_" Mẹ......... ". Hứa Thủy Linh thấy ba mẹ lớn tiếng cãi nhau như vậy lại còn đập đồ này nọ thì bé hoảng sợ khóc thật lớn tiếng.
_" Moon... Ngoan đừng khóc. Mẹ thương ". Triệu Mẫn ngồi xuống mà thay mặt Khúc Linh Nhi còn sống ôm cô bé vào lòng. Đôi mắt to tròn của bé ướt đẫm nước mắt nhìn thấy mà thương.
Cũng may Hứa Trác Lâm cho cô quyền dưỡng nuôi con bé, chứ nếu không sau ngày cô đi chắc chắc bé sẽ chịu nhiều ấm ức dưới tay của Thủy Chi rồi. Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng. Có lẽ ý trời sắp xếp cho cô đến đây để thay mặt cho Khúc Linh Nhi tìm một bến đỗ yêu thương cho con bé và bù đắp cho bé một người cha đúng nghĩa.
_" Hừ... Nín đi. Khóc cái gì mà khóc. Ba mày có chết đâu. Ồn ào chết đi được. Mẹ nào thì con nấy ". Tiếng khóc của bé Hứa Thủy Linh ( gọi tắc là Moon ) làm cho Hứa Trác Lâm đang bực bội càng được nước phun trào bực bội chuốc giận lên đầu con bé tội nghiệp.
Bé Moon chưa từng thấy Hứa Trác Lâm hung dữ đáng sợ như vậy, làm bé lúc này cả người run rẩy ép sát cơ thể nhỏ bé vào người của Khúc Linh Nhi. Bé nhìn Hứa Trác Lâm rồi lại càng khóc lớn tiếng hơn nữa.
_" Đủ rồi Hứa Trác Lâm... Anh đã làm người cha vô trách nhiệm thì tôi cũng không nói, nhưng ít ra anh cũng nên giữ chút hình ảnh một người cha tốt trong lòng con anh chứ, ít ra anh cũng phải cho con bé biết ba nó không bỏ mặt nó. Anh làm như mình giỏi lắm vậy. Anh làm quá đáng quá sau này nó không thèm nhìn mặt anh nữa và không muốn nhận một người cha bạc bẽo như anh nữa thì có đừng trách tạo hóa trêu người. Anh chưa nghe câu gieo nhân nào thì gặp quả nấy à... Đúng là tên khốn mà. Khúc Linh Nhi mù rồi mới đi yêu người như anh ". Triệu Mẫn đau lòng thay Hứa Thủy Linh nên lên tiếng chửi Hứa Trác Lâm vài câu. Vì mem say nên cô cũng nóng nảy hơn mọi khi.
_" Khúc Linh Nhi. Cô đám chửi tôi. Có phải cô có giang tình với Phong Tình từ lâu nên không để tôi vào trong mắt nữa có phải không ?. Đồ đàn bà dơ bẩn. Nói đi... cô lén sau lưng tôi quan hệ với Phong Tình bao lâu rồi ? ". Hứa Trác Lâm nghiến răng ghen tuông lên tiếng.
Thấy cô đi với Phong Tình quả thật trong lòng của anh không vui chút nào. Cứ nghĩ cô trên giường của anh cùng Phong Tình quan hệ mây mưa trên đó làm anh tức giận đến không thở nổi rồi.
Bà An nhìn hai người cãi nhau tay đôi thì đau lòng. Cả thân mình của bà vì tức giận mà đứng còn không vững, nước mắt của bà đã lăn dài trên mặt.
_" Con Mẹ Nó... Hứa Trác Lâm. Khúc Linh Nhi tôi là đàn bà dơ bẩn thì anh là cái thá gì. Cả thế gian này ai cũng có thể đánh giá Khúc Linh Nhi tôi, ngoài trừ Hứa Trác Lâm anh. Lấy bàn tay thối của anh ra khỏi người tôi. Nhân cách của anh bốc mùi làm tôi thật buồn nôn ". Triệu Mẫn hất tay Hứa Trác Lâm đang bóp chặc vai của mình lên tiếng.
_ " Bốp...... ". Hứa Trác Lâm bất ngờ cho Triệu Mẫn tát thật kêu trên mặt. Răng của cô bất ngờ cắn trúng môi nên chảy ra dòng máu đỏ tươi chói mắt.
_" Hứa Trác Lâm... Con điên rồi sao con lại đánh Khúc Linh Nhi cơ chứ. Bao nhiêu năm nay mày công khai quan hệ với con hồ ly tinh kia nó nói câu gì hay không ?. Hứa Trác Lâm mày muốn làm bà già này tức chết có phải hay không hả ? ". Bà An chạy đến xem Khúc Linh Nhi có sao không, vừa xem bà vừa đau lòng khóc thành tiếng. Bà An khóc làm bé Moon khóc càng lớn hơn. Căn biệt thự to lớn vang lên từng tiếng khóc chói tai.
_" Hừ.... Khúc Linh Nhi cô dám khiêu khích giới hạn của tôi hả. Cô thiếu dạy dỗ có phải hay không ? ". Hứa Trác Lâm nhìn bàn tay của mình vừa mới đánh cô đến đau rát nói. Anh biết mình dùng lực hơn lớn nên cô chắc chắn sẽ rất đau, nhưng vì tự ái cao không cho phép anh lên tiếng xin lỗi.
_" Chát...... ". Lau đi vết máu trên miệng Triệu Mẫn bất ngờ tát một cái thật mạnh không kém gì anh lúc nãy. Cô trả hết lại toàn bộ đau đớn lại cho anh.
_" Hứa Trác Lâm... Khúc Linh Nhi tôi không phải xúc vật nhà anh mà anh muốn đánh thì đánh. Anh nên nhớ tôi và anh đã ly hôn rồi thì bây giờ anh không có quyền gì nói tôi cả. Từ bây giờ trở đi anh dám đụng đến tôi một cái tôi trả lại anh gấp lần. Nếu không phục thì ra tòa đi Khúc Linh Nhi tôi chiều anh ". Triệu Mẫn nói. Cô thực sự không hiểu tại sao Khúc Linh Nhi lại đi yêu một người đàn ông như vậy, quả thật không đáng tí nào.
Triệu Mẫn và Hứa Trác Lâm đứng song song, đôi mắt đỏ rực vì tức giận mà nhìn thẳng vào nhau. người đều nhìn được trong mắt của nhau toàn là sự chán ghét từ đối phương. Hứa Trác Lâm còn không tin là Khúc Linh Nhi lại ra tay đánh lại mình. Không phải lúc trước anh nói cô không dám cãi lại hay sao. Còn bây giờ cái tát này là sao. Cô không còn yêu anh nữa à. Từ lúc cô tỉnh lại thì khác xa rất nhiều giống như một người khác vậy.
_" Moon... Con theo mẹ qua nhà Bà Ngoại ở nha. Lâu lâu chúng ta lại về thăm bà nội có được không ? ". Triệu Mẫn ôm một bên mặt nóng rực ngồi xuống ôm bé Moon lên rồi nói.
Bé lau nước mắt gật đầu đồng ý. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã khóc đến đỏ ửng nhìn đáng thương cực kỳ. Do không được gặp ba thường xuyên nên tình cảm với Hứa Trác Lâm hầu như là không có, nên bé yêu quý mẹ Khúc Linh Nhi nhiều hơn. Giờ lại thấy Hứa Trác Lâm như vậy bé lại càng bám mẹ nhiều hơn và không muốn thấy mặt Hứa Trác Lâm nữa.
_" Linh Nhi... Con suy nghĩ lại được hay không. Hứa Trác Lâm... Con hài lòng chưa hả. Một gia đình hạnh phúc bây giờ chia ba sẻ bảy con mới hài lòng phải không. Thủy Linh lại còn nhỏ như vậy. Con thật là làm mẹ tức chết mà ". Bà An nước mắt không ngừng rơi trên mặt níu kéo cô rồi nhìn Hứa Trác Lâm nói.
_" Hừ... Mẹ để cho cô ta đi đi. Người đàn bà như cô ta con không cần. Vốn dị hôn nhân này là mẹ ép con chứ không phải là con muốn. Trong lòng của con chỉ có Thủy Chi là vợ của con thôi. Giờ thì hai mẹ con của cô đi đi. Đi cho khuất mắt tôi rồi đừng trở về đây nữa ". Hứa Trác Lâm tức giận đạp ngã một cái ghế rồi cơn giận thiêu đốt lý trí lên tiếng.
_" Anh khỏi đuổi Mẹ con tôi đi đây. Mẹ An khi nào rảnh con lại đến thăm mẹ. Moon cũng sẽ thường xuyên về thăm mẹ. Con đi đây ". Triệu Mẫn nói rồi cứ như vậy ôm Hứa Thủy Linh bước đi.
_" Cô không phải là Khúc Linh Nhi ". Hứa Trác Lâm đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy cô nhếch môi cười, cô không có quay đầu lại chỉ lớn giọng nói.
" Khúc Linh Nhi đã chết rồi. Chết từ ngày đàn ông khốn nạn của cô ta yêu phủ bạc cô ấy. Hứa Trác Lâm rồi sẽ có một ngày anh sẽ hối hận. Anh sẽ phải trọn một đời còn lại sống trong day dứt suốt đời ". Triệu Mẫn lớn tiếng như thật như giả nói.
Câu nói của cô cứ như câu thần chú nguyền rủa trong đầu của Hứa Trác Lâm lập đi lập lại. Anh nhìn theo bóng của cô đang lên xe. Không lẽ anh sai rồi sao... Không thể nào những chuyện Khúc Linh Nhi làm anh rỏ ràng là người chứng kiến hết thì làm sao có sự hiểu lầm nào khác được. Chính anh cũng không biết có một câu mắt thấy tai nghe chưa chắc gì đã là sự thật mà. Đến một ngày anh nhận ra thì đã quá muộn màng rồi.
_" Linh Nhi... Con đừng đi mà ". Bà An khóc lớn tiếng nói. Nhưng Triệu Mẫn đã đưa Hứa Thủy Linh lên xe rồi lái đi mất. Cô dứt khoát ra đi đến đầu cô cũng không thèm quay lại nhìn người đàn ông bội bạc kia một cái. Giữa đêm khuya vắng lặng ánh đèn xe của cô cứ như vậy cô độc đi ra khỏi nhà Hứa Trác Lâm.
_" Mày hài lòng chưa..... Á.......". Bà An lau nước mắt nói. Vừa dứt lời thì bà ngã xuống bất tỉnh.
_" Mẹ ..... ".
Hứa Trác Lâm giật mình lại ôm bà An lên cấp tốc đến bệnh viện. Trong lòng anh cũng thầm trách bản thân mình tại sao lại chọc bà đến như vậy. Anh thật hy vọng bà lần này không phải giả vờ bệnh chọc anh như mấy lần trước. Vì mấy lần trước anh đòi ly hôn thì mẹ anh cũng làm y chang như vậy. Đến khi anh chiều theo ý của bà thì bỗng dưng bà hết bệnh liền.
_______ IT'S_ME_ ________
Triệu Mẫn lái xe về đến căn biệt thự mà trong đơn ly hôn Hứa Trác Lâm chia cho cô. Với % số cổ phần tập đoàn thì đủ cho cô và Bé Moon sống trọn đời không lo ăn mặc rồi. Còn có nông trại này nọ nữa, sau này Hứa Thủy Linh cũng có một số vốn lớn làm ăn rồi.
Triệu Mẫn nhìn cô bé đang nhắm mắt lại ngủ thật say trên đùi cô thì trong lòng dâng trào cảm giác mềm mại. Có lẽ là cảm xúc của cố chủ chia phối nên cô thật lòng yêu thích bé Moon. Ôm bé nhẹ nhàng vào phòng cô mỉm cười. Còn ngày nữa cô phải lo mọi thứ phải thật hoàn hảo cho bé Moon sau này đã rồi mới an tâm ra đi. Để cho bé ở với Thủy Chi cô thực sự không yên tâm chút nào. Theo trí nhớ của cố chủ thì Thủy Chi là người phụ nữ không đơn giản chút nào. Nếu không muốn nói là cực kỳ thâm độc.
_" Moon... Con ngủ thật ngoan nhé. Mẹ sẽ bảo vệ cho con thật tốt ". Triệu Mẫn vô thức vuốt mái tóc dài của bé nói, rồi cô cũng nằm cạnh bé ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau.
_" Moon... dạy đi nhà trẻ đi con ". Triệu Mẫn kéo bé dậy nói.
_" Mẹ ơi... Ba hôm nay có đến đây không ? ". Moon nhỏ giọng hỏi.
_" Ba con không đến đâu. Con đi học ngoan thì ba sẽ đến thăm con ". Triệu Mẫn nghe bé hỏi thì đau lòng nói.
Trong một cuộc hôn nhân thất bại thì dù ai đúng, ai sai thì người chịu nhiều đau khổ nhất sẽ là con cái. Câu này luôn luôn đúng. Nhìn Bé Thủy Linh còn nhỏ như vậy lại thiếu đi tình thương của cha thì làm cô đau lòng thật. Nhưng nếu bé sống cùng Hứa Trác Lâm và Thủy Chi thì bé càng chịu ấm ức hơn. Nghe bé hỏi như vậy bất giác làm cô đau lòng. Giá như Hứa Trác Lâm có thể sáng suốt một chút thì Khúc Linh Nhi không phải chết, bé Moon cũng sẽ có một gia đình đủ cả bố lẫn mẹ, và hai người đã có một gia đình hạnh phúc. Nhưng thực tế luôn phủ phàng thì làm gì có hai chữ giá như này nọ.
_ " Dạ... Con không thích Ba. Ba hay hung dữ ăn hiếp mẹ. Con không muốn gặp ba nữa ". Hứa Thủy Linh ngây thơ nói.
_" ừm... Moon nè. Tan học mẹ đến rước con, rồi hai mẹ con mình đi sắm đồ cặp cho hai mẹ con mình nha. Sau đó cùng nhau đi ăn kem. Cuối tuần thì hai mẹ con mình đi công viên trò chơi chịu không ". Triệu Mẫn hôn nhẹ lên má của bé một cái rồi cười nói. Cô trong thời gian còn lại ít ỏi thì cô muốn thay mặt người con gái Khúc Linh Nhi xấu số bù đắp lại cho con bé tốt nhất. Nghĩ đến lúc phải ra đi bỏ lại bé một mình cô có chút không đành lòng.
_" Hoan hô... Mẹ là số một ... ". Bé Moon cười nói.
Cô nghe vậy mỉm cười rồi lái xe đưa cô bé đi học.
Ở trung tâm trang sức nổi tiếng nhất bậc nhất Đại Lục Thiên Âm này. Phong Tình ngồi xem một đống hồ sơ ghi chép của sơ yếu lý lịch của Khúc Linh Nhi, và ngồi trước mặt anh không ai khác là anh chàng cực kỳ đẹp trai Lý Mỹ Nam. Có thể nói độ soái của anh chàng này không kém Phong Tình một chút nào. Có thể nói là một chín, một mười. Giống như hai câu thơ của Nguyễn Du là Hoa tươi thua thắm, liệu hờn kém xanh.
" Tất cả tôi điều tra được về cô gái tên Khúc Linh Nhi là như vậy đó. Nghe nói thời đi học trung học cho đến đại học cô gái này rất hay kéo bè kết đảng bắt nạt một cô gái nghèo tên Thủy Chi. Thực hư ra sao thì chưa tra ra được, nhưng theo trực giác của tôi thì chuyện này có trá hình trong này. Mà Phong Tình nè.. tiền thù lao của tôi đâu ? ". Lý Mỹ Nam khoanh chân lại rồi ngồi giũa giũa móng tay lên tiếng.
_" Khi nào cậu làm xong tin tức sau cùng thì đến lấy một thể luôn ". Phong Tình mãi xem tư liệu không ngước đầu lên chỉ nói vài câu rồi tiếp tục xem ảnh chụp của Khúc Linh Nhi lúc còn trẻ. Càng xem ảnh của cô anh càng mỉm cười ngọt ngào chính anh còn không hề biết.
_" Lần nào cũng vậy. Lần này không có tiền thù lao tôi không làm đâu ". Lý Mỹ Nam chu miệng bĩu môi lên tiếng.
_" Hửm... Cậu nói một lần nữa xem coi. Hài.... Ana hình như đang tìm cậu khắp nơi thì phải ". Phong Tình cười nói.
Lý Mỹ Nam vừa nghe nhắc đến cô gái tên Ana thì rùng mình một cái lên tiếng. " Được rồi... được rồi. Tôi giúp cậu tra miễn phí được chưa. Nhớ không được nói ra tin tức tôi đến đây đó ".
Phong Tình mỉm cười nhìn Lý Mỹ Nam muốn cùng anh đấu thì đừng để nhược điểm bị anh bắt được. Ở trên lầu nhìn xuống thì anh thấy một cảnh tượng anh còn nghĩ là mình hoa mắt. Khúc Linh Nhi đang nắm tay bé Hứa Thủy Linh đi vào nhà trẻ gần đó. Nhìn cô hôn má bé một cái rồi chào tạm biệt bất giác làm anh thấy ngọt ngào. Anh đứng đó nhìn đến khi bé Hứa Thủy Linh vào trong trường và Khúc Linh Nhi cũng chuẩn bị lên xe đi về.
Phong Tình vô thức lấy điện thoại nhắn cho cô một tin nhắn.
" Anh thấy em ở gần đây. Có muốn làm tách cà phê sáng hay không ? ". Anh gửi tin nhắn đi rồi hồi hộp nhìn điện thoại đợi chờ một tin nhắn đến.