuống phía dưới.
Nước sông cuồn cuộn.
Trương Thiên Hâm thẳng tắp nhìn chăm chú vào mặt sông thật lâu, khuôn mặt sắc bén ngày thường hiện tại lại tràn ngập lười nhác cẩu thả cùng tối nghĩa không rõ.
Gió thổi phất góc áo.
Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Cuối cùng lại dừng ở hình ảnh Tô Kha Văn nằm ở giường bệnh của xe cứu thương, hơi thở mong manh hướng tới phía hắn, nói:
"Em không muốn chết, anh Hâm."
"Em muốn ở bên anh vĩnh viễn."
Vậy hiện tại vì cái gì mà lại có thể dễ dàng nói buông tay đây?
Trương Thiên Hâm hốc mắt lại nóng lên, nhưng hắn xác thật khóc không được nữa.
Đã sớm nửa tháng trước, hắn tựa hồ đều đem nước mắt của cả đời này đều khóc sạch.
Đôi mắt khô khốc cực kỳ.
Đầu cũng hôn hôn trầm trầm.
Hắn nhìn mặt nước sông đen nhánh, bên tai còn có vài thanh âm không rõ ràng, tâm trầm trọng nhảy lên.
—— không bằng anh đưa mạng sống này cho em đi.
Đột nhiên thanh âm di động vang lên, Trương Thiên Hâm mặt mày uể oải cầm lấy, khi thấy rõ được tin tức, sâu bên trong đôi mắt tĩnh mịch tăm tối kia, như có cái gì đó được thắp sáng lên.
Giống như người đi bộ ở sa mạc tìm được nguồn nước, giống như người đang lạc ở trong bóng tối cuối cùng có thể thấy được ánh sáng mặt trời.
[ bảo bối: Sinh nhật vui vẻ! ]
Trương Thiên Hâm ngón tay run rẩy đè lên bàn phím cảm ứng, thần sắc hoảng loạn mà bấm soạn tin nhắn trả lời.
Đến khi hắn trả lời "Ừ" một từ thật ngắn gọn, đột ngột thất thần.
Như vậy có lạnh nhạt quá không......!Đủ loại suy nghĩ giống như cái kén vây lấy hắn, tùy ý theo câu nói kia xé rách đi một chút bình tĩnh còn sót lại trong người hắn.
—— [ bảo bối: Lạnh lùng như thế sao? mỉm cười ]
Dĩ vãng chỉ cần Tô Kha Văn sinh khí, luôn sẽ gửi emoji mỉm cười kinh điển.
Trương Thiên Hâm trong lòng bỗng dưng hoảng hốt.
[ xin lỗi.
]
[ bảo bối: Em muốn nói cho anh điều này.
]
Trương Thiên Hâm trầm mặc, ngón tay liên thông cùng quả tim cùng nhau run rẩy.
Hắn hồi phục [ em nói đi.
]
[ bảo bối: Chúng ta quay lại đi:) ]
Sở Thiên nhìn tới Trương Thiên Hâm đăng một tấm hình hắn cùng Tô Kha Văn ở bên nhau sau, sửng sốt ước chừng sáu bảy giây, trong đầu lại nghĩ tới duy nhất một điều.
Lại tới nữa rồi.
Nói thật, hắn tình nguyện Trương Thiên Hâm thống khổ một đoạn thời gian, rồi đem người quên đi mất, cũng không muốn hắn tiếp tục cắm rễ ở nơi vực sâu tên Tô Kha Văn này.
Quá khủng bố.
Phương diện cảm tình bị người hoàn toàn khống chế, bất bình đẳng tới cực điểm, hèn mọn đến chết người.
Nhưng lại có thể làm gì được bây giờ?
Hắn hiểu Trương Thiên Hâm, những chuyện Trương Thiên Hâm đã quyết định, hắn tuyệt đối sẽ cố chấp kiên trì làm đến cùng.
Mặc dù hắn bạo lực đến tùy ý, giống như dã thú hung ác.
Nhưng trái tim của dã thú lại nhỏ.
Trương Thiên Hâm đã nói qua:
"Người mà tao không thích thì đến cả việc nói có lệ một câu tao cũng không muốn, người tao đã yêu thì mặc kệ có là bộ dạng gì tao vẫn toàn tâm toàn ý đi yêu."
Cho nên phương diện cảm tình của Trương Thiên Hâm mới cùng bọn hắn khác biệt tới cỡ vậy.
Hy vọng là sau này hai người đó có thể ở bên nhau thật lâu.
Sở Thiên thở dài, bình luận câu "" ở bài đăng của Trương Thiên Hâm..