Thấy Thẩm Dương có vẻ ngại ngùng nên Bà Kỳ Phương mới thu hồi lại ánh mắt của bà đang nhìn Thẩm Dương lại
" Thẩm Dương à.. Nhà Cháu có bao nhiêu anh em ?. Ba mẹ cháu có mạnh khỏe hay không ? ". Bà Kỳ Phương khẽ cười lên tiếng hỏi nhỏ.
Lăng Phong và Triệu Mẫn nghe vậy thì nhìn qua mẹ mình một cái. người đang thắc mắc không biết mẹ mình lại muốn gì đây. Khi không lại điều tra lý lịch của Thẩm Dương để làm gì.
Thẩm Dương khẽ cười lịch sự lên tiếng. " Ba mẹ cháu ưa thích du lịch vòng quanh thế giới. Cả năm nay rồi vẫn chưa về. Nhà Cháu chỉ có mình cháu là con trai duy nhất ".
Từ lúc anh xuyên qua cho đến tiếp nhận thể xác này thì tất cả ký ức của anh chỉ có vậy. Nhiều khi về lại căn nhà to lớn đó anh thấy trống trãi vô cùng.
" Vậy cháu đã có gia đình chưa ?, hay vẫn còn độc thân ". Bà Kỳ Phương lên tiếng hỏi tiếp. Nghe thấy Thẩm Dương là con trai duy nhất bà lại càng ưng ý. Triệu Mẫn sau này mà lấy Thẩm Dương cũng không lo lắng chị em dâu chèn ép lẫn nhau.
" Mẹ.. Mẹ làm gì hỏi anh ấy như là đang tra hỏi tội phạm vậy. Anh ấy chỉ là bạn của con thôi mẹ đừng hiểu lầm nha ". Triệu Mẫn khẽ cười hỏi. Chắc chắn là mẹ cô đang cố gắng ghép cho anh và cô đây mà.
" Mẫn Mẫn .. Không sao. Bác Triệu.. Cháu hiện tại vẫn còn độc thân. Cháu vẫn chưa có ý định lập gia đình. Nói cách khác là không cô gái nào để mắt đến cháu cả ". Thẩm Dương khẽ cười nói, rồi anh nâng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, động tác của anh cực kỳ tao nhã, từng chi tiết nhỏ của anh làm đều tạo cho người khác yêu thích.
Bà Kỳ Phương nghe đến anh còn độc thân thì lại càng ưng ý. Thằng con rể hờ này bà kết rồi. Bà không thích Triệu Mẫn dây dưa với Phong Thần Vũ chút nào. Nếu có thể bà muốn chàng trai trước mặt này làm con rể của bà hơn.
Lăng Phong chỉ ngồi đó nhìn mẹ mình khẽ cười. Từ ngày gia đình được xum họp anh lại cười nhiều hơn, giống như khối băng đã được làm nóng đến tan chảy. Tâm ý của bà làm sao qua mắt được anh, chỉ cần là người em gái nhỏ này thích dù có là ai anh cũng tán thành, ngoại trừ Phong Thần Vũ ra là được.
Nhân viên nhà hàng mang thức ăn lên. Bà Phương không tra khảo Thẩm Dương nữa mà cả nhà người ăn uống một buổi tối vui vẻ, chủ yếu là Triệu Mẫn luyên thuyên kể cho Lăng Phong nghe những gì hôm nay cô làm và những dự án lớn trong tương lai. Thẩm Dương lâu lâu cũng góp thêm ý kiến. Bữa cơm tối cũng được coi như mỹ mãn.
" Anh Hai em ăn no quá. Ăn đêm như vậy hoài chắc em lại lên vài kg nữa quá ". Triệu Mẫn vuốt nhẹ cái bụng của mình cười nói.
" Em cứ việc mập lên. Ai dám chê em mập anh bỏ tù người đó ". Lăng Phong khẽ cười nói.
Triệu Mẫn nghe vậy thì cười lớn. Cô quay qua nhìn Thẩm Dương. " Thẩm Dương cảm ơn anh vì buổi tối nay. Chắc có lẽ em đi cùng xe với anh hai về luôn khỏi phải phiền phức anh đưa rước. Anh về nhà an toàn nha ".
Thẩm Dương chưa kịp trả lời thì Bà Kỳ Phương nghe vậy vội vàng lên tiếng trước.
" Trời còn sớm mà. đứa đi đâu dạo chơi cho thoải mái một chút đi. Thẩm Dương cháu không ngại đưa con gái bác đi hóng gió một chút chứ ".
" Mẹ.. h rồi đó. Mai con còn đi làm mà ". Triệu Mẫn cười nói.
" Con cứ đi chơi đi. Mai con không làm được thì để anh hai của con làm thay cho con. Lăng Phong.. con nói có phải không ". Bà Kỳ Phương nhìn Lăng Phong lên tiếng.
Lăng Phong khẽ cười nhìn mẹ mình. Ai cũng là con mà sao mẹ anh lại phân biệt đối xử với anh như vậy chứ. Con gái út thì cho chơi thoải mái, còn công việc thì bắt thằng con trai cả như anh hưởng hết là sao, nhưng mà thôi, vì muốn làm bà vui nên anh cũng phải đành phối hợp ăn ý với bà một chút.
" Mẫn Mẫn .. Em cứ đi chơi đi. Công việc đó nhỏ thôi mà. Anh hai giải quyết thay em được. Thẩm Dương.. Em gái của tôi giao lại cho cậu đó. Nếu em ấy lúc về mà có xước mẻ, hay mất một cọng tóc nào thì tôi sẽ tìm cậu uống trà tâm sự đó. Mẹ.. chúng ta về trước thôi ". Lăng Phong vỗ nhẹ ngực tự tin nói, rồi kéo mẹ anh đi. Trước khi đi Lăng Phong còn khẽ vỗ lên ngực Thẩm Dương vài cái đe dọa.
Triệu Mẫn ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lăng Phong và mẹ mình. Cái gì chứ bỏ cô ở lại đây với Thẩm Dương thật hay sao. Triệu Mẫn khẽ cười trừ nhìn Thẩm Dương.
" Thẩm Dương.. Xin lỗi anh. Mẹ em chắc bà ấy đã hiểu lầm cái gì đó. Anh cứ xem như bà ấy chưa nói gì là được rồi. Thật ngại quá... ".
Thẩm Dương nghe vậy thì khẽ cười. Quân tử sẽ không đoạt thứ mà bạn thân thích. Câu này anh thừa hiểu, nhưng không hiểu sao anh lại không chán ghét cái sự hiểu lầm này, mà ngược lại cũng có chút thích, chính vì thích nên anh cũng không muốn giải thích làm gì.
" Dù gì anh hai và mẹ em cũng về rồi. Coi bộ anh không đưa em đi dạo thì không được rồi. Đi thôi.. anh đưa em đi hóng gió cho khuây khỏa một chút ". Thẩm Dương nở nụ cười lãng tử nói. Anh ga lăng mở cửa xe trước cho Triệu Mẫn đi vào.
Triệu Mẫn rơi vào thế bí rồi cũng khẽ cười mà lên xe. Thẩm Dương lái xe của mình chạy từ từ cho Triệu Mẫn ngắm toàn cảnh thành phố về đêm đẹp lung linh và tràn đầy màu sắc. Anh mở cửa sổ xuống cho từng cơn mát lạnh thổi vào. Triệu Mẫn có lẽ thích như vậy, gió thổi tung mái tóc dài của cô làm tâm sự nặng nề trong lòng cũng tan biến không ít. Thẩm Dương dừng lại một tiệm bán rượu. Thẩm Dương mua vài chai bia rồi lại tiếp tục chở Triệu Mẫn đến một con sông nằm ở ngoài thành ngắm cảnh.
Thẩm Dương mở cửa đi ra trước. Anh nhảy lên chiếc xe BMW mới toanh của mình rồi ngắm cảnh thiên nhiên về đêm tĩnh lặng. Anh đến thế giới này cũng một thời gian rồi, mà đến một chút tin tức của Phong Tình với Khúc Linh Nhi cũng không có. Anh khẽ thở dài nhìn cảnh đêm, tâm trạng nặng nề của anh cũng không kém Triệu Mẫn là bao nhiêu.
Triệu Mẫn cũng đi ra rồi ngồi cạnh Thẩm Dương. Cô mở một chai bia rồi nhìn Thẩm Dương cười nói.
" Đường đường là một giám đốc bệnh viện danh tiếng. Thẩm Dương.. Em không nghĩ là anh lại biết uống bia rồi ngắm cảnh dân dã như vậy. Em nghĩ người có điều kiện như anh phải uống những loại rượu quý hiếm chứ ".
Thẩm Dương nghe vậy thì khẽ cười. Trong trí nhớ của anh lại hiện về người con gái xinh đẹp với đôi mắt bị mù lòa. Cô gái đó bất chấp tất cả mà dùng thân đỡ cho anh hai phát đạn mà chết, trước khi chết cô gái đó còn nhìn anh mỉm cười đẹp đến cỡ nào. Nghĩ đến Khúc Linh Nhi thì đôi mắt của anh đã long lanh nước mắt.
" Thật ra lúc trước anh không biết mấy cái này. Lúc trước có một bệnh nhân của anh, chính cô ấy dạy anh uống đó. Thử qua một lần rồi đâm ra nghiện, rồi dần dần trở thành một thói quen. Đến giờ lại không bỏ được rồi ". Thẩm Dương cười nói. Anh biết những cái này đều là do Khúc Linh Nhi khi sống ở nhà anh đã dạy cho anh. Đến giờ đã thành thói quen nên anh muốn bỏ cũng không bỏ được rồi.
" Woa.. Là con gái sao ? ". Triệu Mẫn lại khẽ cười hỏi.
" Ưm.. Cô ấy rất đẹp. Chưa có một cô gái nào anh từng gặp qua có thể xinh đẹp hơn cô ấy. Cái anh nói là về ngoại hình lẫn cả tâm hồn. Cô ấy giống như những chất gây nghiện vậy, đã thử một lần rồi thì chỉ muốn trầm luân ở trong đó mãi mãi ". Thẩm Dương uống cạn một chai bia rồi nói. Chất giọng ấm áp xen lẫn cảm xúc thật trong anh làm Triệu Mẫn nghe đến mê mẫn.
" Vậy cô ấy đâu ? ". Triệu Mẫn lại hiếu kỳ hỏi. Do tâm trạng không tốt nên cô cùng uống khá nhiều, chỉ trong chốc lát cô và Thẩm Dương đã vất đầy vỏ chai dưới đất.
Thẩm Dương nghe hỏi người anh yêu đang ở đâu thì anh khẽ cười rồi im lặng từ chối câu trả lời. Nếu anh biết Khúc Linh Nhi đang ở đâu thì anh còn ngồi ở đây để làm gì.
Triệu Mẫn thấy Thẩm Dương có vẻ rất đau lòng thì cô không nhắc tới người con gái kia nữa. Cô đoán cô gái kia chắc là người yêu của Thẩm Dương, và có lẽ cô ấy đã chết nên mới làm anh đau lòng như vậy. Cô lại uống cạn một chai bia khác rồi lại ngắm thiên nhiên về đêm tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng nước chảy ầm ầm như một bản nhạc đêm làm người ta trải lòng của mình ra. Tầm phút sau Triệu Mẫn cũng đã ngà say. Cô khẽ lắc đầu cho bản thân mình tỉnh táo lại một chút, tửu lượng của cô không cao nên bao nhiêu đây đã là giới hạn của cô rồi. Thêm một chai nữa là cô thực sự gục thôi.
" Thần Vũ .. đang bệnh khá nặng, lại không chịu ăn uống gì hết. Cứ tiếp tục như vậy anh lo lắng. Mẫn Mẫn.. Em nên tìm cậu ấy mặt một lời đi, chứ im lặng như vậy không phải là cách hay ". Thẩm Dương lên tiếng, anh còn không quên nhiệm vụ lần này anh tới tìm Triệu Mẫn là vì Phong Thần Vũ đâu.
Triệu Mẫn nghe vậy thì khẽ cười chua chát. Uống cạn một chai bia khác cô mới ngà say lên tiếng.
" Để cho anh ấy thêm thời gian suy nghĩ đi, dừng lại hay bước tiếp thì em sẽ để cho anh ấy chọn lựa. Nếu anh ấy hận mẹ em đến như vậy thì làm sao có thể chấp nhận con gái của kẻ thù bên cạnh chứ. Em xuất hiện chỉ làm anh ấy thêm không vui thôi. Nếu anh ấy không buông tay thì em cũng sẽ không buông tay anh ấy, nhưng nếu anh ấy chọn dừng lại thì em không trách anh ấy. Chỉ cần Phong Thần Vũ anh ấy vui là được rồi ".
" Mẫn Mẫn à.. Em nên gặp cậu ấy nói cho rõ ràng đi. Hiểu lầm để lâu ai cũng bị tổn thương hết. Phong Thần Vũ hiện tại rất đau lòng. Anh chưa bao giờ thấy cậu ấy suy sụp tinh thần như vậy ". Thẩm Dương lên tiếng khuyên can.
" Đừng nói đến anh ấy nữa. Anh ấy không phải con nít tuổi. Yêu hay hận anh ấy không phân biệt được hay sao. Như vậy cũng tốt anh ấy có thêm thời gian để suy nghĩ, mà em cũng phải chờ đợi một người. Nào uống cạn chai này nữa rồi chúng ta về đi. Mai em còn việc nữa. Em say lắm rồi ".
Triệu Mẫn khẽ cười nói. Còn nói nữa cô sẽ không cầm lòng được mà đi tìm Phong Thần Vũ mất, nhân lúc cô còn một chút lý trí cô không muốn nhắc đến Phong Thần Vũ nữa. Đến được với nhau hay không thì phải xem ý trời thôi.
Uống cạn hết chai bia còn lại thì Triệu Mẫn bước chân lảo đảo đi vào xe ngồi. Cô say thật rồi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc để không còn nhớ đến cái tên Phong Thần Vũ kia nữa. Thẩm Dương khẽ lắc đầu rồi anh lái xe đưa cô về. Từ chỗ này đến nhà của Lăng Phong khá xa tầm khoảng tiếng rưỡi. Triệu Mẫn đã ngấm đầy men say nên cô nhắm mắt ngủ gật trên xe hồi nào không biết.
Thẩm Dương nhìn Triệu Mẫn ngủ say thì khẽ lắc nhẹ đầu cười. Cô thực sự tin tưởng ở anh đến như vậy sao. Cô thật sự tin anh đến mức không sợ anh sẽ nổi thú tính lên mà muốn ăn cô ngay bây giờ à. Nghe tiếng ngáy nhỏ và mấy lời lẩm bẩm của cô thì bất giác anh mỉm cười ngọt ngào chưa từng có. Anh đưa tay mở vài bản nhạc giao hưởng êm ái như Kiss the rain, Roger Flows in you. Chiếc xe của anh lại xé gió như bay về hướng nhà của Lăng Phong. Một đêm êm đềm cứ như vậy trôi qua.
" Mẫn Mẫn .. dậy đi.. đến nhà rồi ". Đến nơi Thầm Dương mới vỗ nhẹ vào tay của Triệu Mẫn lên tiếng.
Triệu Mẫn say ngủ nên không hề nghe tiếng gọi của Thẩm Dương. Tiếng hít thở đều đều của cô làm Thẩm Dương cũng bó tay. Đã quá h đêm. Có lẽ Lăng Phong và mẹ của Triệu Mẫn cũng đã ngủ. Anh tính bấm chuông cửa nhưng nghĩ gì đó lại thôi. Nghĩ đến trong giỏ xách của Triệu Mẫn chắc có chìa khóa, nên anh khẽ nghiên người lấy cái giỏ xách của Triệu Mẫn.
" Phong Tình.. Anh đừng đi ". Triệu Mẫn nói mớ, nước mắt đã vô thức lăn dài trên khóe mắt của cô. Có lẽ cô đã có một giấc mơ không mấy vui vẻ nên đầu chân mày cũng cô cũng nhíu chặt lại.
" Triệu Mẫn em vừa nói cái gì. Em nói lại cho anh nghe đi. Triệu Mẫn... ".
Thẩm Dương vừa nghe đến cái tên Phong Tình trong miệng cô thì anh há miệng kinh ngạc thật sâu. Anh lớn tiếng gọi cũng không thể đánh thức Triệu Mẫn dậy. Anh thực sự muốn đánh thức cô dậy để hỏi cho ra lẽ. Phong Tình trong miệng cô vừa nói rốt cuộc có phải Phong Tình mà anh quen biết hay không.
Đèn nhà Lăng Phong cũng vừa sáng. Lưu Ly trở lý của Lăng Phong cũng từ nhà bước ra. Đi cũng cô là Lăng Phong. Thẩm Dương thấy Lăng Phong bước ra thì không gọi Triệu Mẫn nữa.
" Thẩm Dương.. cảm ơn anh đã đưa em gái của tôi về. Triệu Mẫn có tôi chăm sóc là được rồi. Cậu cũng về ngủ sớm đi mai còn làm việc ". Lăng Phong lên tiếng.
" Nhưng mà... ". Thẩm Dương nhìn thoáng qua Triệu Mẫn. Hàng ngàn câu hỏi ở trong lòng làm anh không cam tâm.
" Thẩm Dương.. Cậu đừng nói muốn ngủ lại nhà tôi làm khách đêm đó nha ". Lăng Phong ra dấu cho Lưu Ly mang Triệu Mẫn về phòng ngủ trước rồi nhìn Thẩm Dương cười nói.
Thẩm Dương nghe vậy thì nhìn Lăng Phong một cái. Ngày tháng còn dài. Ngày mai anh lại đến thi tìm Triệu Mẫn hỏi cho ra lẽ. Nghĩ vậy Thẩm Dương cúi nhẹ người chào Lăng Phong rồi lên xe về trước. Lăng Phong thấy vậy cũng đi vào nhà. Em gái bảo bối của anh mới nhận lại được. Anh chưa chơi được bao nhiêu mà chưa gì phải chia sẻ với người khác rồi. Anh có chút không cam tâm chút nào.
Thẩm Dương ngồi trên xe mà trầm tư. Anh nhanh chóng xâu chuỗi lại tất cả manh mối lúc trước. Phong Tình luôn gọi Khúc Linh Nhi là Mẫn Mẫn mà không phải Linh Nhi. Vậy Triệu Mẫn và Mẫn Mẫn trong miệng của Phong Tình nói lúc trước có phải là một người hay không. Vì giao ước giữa Khúc Linh Nhi và Phong Tình thì chỉ có người đó biết, nên anh và Lý Mỹ Nam cũng chỉ gọi Khúc Linh Nhi là Linh Nhi thôi. Chỉ có riêng Phong Tình là ngoại lệ gọi Khúc Linh Nhi là Mẫn Mẫn. Vậy Mẫn Mẫn mà Phong Tình hay gọi có phải là chữ cuối của tên Triệu Mẫn hay không...
Thẩm Dương lúc này chỉ mong trời mau sáng để anh lại đến tìm Triệu Mẫn hỏi cho ra lẽ. Khúc mắc để trong lòng thực khó chịu mà.
__ Bản quyền thuộc về tác giả ITS_ME_ Facebook Tung Hoành Lục Giới ___ viết và xuất bản chỉ trên Wattpad.
- Nước Mỹ ngày tháng .