Thương Thịnh mặc một dạ y cùng với mặt nạ hắc sắc lặng lẽ tiến nhập Minh Giới, toàn thân được màu hắc ám yểm hộ, đừng nói những người khác ngay cả chính mình cũng không thể thấy. Chỉ tiếc là, hắn đi chưa được bao lâu liền mất phương hướng. Nhanh chóng mở bức địa đồ được vẽ lúc trước, thắp tiểu nến lên xác định địa phương, nhưng ngọn nến lại quá nhỏ còn kèm theo trơn nhẫn, động tay động chân không nghĩ đến nó cứ hướng địa đồ mà ngã, ‘Oanh’ một tiếng thiêu cháy bức địa đồ, hắn nhanh chóng dập lửa thế nhưng khi mở địa đồ xem thì đã thiếu mất bốn cạnh, đều quan trọng là cái đó đánh dấu đông tây…
Địa đồ không còn, hiện giờ chỉ có cách rút lui, thế nhưng đi suốt một vòng, hắn phát hiện đã không tìm đường ra.
Tiến thoái lưỡng nan, đi không được ở không xong! Đến cuối cùng phải cùng Linh Linh trở về, sợ cái gì?
Hoàn hảo, trời không phụ lòng người, rốt cuộc đi nửa canh giờ, Thương Thịnh cũng tìm được đường đi, thấy được Minh Giờ bảng hiệu ‘Diêm Vương điện’ to lớn từ đằng xa cũng có thể nhìn thấy, bảng được mạ vạng, vì thế, nơi giấu bảo khố chắc hẳn quanh vùng phụ cận! bất quá càng gần, quỷ sai tuần tra càng nhiều. Không tìm ra khe hở, liền lén lút tiến về phía sau, quyết định hậu phương mà xâm nhập.
Một đội quỷ sai mang theo đèn lồng đi qua, một người quay lại nhắc nhở thuộc hạ: “Mấy ngày nay Diêm Vương không ở đây, các ngươi cần phải nhạy bén hơn một chút, biết không?”
Nguyên lai Diêm Vương không có, thật sự là trời ban cơ hội mà!
Một người trong bọn hắn lên tiếng: “Hôm nay Hắc Vô Thường đại nhân đi ra ngoài hàng yêu, Bạch Vô Thường đại nhân lại có thương trong người, các ngươi nếu lười biếng,ta sẽ lột da!”
Yêu a! nguyên lai Hắc Bạch Vô Thường đều không thể dùng a!
Cái này khiến Thương Thịnh thầm mừng, quẻ bối long thảo quả nhiên chuẩn xác! Hắn sờ sờ mộng vũ bên hông. Phảng phất thấy được ký nghiên đang kiêu gọi hắn.
Chờ đội tuần tra đi xa, hắn trở mình trên tường, vẫn chưa nhảy xuống, chấn kinh quá độ tại trên tường mà vỗ ngực. Bên kia bức tường chính là tam đầu cẩu đang ngủ….. thật đáng sợ!
Không có biện pháp, hắn chỉ có thể dọc theo đoạn tường, cách này cẩu ấy chắc hẳn không thể bò lên được.
Bên trong bức tường chính là Minh giới thiện phòng, một trù sư béo đem ra một bát to hồng hồng giao cho một quỷ sai, “Đây là bữa trưa tiểu tam”. Sau đó đem ra một hạp tinh xảo đồ ăn giao cho một người khác: “Ngọ thiền của Thạch đại nhân”, ngẫm nghĩ một chút lại nói thêm: “Nếu ngài không có ở trong phòng, thì đến bảo khố nhìn xem, nói không chừng ở đó, còn không có thì cứ đem quay về đây”
Giấu bảo khố? Ha ha ha..Thương Thịnh che miệng khoái trá cười, nhanh như vậy có thể tìm được bảo khố! Thực sự là trời cũng giúp ta!
Người đem cơm vừa đi, hắn cũng bám sát.
Quỷ sai đưa cơm cư nhiên đi đến một nơi – Lãng Nguyệt cư, vừa muốn vào cửa liền gặp một bạch y nam tử, cung kính nói: “Hứa đại nhân, ngài đến!”
“Ân” Hứa Điểm nhìn ngọ thiền Phán Phán liền tiếp “Ta sẽ mang đến cho ngài ấy!”
“Đại nhân, vết thương của ngài có thể?”
“Có thể!”
“Có muốn hay không ngọ thiền của ngài cũng mang đến Lãng Nguyệt cư?”
Y suy nghĩ một chút, cùng Phán Phán ăn không sai biệt lắm, gật đầu đáp ứng. Tiểu quỷ sai vừa đi, y đẩy cửa bước vào.
Thương Thịnh xem xét một hồi, lén lút phiêu đến sau vườn, giống như có bóng một tiểu tạp gian.
Vườn rất đơn giản, chủ nơi đây không cầu kỳ, song cửa sổ mái hiên được tạo hình mộc mạc. Một điểm cũng không đường hoàng, như là một nơi che giấu bảo bối, bên trong một ao nước trong, vài cây quế, mấy chậu hoa, còn có một bát giác đình.
Phán Phán lôi kéo Hứa Điểm đến đình, trước ngồi xuống xem thương thế y: “Hứa Điểm, thương thế chưa hảo sao lại chạy loạn, nếu để Mộc Nhĩ biết không tốt đâu!”
“Ta ngồi một chút sẽ trở lại, hắn sẽ không biết.”
“Ngươi hiện tại có đúng hay không rất nghe lời hắn?”
“Nào có..” Hứa Điểm hai má lập tức ửng hồng, vội nói: “Ta chỉ lười cùng tiểu hài từ như hắn tranh chấp.”
“Ha ha ha..Ngươi đỏ mặt!” Phán Phán cười đến sáng lạnh, tiểu quỷ sai mang đến ngọ thiền của y.
Hứa Điểm nhìn, tất cả đều là hầm, hấp, xào gì đó, mấy ngày nay cho vào miệng một chút ý vị đạm, nhìn Phán Phán thịt kho tàu, mật ong, còn có nước chấm đặc chế, nhướng mày chất vấn: “Vì sao Thạch Đại nhân có thịt kho tàu tương lỗ mà ta đều là thanh thanh thủy thủy gì đó? Ta chỉ kém hắn một cấp, mà sai kém nhiều như vậy sao?”
Tiểu quỷ sai này có lẽ là một người mới tới, bị y hỏi như thế cả người khẩn trương đứng lên: “Hồi bẩm Hứa đại nhân, Thường đại nhân lúc gần đi có đặc biệt phân phó trù phòng, hắn nói phải như vậy – ‘không được cấp tiểu nương ta các mòn ăn có tương, không phải y không công mà tiểu bụng ấy để lại vết sẹo, ta nhìn thấy đều mất vui. Nếu ai làm, ta liền bắt kẻ đó đi uy tiểu tam’ ”
Hứa Điểm nghẹn ngay cổ họng không nói được lời nào, dùng chiếc đũa trở xem sao, phát hiện mỗi đĩa rau không phải mộc nhĩ thái nhỏ, thì cũng mộc nhĩ từng lát, vì vậy lại hỏi: “Vì sao mỗi đĩa điều có mộc nhĩ?”
“Này cũng là do Thường đại nhân phân phó, hắn nói: ‘Mỗi đĩa đều cho mộc nhĩ vào cho ta, ta muốn tiểu nương ta mọi thời gian đều gặp mộc nhĩ, ha ha ha..’” Tiểu quỷ sai này chẳng những ngữ khí giống với tiểu đông tây kia mà kể cả thanh âm cường tiếu cũng giống!
Hứa Điểm hiếu kỳ ngẩng đầu hỏi hắn: “Trước khi đến địa phủ ngươi làm gì?”
“Ta, ta là theo gánh hát, lấy miệng mà sống…” Tiểu quỷ sai xoa xoa mồ hôi lạnh, còn nói thêm: “Thường đại nhân còn có một câu muốn chuyển đến ngài.”
“Cái gì?”
“Hắn nói con cá này là do hắn phải bỏ ra số tiền lớn mua về từ thiên trì loại cá lâu năm – Băng Tuyết ngư, rất bổ, nhượng ngài dùng đừng lãng phí.”
“Đã biết, vất vả cho ngươi” y phất tay áo ra hiệu cho tiểu quỷ sai lui ra, cầm lấy đũa chăm chú chọc vào cái vào đĩa cá, xơi qua vài vòng mới gấp lên được một con cá nhỏ. Thật đúng là không hiểu biết…
Phán Phán nhìn biểu tình nghi hoặc của y, nhịn không được cười: “Ngươi xem cá nhỏ như vậy, nhưng có thế sánh ngang cùng sữa dê thơm ngon, còn hoài nghi cái gì? Đây là tâm y Mộc Nhĩ a! Ngươi nhanh ăn một chút đi! Nếu chậm sẽ lạnh đấy!”
Hứa Điểm lướt qua, cho vào miệng, quả thật vị đạo ngon không gì sánh bằng, chưa từng ăn qua. Ngẫm lại Mộc Nhĩ, trong lòng lại phảng phất hạnh phúc, Phán Phán nhìn không nhịn mà cười so với mật còn ngọt hơn.
Ăn một ngụm thỏa mãn nhìn lên trời, chậc lưỡi ba cái, liền phát hiện Phán Quan đại nhân ngồi đối diện đang cắn chiếc đũa chảy nước bọt với đôi mắt trông mong nhìn xung quanh.
Nguy rồi, quên mời hắn dùng…
Thương Thịnh cố gắng nhịn chờ hai người kia sau khi ăn xong sẽ ra ngoài một chút, nhưng bọn họ ăn rồi lại trò chuyện, một chút ý tứ tản bộ cũng không có. Hắn không chờ nổi nữa, đành mở cửa sổ phía sau tiến vào. Nếu như nơi này cắt giấu bảo khố nhất định là nằm bên trong.
Thế nhưng gian chính diện là để tiếp khách, bên trái là thư phòng, bên phải là nhĩ phòng, phong cách bố trí phòng ốc lại theo kiểu cổ xưa vô cùng đơn giản, nhìn không ra là nơi cất giấu bảo khố. Hắn suy đoán nhất định có mấu chốt. Vì vậy, gõ gõ mọi nơi một chút, lúc thì tại giá sách lỗi thời, lúc thì tại bức họa chữ trên tường..kết quả vẫn không được gì.
Bắt đầu rơi vào cấp bách, hắn như thế làm mọi thứ rối tung, mở giá sách liền ‘Rầm rầm’ hộp gấm bên trong toàn bộ đều rơi xuống, phát ra âm thanh kinh động đến hai người bên ngoài, liền nghe họ nói: “Có tiếng gì?” sau đó là tiếng bước chân vội vã hướng vào.
Không may! Tại giá sách này mới khiến cho mọi thứ rối tung!
Ai! Cũng không phải lúc oán giận hành tung bị lộ, phải nhanh chóng chạy khỏi đây.
Hắn xoay người bỏ chạy, Hứa Điểm vừa vào phòng liền thấy thân ảnh hắc ám thoát ra từ song cửa sổ phía sau, không chút suy nghĩ nhanh chóng đuổi theo.
Phán Phán vừa vào đã thấy trong phòng loạn thành một đống, trước cảnh báo, sau bắt đầu truy đuổi.
Mệnh lệnh Phán Quan vừa ra, nhất bang lớn nhỏ đều tập hợp, toàn bộ lối ra Minh Giới đều phong tỏa, ngay cả con muỗi cũng không chui lọt, một hướng khác, Hứa Điểm tận lực đuổi theo kẻ trộm hắc sắc, trên mặt lộ vẻ sát khí cư nhiên vẫn là mỹ nhân khả ái ôn nhu tại trong phòng bàn truyện phím, đây là không thể bỏ qua! Thương Thịnh đến đường cùng, cứ như con ruồi bay tán loạn, đến cuối cùng lại rơi vào vòng quay, khiến hắn không nhận ra phương hướng, lên trời không được, xuống đất một đám người vây, lại thêm có mấy hố to, chưa từng gặp qua, ngã xuống nhất định sẽ chết!
Vô y thức sờ sờ bên hông lại phát hiện Mộng vũ không ở cùng! Là thất lạc từ lúc nào! Trong lòng một trận hoảng hốt..
Tại sao lại có thể như vậy… không phải nói ký nghiêu ở đây sao? Không phải nói nơi này có thể đem Linh Linh quay về sao? Không phải nói kết thúc sẽ hạnh phúc sao? Thế nào hiện tại lại…giống như rơi vào đường cùng.
Hứa Điểm một bên truy một bên che bụng, vết thương động kịch liệt đau đớn làm y lực bất tòng tâm, cũng may là đã vây được kẻ trộm tại Luân Thường thính (thính = phòng) . Thở lấy khí, cầm lấy khu hồn chỉ vào Thương Thịnh: “Mao tặc, dám đến Minh giới thâu bảo vật, thật to gan”
Thương Thịnh không nói, quan sát tứ phía, tìm một khoảng trống quyết định biến trở lại nguyên hình tìm lối thoát, không ngờ lại bị y vây bắt, chặn ngay lối thoát.
Phán Phán cưỡi tiểu tam vừa lúc tới, nhìn Hứa Điểm cùng mao tặc, cung thủ lại không dám hành động. Hơn nữa trên người y còn có thương tích như thế nào lại dính vào chuyện này?
“Hứa Điểm! Thương thế ngươi chưa hảo! Rút về cho ta!”
Nhưng Hứa Điểm lại không nghe lời, Phán Phán lo lắng, bất đắc dĩ lấy ra kim thiền từ trong tay áo. Ngài vốn dùng nó để chế trụ trái cây, đã luyện thành bách phát bách trúng, hiện tại trước tình huống này, ngài lại quyết định một lần nữa dùng chế trụ yêu quái. Vì vậy, đem toàn bộ tinh lực ngưng tụ tại nhãn thần, chỉ cần một chút có cơ hội liền xuất thủ…
Thương Thịnh đánh giá bạch y đối thủ, trên tay cầm phất trần bạch sắc, tại thắt lưng tụ ra huyết sắc, suy đoán đây chính là Bạch Vô Thường, lòng có chút không đành, xuất chưởng chỉ có ba phần công lực, nhưng nào biết Hứa Điểm chống đỡ không được, nhắm mắt lại tiếp nhận một chưởng, một chưởng này đủ để đem linh hồn suy yếu của y đánh văng ra ngoài, cùng lúc đó, Phán Phán lại bắn ra kim thiền! Kết quả, ngài mở to mắt nhìn thấy y bị đánh một chưởng hồn phách văng ra ngoài, lại mở to mắt nhìn thấy kim thiền xuyên qua ngực y, đánh tan hồn phách, những hồn phách nhỏ nhẹ bay ngang đầu Thương Thịnh.
Thương Thịnh bị loại hồn phách bay tán loạn này làm hãi phải thối lui ba bước, chỉ nhìn thấy khắp trời những viên li ti bay khắp, vội vàng che lại cái mũi vừa hấp phải một viên. Đầu óc liền mê muội, lòng bàn chân vừa trượt, thân thể mất đi trọng tâm ngã xuống, nhưng cư nhiên này không phải té trên mặt đất, bụng dưới đau vô hạn ôm sát người, vừa nhìn lại, thủ phạm làm hắn trượt chân chính là – một vỏ chuối hương.
“Đây là một – vỏ – chuối – hương?”
Phán Phán choáng váng, khi thấy linh hồn y bị phá vỡ cùng bị kim thiền bắt trúng..cũng may một ít lý trí còn sót lại, lập tức phân phó những lão quỷ sai có kinh nghiệm thu thập hồn phách Hứa Điểm. Tiểu quỷ, nhanh chóng thu thập, sau lại cuống quýt bẩm báo: “Thạch đại nhân, thiếu đi một phách! Thiếu một phách! Làm sao bây giờ!?”
Phán Phán bị bọn gọi đến hoảng hốt, tỉ mỉ xem qua, mới phát hiện thật sự thiếu một phách “Tại sao có thể như vậy? Kiểm tra lại thật chuẩn xác!”
“Ân!”
Quỷ sai Minh Giới từ trên xuống dưới, toàn bộ đều tìm kiếm hồn phách Bạch Vô Thường, bất luật tại ngõ ngách cũng không buông.
Phán Phán cầm lấy Hứa Điểm hồn phách mà rơi nước mắt, như vậy làm như thế nào giao cho Thường Mộ?
Tìm khắp tiểu viện kể cả Luân Thường nhĩ phòng, kỳ thực tất cả mọi người đều rất khẩn trương, trong trong ngoài ngoài tìm không dưới mười lần, vẫn không thấy chỉ có một khả năng chính là rơi xuống lục đạo luân hồi, cũng sẽ không trở lại…
Mọi người đều thống hận tên mao tặc xông vào Minh Giới, riêng Phán Phán lại càng thống hận chính mình. Bởi vì chính kim thiền của bản thân đánh vỡ linh hồn Hứa Điểm…
Đã qua ba canh giờ, vẫn như trước không hề có chút tin tức, cầu hồn phách nếu không được tập hợp đầy đủ sẽ rất nhanh bị hao tổn, không còn cách khác Phán Phán đành đưa y vào lục đạo luân hồi, tạm thời tìm một thân thể, chỉ có đều, là trở thành kẻ si ngốc.
Không lâu sau, Thương Linh cùng quỷ vô thường trở về, dọc đường mí mắt cứ loạn khiêu (giật mắt), rất kỳ quái vì đã là ‘Người chết’ sao mi mắt cứ khiêu mãi. Vừa tới Minh Giới, phát hiện có điểm không đúng, biểu tình mọi người đều rất ngưng trọng, nơi nơi tìm kiếm. Rất nhanh có người nói với bọn họ Bạch Vô Thường Hứa đại nhân xảy ra chuyện, nếu phát hiện một hồn phách liền đưa cho Phán Quan.
Thương Linh nhanh chóng gia nhập đoàn tìm kiếm cầu hồn phách, thành thật mà nói, y chỉ thấy qua hồn phách chứ cầu hồn phách cho tới bây giờ hình dạng thế nào y cũng không biết. Chỉ dựa theo thư sách với lời ca ca mà hình dung, nhân có ba hồn bảy vía mà cấu thành, do ngoại lực tác động mới có thể phân tán thành cầu hồn phách, thông qua một ít cầu hồn pháp sư có thể đầu thai, nếu như đầu thai, thiếu hồn phách sẽ có ảnh hường. Còn có tổn hại cầu hồn phách tức nghịch thiên mệnh, ắt gặp quả báo.
Y tìm khắp nơi, vẫn không tìm được, nhưng tại trên mặt đất nhặt được một khối ngọc bích, hơn nữa đây với mộng vũ giống nhau như đúc.
Ca ca nói qua, mộng vũ và ký nghiêu là hai khối hoàn toàn tương đồng, hợp cùng một khối ngọc hoàn chỉnh. Thương Linh lật xem khối ngọc, trong lòng suy tín, lẽ nào đây chính là như ca ca nói ký nghiêu? – nhất định phải hảo hảo thu hồi, chờ ngày nào đó gặp ca ca, cùng mộng vũ hợp một, sau sẽ nguyện cùng ca ca vĩnh viễn hợp cùng một chổ.
Nếu được như vậy, thật là hạnh phúc! Ha ha…
Toàn bộ tiểu quỷ Minh Giới đều biểu tình ngưng trọng vùi đầu tìm kiếm chỉ có mình y là mở miệng tươi cười.
Một lúc sau, Thường Mộ, tay cầm mức quả, tay nắm lấy một người đang bị trói, hăng hái trở về. Các huynh đệ cao hứng thảo luận đã cùng hắc lĩnh đánh một trận thỏa dáng, chỉ có Thường Mộ là không nói một lời, một lòng nghĩ về sớm một chút. Vừa qua khỏi quỷ môn quan, hắn liền vứt các huynh đệ phía sau chạy thẳng đến Vô Thường điện.
Bọn tiểu quỷ mang chiến thắng đến gặp Phán Quan đại nhân, chuẩn bị một trận tranh công, nào ngờ, Phán Phán vừa gặp bọn họ sắc mặt liền đại biến:
“Thường Mộ cũng trở về?”
“Đúng vậy, đã trở về”
“Thế hắn đâu?”
“Còn đâu nữa? Đương nhiên là đem đồ ăn ngon đến hống tiểu nương hắn rồi!” nào ngờ lời vừa chứt, chưa kịp tranh công, Phán Phán đã không thấy bóng dáng..
Thường Mộ một lòng vui sướng đẩy cửa…thấy Hứa Điểm im lặng nằm trên giường, chăn đắp phía trên tựa hồ đã ngủ rất sâu. Xem ra y đúng là nghe lời, quả nhiên phải trái đều nghỉ ngơi.
Trong lòng vui mừng, bước đến, rón ra rón rén ngồi xuống, cầm lấy mứt quả gõ nhẹ lên môi y: “Tiểu nương, Mộc Nhĩ đã về rồi! Có mức quả nga”
Hắn ngồi chờ y mở mắt, sau đó chờ y thanh tỉnh hắn sẽ một phen nháo! Đột nhiên “Phanh” một tiếng, cửa bị bên ngoài đẩy vào, bên ngoài có một người. Thường Mộ quay đầu lại nhìn thấy Phán Phán xông vào, liền đưa ngón trỏ lên miệng: “Hư – tiểu nương còn chưa tỉnh, nhỏ một chút”
Hắn chưa phát hiện, hắn chưa phát hiện…Phán Phán nhìn con mắt Thường Mộ, nhìn mứt quả trong tay hắn, muốn nói nhưng lại không biết mở lời thế nào..
“Thường Mộ…ta…ta..”
“Làm sao vậy?” Thường Mộ nhẹ nhàng hỏi
Phán Phán cúi đầu, không có dũng khí nhìn hắn. Đây là tai họa đột ngột ập tới so với sấm sét giữa trời quang còn nghiêm trọng hơn! Hơn nữa, chính mình đã hại Hứa Điểm thành như vậy…đến lúc Thường Mộ phát hiện, hắn sẽ như thế nào bi thương? Hắn sẽ như thế nào khổ sở? Còn có, hắn như thế nào căm hận?
Yên tĩnh..
Bỗng ngoài sân có tiếng tranh cãi.
Nhất bang tử tiểu quỷ chạy vào, vừa đến cửa vừa lên tiếng an ủi: “Thường đại nhân, ngươi không sao chứ? Nén bi thương a”
Nguyên lai là các huynh đệ cùng hắn ra ngoài, vừa về đã nghe đến sự việc này, mọi người đến nhằm an ủi hắn, nhưng lại thấy Phán Phán cúi đầu không nói, hai mắt phiếm hồng. Còn hắn vẻ mặt mờ mịt, không hiểu gì nhìn mọi người.
“Cái gì nén bi thương? Các ngươi đang nói cái gì?” hắn vừa ra câu hỏi, mọi người lập tức trở nên câm điếc.
Không khí trầm mặc nhượng hắn có cảm giác không thích hợp, quay đầu nhìn kỹ Hứa Điểm, phát hiện sắc mặt có phần tái nhợt, hơn nữa, tiểu nương thường ngày thích nằm nghiêng chưa bao giờ đoan đoan chính chính nằm ngửa, còn có là không nhúc nhích…lẽ nào? Không có khả năng! Không có khả năng!
Nhanh chóng đứng lên, mạnh xốc chăn, một khắc, thời gian cứ như đông lại, toàn bộ mọi người đều cúi đầu, chỉ là Phán Phán lúc này lại ngẩng đầu.
Chỉ còn lại tiếng mứt quả rơi xuống từng xâu từng xâu….
“Tiểu nương..ngươi đừng làm ta sợ…” Thường Mộ chậm rãi quỳ xuống, vươn tay sờ vết máu trên y phục của Hứa Điểm. Khó có thể tiếp nhận, hắn ngẩng đầu: “Thế nào lại như vậy? Ta chỉ ly khai một chút…thế nào lại như vậy? tiểu nương, ta đem mứt quả về đây, còn có rất nhiều bánh ngọt. Rất nhiều rất nhiều linh chi thảo, đông trùng thảo cho ngươi dưỡng, ngươi tỉnh dậy a~ không phải nói vết thương sẽ lành sao? Thế nào lại như vậy? Tiêu nương!”
Thường Mộ cố sức lay lay thân thể Hứa Điểm, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi, chực thanh tỉnh hắn nhằm vào Phán Quan, nắm lấy vai ngài mà vấn: “Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho ta biết mau nói cho ta biết?”
“Xin lỗi, xin lỗi là do ta không tốt…” vai bị hắn nắm đến phát đau, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói mau”
Hắn cứ như phát điên, liên tục kêu gào, chúng huynh đệ bước lên an ủi hắn cũng không màn, trong đầu cứ như trời đất quay cuồn chỉ biết bám vào Phán Phán mà nghẹn ngào hỏi…
Đột nhiên thanh âm băng lãnh đầy uy nghiêm phát ra: “Thường Mộ, ngươi dừng tay cho ta!”
Mọi người nhìn ra, Diêm Vương đã trở về, nhất định đã biết việc, tất cả thối lui về sau, chờ ngài lên tiếng.
Ngài bước vào, trước tiên là đem Phán Phán thoát khỏi ma trảo của hắn, vừa nhìn ngài vì Thường Mộ nắm lấy mà nhăn mặt, trong lòng không khỏi hấp một ngụm khí lạnh, đem Phán Phán ra phía sau. Bước tới, bình tĩnh mà nhìn Thường Mộ. Tuy rằng sự việc phát sinh ngày hôm nay Diêm Vương vừa mới nghe thấy, nhưng khi nhìn hành động điên cuồng của hắn liền sáng tỏ hắn cũng vừa mới biết cách đây không lâu. Trong đây nếu ai đủ dũng khí nói cho Thường Mộ biết là Hứa Điểm không về được thì đây đúng là người được chọn….
Diêm Vương dừng một chút, bình tĩnh với giọng thâm trầm kể rõ mọi việc cho hắn nghe: “Hôm nay có yêu nghiệt đột nhập vào Minh Giới bảo khố, bị Hứa Điểm phát hiện, hai người dây dưa với nhau, y bất hạnh bị đánh tan hồn phách, ba hồn bảy vía lại thiếu một phách, không thể hoàn thân thể, Thạch Khanh nhằm giữ nguyên hồn phách nên tạm thời đem tam hồn lục vía đến nhân gian. Thế nhưng mặc kệ tìm kiếm thế nào nhất phách kia vẫn không thấy, ta muốn ngươi chuẩn bị tốt tâm lý. Tiểu quỷ Minh Giới, sinh tử là chuyện thường tình, không phải không thể có người mới đến. Ngươi hiện tại là đứng đầu tiểu quỷ, hẳn là minh bạch”
Thường Mộ thường ngày luôn gây sự tác quái, thấy Diêm Vương cứ như chuột thấy mèo, thế nhưng hôm nay cả chớp mắt cũng không chỉ nhìn chằm chằm vào ngài, khí tức gây sự của hắn cứ thế hướng ngài phát ra: “Ta minh bạch! Thế nhưng ta không có khả năng tiếp nhận! Ta không có khả năng tiếp nhận, ta chỉ mới ly khai một ngày, sau đó tiểu nương liền nằm tại trên giường không động đậy, vì sao Minh Giới nhiều người như vậy, lại để tiểu nương ta một mình bắt yêu? Lẽ nào không có kẻ nào ngăn cản y? Ta nói mấy ngày này hãy để ta nghỉ ngơi thế nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại nhượng ta đi hàng yêu! Nếu như nghe theo ta, chuyện này sẽ không xảy ra!”
“Hắc lĩnh ác quỷ một ngày một đêm sẽ sát hại mười nhân mạng, ngươi chẳng lẽ không quan tâm?”
“Ta quản hắn giết một trăm,một nghìn, một vạn, hết thải cùng ta không quan hệ”
“Bốp” một tiếng, Diêm Vương vung tay ném chén trà lạnh trên bàn thượng vào mặt hắn. “Ngươi bình tĩnh cho ta, không được nói những lời ấu trĩ ấy”
rất rõ, là Diêm Vương tức giận, thế nhưng ngày hôm nay Thường Mộ tựa hồ không biết sợ, mọi người hai bên do dự, rất thức thời lùi về phía sau ba bước, chờ hắn cãi lại. Thế nhưng hắn cứ như mộc xuân vô thần, không hề nhúc nhích…
Vị đạo trà vừa rồi còn mang theo hương bạc hà. Thường Mộ tỉnh tỉnh nắm lấy lá bạc hà trên mặt, lại nhớ tới Hứa Điểm.
“Chờ bạc hà trong vườn lớn, ta sẽ làm cho ngươi trà bạc hà, giúp ngươi thanh thanh tâm, ngăn tính nóng nảy, hấp tấp như một đại hầu tử không chịu lớn như ngươi”
Ấm trà này lạnh, nhất định là tiểu nương pha chờ ta…
Bạc hà trên mặt một giọt một giọt chảy xuống, ẩn trong lá trà ấy là những giọt nước mắt. Tâm hắn dần dẫn lạnh xuống, ngữ khí cũng theo đó biến lãnh. Hứa Điểm biến thành như vậy là chuyện hắn không thể tiếp nhận, liền quay sang vấn Diêm Vương: “Nếu như ngươi ly khái một ngày, khi trở về phát hiện Phán Phán hồn phách tiêu tan, ngươi sẽ thế nào? Ngươi có thể lãnh tĩnh như bây giờ?”
Diêm Vương đột nhiên bị hắn vấn nhất thời sửng sốt, cái gì cũng không đáp.
Thường Mộ cố nén tâm đau xót: “Tiểu nương bị đánh tan hồn phách ở đâu?”
“Luân Thường thính” Phán Phán thấp giọng trả lời.
Xong, Thường Mộ không suy nghĩ gì đi nhanh ra ngoài.
Sau đó, mọi người ly khái khỏi Vô Thường điện, ai về chổ nấy, Phán Phán theo Diêm Vương đến thư phòng, bởi vì Diêm Vương nói có việc cần nói với ngài.
“Khanh Khanh, vai còn đau không?”
Phán Phán lắc đầu, chỉ hỏi: “Ngươi vì sao không nói với Thương Mộ là do ta thất thủ nên đã đánh tan hồn phách của Hứa ĐIểm? Ngươi như vậy…ta không biết làm thế nào mới tốt…” Diêm Vương ngày hôm nay có ý định che chở, Phán Phán rất cảm động. Nhưng mà sự tình này ngày sau phải cùng Thường Mộ nói rõ.
Nào ngờ Diêm Vương lại vấn: “Là ngươi thất thủ đánh tan? Ta không biết, ngưu đầu mã diện chỉ nói với ta về đại thể tình huống, ta liền vội vã chạy đến Vô Thường điện, không ai nói với ta là ngươi đánh ta”
“Nga…” cảm động thoáng cái biến mất, Phán Phán xấu hổ cúi đầu: “Vậy ngươi còn chuyện gì cần hỏi?”
“Ngươi tìm một người thay thế Hứa Điểm! Đừng bỏ chức vụ đó lâu”
“Cái gì?” Phán Phán vừa nghe, kinh ngạc ngẩng đầu “Tại sao lại nhanh đến vậy?”
“Ngươi sợ là Thương Mộ khó tiếp nhận?”
Diêm Vương chưa bao giờ hiểu tâm lý người khác, cơ mà lúc này lại nhất tâm kiến huyết (nói trúng tim đen) , kiến Phán Phán phải bật cười: “Này, này cũng là một trong những nguyên nhân…”
“Còn nguyên nhân nào khác?”
“Còn có nguyên nhân…nhất phách Hứa Điểm còn có thể tìm trở về…:
“Tìm trở về được hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ”
Phán Phán ấp úng, nói thêm lý do: “Hơn nữa, là không có người thích hợp…”
“Tìm một người lãnh tĩnh là được”.
“Bạch Vô Thường không phải tìm tùy tiện một người là có thể đảm nhiệm, tìm kiếm nhân tài là chức trách của ta, nhưng ta không muốn”
Nhìn qua Phán Phán có điểm bất mãn, bĩu môi, theo tình hình mà buộc ngài làm như thế quả là không hợp. Điều này làm cho Diêm Vương có chút suy nghĩ, nhớ tới một người, liền nói: “Lần này chính sự ta còn chưa làm xong, nhưng việc ngươi nhờ ta tra tìm đã có rồi”
“Thật vậy chăng?” Phán Phán nghe nói lập tức đưa tay che miệng, khí thế hòa hoãn hơn nhiều.
“Ân, có người nói Lạc Xa khi chết, trở lại Tễ Tuyết sơn với hồ ly tinh cùng một chổ, nếu như hắn có hậu nhân cũng là chuyện thường tình. Cái kia Thương Linh mi vũ có phần tương tự Lạc Xa, ta xem tám chín phần mười, hắn chính là nhi tử của Lạc Xa, ta nghĩ, để hắn đảm nhiệm Bạch Vô Thường là hợp lý”
Phán Phán im lặng gật đầu. Thương Linh quả thật là nhân tài, nếu như hắn đảm nhiệm Bạch Vô Thương là không có vấn đề, chỉ là Thường Mộ hắn…
“Ta biết ngươi nghĩ gì, như vậy đi, theo quy củ, mặt đen ta đảm nhận, mặt trắng là do ngươi làm. Nửa tháng sau ta sẽ phong Bạch Vô Thường, về phần Thường Mộ ngươi tận lực giúp hắn, nếu như hắn vẫn vì chuyện Hứa Điểm mà quên đi việc công, ngươi hẳn là biết quy định Minh Giới”
“Ân, Ta biết” Phán Phán tiếp nhận, thế nhưng trong lòng vẫn luôn mắng chửi người nào đó: ra là loại sự tình này còn thể tính toán, điều không phải là vô tâm vô phế! “Còn có chuyện gì không? Không thì ta trở về”
“Không có, ta tiễn ngươi ra ngoài”
Diêm Vương đưa đến cửa, Phán Phán cúi đầu không nói chính là bộ dáng khiến ngài yêu thương, kỳ thật muốn đưa tay xoa xoa đầu ngài nói: “Khanh Khanh, không có quan hệ, kiên cường một chút” nếu là về việc công Diêm Vương luôn nói rất rõ ràng, đến khi việc thể hiện tình cảm ẩn giấu này lại ăn nói vụng về, vô luận thế nào lại không nói nên lời. Kết quả qua nửa ngày, chỉ đông cứng tại một chổ vào nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi”
Luân Thường thính vẫn còn vài người kiếm hồn phách kia, vừa thấy Thường Mộ tất cả đều hóa ngốc đứng nhìn, lại càng không biết nói gì mới tốt.
Thường Mộ không cùng bọn họ chào hỏi, một mặt tìm kiếm. Hắn không tin, Hứa Điểm cứ như vậy không bao giờ…không bao giờ về nữa. Nhất phách một người có thể trốn ở đâu? Có lẽ đã bay xung quanh gốc cây, tảng đá, nói chung là tại đây.
Hắn không ngừng tìm kiếm đã bảy ngày bảy đêm..chỉ là tốn công vô ít. Mỗi lần đến hồ trước Luân Thường thính, nhìn trên đó, hắn hận là không thể nhảy xuống tìm kiếm.
Một nhóm tân tiểu quỷ do ngưu đầu mã diện chỉ huy được đưa tới Luân Thường thính học, mỗi một năm đều có tiểu quỷ phải bỏ mạng và mỗi một năm cũng có tiểu quỷ mới được thêm vào. Đột nhiên trong nhóm người đó lại mất đi một người, một người này đối với Minh Giới mà nói quá nhỏ không ảnh hưởng gì, nhưng với Thường Mộ mà nói có thể sánh giữa thiên đường và địa ngục..
Phán Phán vội vã chạy đến Luân Thường thính cùng Thường Mộ, vừa thấy hắn liền nói: “Ngày hôm nay đừng tìm nữa, ngươi nên đi tiễn tiểu nương ngươi”
“Lẽ nào bảy ngày đã qua?”
“Đúng vậy!” Phán Phán nói con mắt chuyển hồng, tựa như thương cảm một cành cỏ bị tiểu bạch thố ăn mất, “Ta vừa đi qua Vô Thường điện, thân thể Hứa Điểm bất đầu tiêu thất! Ngươi nhanh trở lại…”
Thường Mộ vừa nghe. Lập tức chạy về Vô Thường Điện
Hồn phách tiểu quỷ ly khai thân thể bảy ngày, thân thể sẽ tự động tiêu thất.
Thường Mộ quay về nhĩ phòng, nhào đến bên người y, mà nhìn…thực sự..thực sự..bắt đầu tiêu thất…
“Tiểu nương, ngươi đừng đi, đừng bỏ lại Mộc Nhĩ a…” Thường Mộ biết từ nay về sau sẽ không còn gặp lại y nữa, đôi môi nhịn không được mà run lên, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Phán Phán lặng lẽ đứng phía sau hắn, đau lòng không nói ra lời.
Thường Mộ cảm giác được có người phía sau, chẫm rãi quay đầu, cầu xin: “Phán Phán, Ngươi có thể hay không cho Tiểu nương…bảy ngày nữa, đừng cho y tiêu thất, ta nhất định sẽ tìm hồn phách trở về, van cầu ngươi..”
“Xin lỗi, ta không có cách…” Phán Phán đến gần yêu thường xoa đầu hắn “Này chỉ là thân thể thôi, chờ tìm được nhất phách kia, ta nhất định sẽ tìm một thân thể mới cho y, không có vấn đề gì..”
“Giống nhau như đúc?”
“Ngươi muốn hình dáng gì, ta cho ngươi hình dáng đó”.
“Một lời đã định”.
“Tuyệt không nuốt lời”
Thường Mộ cười khổ một chút, Phán Phán cũng nín khóc mà mỉm cười, bỗng nhiên,Thường Mộ tự giễu: “Chúng ta đây là lừa dối người a?”
“Điều không phải, tuyệt đối không phải” Phán Phán kiên định trả lời, nhưng vẫn lo lắng, rất nhanh liền nói: “Mộc Nhĩ, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta vẫn có hi vọng… ta nghĩ, Hứa Điểm nhất định sẽ trở về bên cạnh ngươi..”
“Ân…”
“Ta, ta không quấy rầy ngươi. Lúc rảnh ngươi đi xem hài tử tiểu nương ngươi chuyển thế, tại thành nam Đồng Châu thành, một nhà họ Quan”
“Ân” Thường Mộ nắm lấy tay Hứa Điểm, ôn nhu hôn lên bàn tay ấy.
Phán Phán đi, chỉ còn mình hắn nơi này.
Thời gian qua rất nhanh, thân thể y càng ngày càng trong suốt, đến cuối cùng chỉ còn lại một làn khói trắng tán vào không khí, trong tay hắn giờ đây…không còn cái gì nữa, thế nhưng trong phòng lại phiêu cổ mùi hương nhàn nhạt của y, chỉ có mình hắn cảm nhận được…
“Tiểu nương…tiểu nương, ngươi nhất định sẽ trở về…” Thường Mộ vén chăn đem mình vùi vào đó…