Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đàm phán muôn năm

Ánh mắt sắc bén của Phó Bạc Vọng như dao kiếm, không giết địch, chỉ xuyên tim.

Lục Hành Thâm nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đen như hắc diệu thạch cuối cùng vẫn gợn sóng, tay trái hắn bóp chặt đầu gậy, vô tình tạo ra tĩnh điện.

Im lặng hồi lâu, mãi tới khi mấy binh lính điều tra trên phi thuyền trở về, báo cáo quả thật không phát hiện người máy khác, chỉ phát hiện một ít đồ dùng hàng ngày, Lục Hành Thâm mới bước lên trước, vươn tay phải ra với hắn.

Có người phản xạ có điều kiện tiến lên ngăn cản, trong mắt những người khác, Lục Hành Thâm bây giờ chỉ vẻn vẹn là một nghi phạm, một phần tử nguy hiểm chưa lục soát, có lẽ còn giấu hung khí, bất cứ lúc nào cũng có thể phản loạn.

Phó Bạc Vọng cản họ lại, lần nữa nói với Lục Hành Thâm: "Nói chuyện riêng chứ?"

Lục Hành Thâm nâng tay lên, tuyệt không nắm tay mà gõ nhẹ vào túi áo hắn, lấy một chiếc máy nghe lén lớn bằng cúc áo ra.

Rất nhỏ, nhưng có chức năng ghi âm, thấy nó dễ dàng bị phát hiện, sắc mặt Phó Bạc Vọng cứng đờ.

Lục Hành Thâm không nói gì, đầu ngón tay vận sức, bóp nát máy nghe trộm.

"Muốn nói thì đưa thành ý ra."

Phó Bạc Vọng nhìn món đồ bị bóp nát, rời mắt, thở ra một hơi: "Được."

Lục Hành Thâm không yên tâm để A Cửu lại, dẫn nó lên theo lên phi thuyền của Phó Bạc Vọng.

Trong khoang thuyền bịt kín chỉ có binh lính canh gác bên ngoài, sau khi đi vào, Phó Bạc Vọng tắt camera bên trong, giang hai tay với Lục Hành Thâm, ra hiệu mình không còn gì khác.

Lục Hành Thâm nâng tay trái, khẽ nâng cây gậy, nắm chặt bộ phận ở giữa, kích hoạt chức năng nào đó quét một vòng trong phòng, bao gồm cả người Phó Bạc Vọng.

"Rõ ràng là tôi đến bắt các anh, cuối cùng lại bị lục soát."

Phó Bạc Vọng bật cười: "Không thấy lạ à?"

Lục Hành Thâm lại lấy ra một thiết bị nhỏ bằng cúc áo phía sau giày quân đội, vứt nó xuống đất rồi giơ chân đạp nát.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Nếu vừa rồi hắn nghiêm túc tranh luận với Phó Bạc Vọng, dù biểu đạt điều gì, chỉ cần đáp lại đều sẽ rơi vào bẫy, sẽ chỉ ngầm công nhận 996 vẫn còn sống.

Lục Hành Thâm điều tra khắp nơi một lần nhưng vẫn không yên tâm lắm, thậm chí không chịu ngồi xuống, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Chỉ muốn anh nghiêm túc suy nghĩ lại cuộc sống như thế nào mới thích hợp nhất."

Phó Bạc Vọng bình thản đến một bên cửa, quét con ngươi mở khóa, để lộ không gian rộng lớn bên trong.

"Anh giỏi suy nghĩ bằng cái đầu nhất chứ không phải làm việc theo cảm tính mà, viện sĩ Lục."

Căn phòng sau cửa đập vào mắt, Lục Hành Thâm nhìn thấy một căn phòng vừa tinh xảo, hoa lệ vừa không mất đi hơi thở cuộc sống.

"Tôi nghiêm túc đấy, để cậu ấy theo tôi mới có thể cho cậu ấy cuộc sống tốt hơn."

Phó Bạc Vọng đi vào trước, thuận tay mở hình chiếu 3D, biểu hiện "thành ý" như lời đã nói.

"Đây là căn phòng cậu ấy sẽ ở, kiểu dáng, vị trí đều có thể lựa chọn, còn có vườn hoa, bể bơi, tất cả thuộc về mình..."

Trên màn hình 3D, Lục Hành Thâm nhìn thấy vài bản thiết kế cực kỳ hoàn hảo.

Nhà rất lớn, đều là nhà riêng, ít nhất có hai tầng, căn nhỏ nhất có bốn, năm phòng.

Lục Hành Thâm thấy nóc nhà xinh đẹp, có ngói đỏ, có căn phòng trang trí hình nấm, còn có phòng ở cực kỳ hiện đại, trông rất ngầu, nhìn là biết do người nổi tiếng thiết kế.

Trang trí trong phòng cũng là tông màu ấm mà Hạ thích, khắp nơi đều được trải thảm xinh xắn, vách tường hay trần nhà không phải kim loại lạnh lẽo hoặc màu trắng đơn thuần, ánh đèn trên trần nhà rất đẹp, đồ nội thất sắp xếp gọn gàng, thậm chí còn có lò sưởi trong tường, trước lò sưởi có sofa mềm mại ấm áp, trên giá sách có đồ chơi và vật trang trí đáng yêu, chỗ nào cũng có bình hoa, bên trong là đóa hoa xinh đẹp đằm thắm.

Ánh đèn ấm áp màu cam chiếu sáng căn phòng, hình ảnh thay đổi, đi vào phòng bếp tinh xảo, cửa sổ phòng bếp mở ra để ánh nắng chiếu thẳng vào, bếp lò, vỉ nướng, nơi xử lý nguyên liệu nấu ăn đều được tách ra, trong tủ lạnh thật lớn chứa đầy đồ ăn tươi mới, trên tủ lạnh dán chữ viết lờ mờ.

Hình ảnh lại thay đổi chiếu ra ngoài cửa sổ, bể bơi khổng lồ lấp loáng sóng nước dưới ánh mặt trời, một con chó cỡ lớn được nuôi mập đuổi theo đồ chơi không biết ai ném ra nhảy tùm vào bể bơi, sau đó cố gắng bơi trở về.

Bên cạnh dựng chiếc xích đu, vài cánh hoa rơi trên đó, bị gió thổi hơi rung nhẹ, cạnh đó nữa còn có một sườn dốc lớn có thể chơi ván trượt.

Từng trái từng trái trên cây rơi xuống lọt thỏm vào bụi hoa, dưới lùm cây thấp bé là rào chắn sân, có hàng xóm dắt chó đi qua mỉm cười giơ tay chào hỏi.

"Cậu ấy sẽ có những thứ này, một căn nhà an toàn, ổn định, không bao giờ biến mất, có cuộc sống ấm áp, hàng xóm thân thiện, còn có..."

Phó Bạc Vọng nói, tiếp tục điều khiển hình ảnh 3D, thay đổi hình ảnh, trong công viên, một chiếc khăn dã ngoại trải trên đất, mấy học sinh ngồi trên đó ăn sandwich, hamburger và salad hoa quả cùng xâu nướng nóng hổi.

"Bất cứ lúc nào đều có thể gặp bạn, đi lại dưới ánh mặt trời cũng không sợ bị phát hiện, thậm chí... có cuộc sống hàng ngày của sinh viên."

Ống kính kéo ra xa, Lục Hành Thâm đứng đó, hình ảnh đưa hắn đến trước một toà nhà cao ngất, đi theo một bóng hình mờ ảo rất giống Hạ Ca vào lớp học.

Trong lớp, các học sinh lần lượt ngồi xuống theo từng dãy, nghe giảng viên giảng bài, thỉnh thoảng ghi chép một chút, hoàn thành công việc, lúc nghỉ giữa giờ thì đùa giỡn với bạn, sau đó cướp bóng rổ vọt vào sân tập giữa trường.

"Tôi sẽ sắp xếp trường học thích hợp với cậu ấy nhất, trước khi đề án của cậu Trần được thông qua cũng đã từng có trường học như vậy, chẳng qua bây giờ hợp pháp hơn mà thôi, ở đây đều là người đã cải tạo quá nhiều, có cơ quan nhân tạo vì đủ loại nguyên nhân."

Phó Bạc Vọng thấp giọng nói: "Tất cả mọi người đều ít nhiều có bộ phận bằng máy, ở đây cậu ấy không lo mình bị phát hiện, cũng sẽ không bị coi là dị loại, có thể kết bạn được với người thật lòng."

Lục Hành Thâm vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn mọi thứ trước mắt.

"Còn có... điều quan trọng nhất: thân phận hợp pháp."

Phó Bạc Vọng vung tay lên, toàn bộ hình ảnh biến mất, chuyển qua một tờ giấy chứng minh thân phận lơ lửng giữa không trung.

"Tôi có cách có cả năng lực, thông qua các thao tác phù hợp giúp cậu ấy suôn sẻ lấy được thân phận đảm bảo chứ không phải thân phận giả, còn khiến đế quốc cho cậu ấy một danh tính, thân phận con người chân chính, không cần dựa vào bất cứ dự luật, đề án nào."

"Còn tôi sẽ là thành phần quan trọng nhất trong kế hoạch này – người giám hộ của cậu ấy. Tất nhiên dù tôi chết đi thì đế quốc cũng sẽ phái người mới có khả năng bảo vệ cho cậu ấy mãi mãi, mười năm, năm mươi năm, một trăm năm, hai trăm năm, thậm chí là năm trăm năm."

"Chỉ cần đế quốc không bị diệt vong, cậu ấy có thể vĩnh viễn tồn tại một cách hợp pháp, an toàn, vĩnh viễn hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, an toàn nhất."

Tiếng nói vừa dứt kéo theo một hồi im lặng.

Lục Hành Thâm nhìn hắn: "Cái giá là?"

Phó Bạc Vọng: "Cậu ấy sẽ kết hôn với tôi."

Lục Hành Thâm nhăn mày: "Hèn hạ."

Phó Bạc Vọng không những không giận mà còn cười, hắn bước lên một bước, mỉa mai nói: "Hèn hạ? Đây chẳng phải là một trong những kế hoạch ban đầu của anh ư, viện sĩ Lục? Nào, giao dịch đi, để cậu ấy kết hôn với tôi, tôi sẽ giao Lâm Ngọc Âm cho anh xử lý, sao hả?"

"Anh mang cậu ta tới đây?"

Con ngươi Lục Hành Thâm co lại: "Phó Bạc Vọng, anh điên rồi à!!"

"Tôi điên sao bằng trúc mã thân yêu của anh."

Phó Bạc Vọng cười khẽ: "Anh hiểu rõ hơn tôi mà, chỉ phán quyết giam giữ cậu ta trong phòng bệnh thì quá hời cho tên điên này. Vả lại cậu ta giỏi kiềm chế anh hơn."

Tiếng súng lên đạn vang lên, hình chiếu 3D thoắt cái biến mất, trong khoang thuyền trống trải, trên món đồ nội thất không quá nổi bật bị hình chiếu bao trùm, một tấm vải màu xanh lá bị Phó Bạc Vọng xốc lên, để lộ người bị giấu cột chặt trên ghế.

Đã rất lâu rồi Lục Hành Thâm và Lâm Ngọc Âm mới lại nhìn nhau.

Chỉ có điều tình trạng lần này của hai người không ổn lắm.

Cơ thể Lâm Ngọc Âm bị khống chế, không chỉ bị trói chặt cơ thể mà miệng cũng bị bịt kín để đề phòng phát ra tạp âm, phần cổ đeo vòng giám sát điện tử có thể giám sát vị trí của phạm nhân, cũng có thể phóng điện giật đến ngất hoặc mất khả năng hành động.

Lúc lại gặp mặt Lục Hành Thâm, đôi mắt đen kịt của Lâm Ngọc Âm từ từ cong lên, cười một cách b3nh hoạn.

Mà khẩu súng trong tay Phó Bạc Vọng vừa hay chĩa lên huyệt thái dương của Lâm Ngọc Âm.

"Lục Hành Thâm, cho anh ba phút cuối, để cậu ấy vĩnh viễn sống trong lừa gạt chạy trốn hay chấp nhận đề nghị của tôi."

"Thì ra là thế."

Cho tới lúc này, Lục Hành Thâm bỗng thở dài: "Thì ra đây là kế hoạch của anh, Phó Bạc Vọng, vì để cướp cậu ấy mà anh... đã rất cố gắng."

Phó Bạc Vọng giơ súng, trên súng có bộ phận giảm âm, không hề bị lay động.

"Đầu tiên là dùng thủ đoạn đưa Lâm Ngọc Âm ra, sau đó muốn đe doạ dụ dỗ khiến tôi giao 996, còn anh định đánh tráo hai người này? Đúng không?"

Phó Bạc Vọng không phủ nhận từng câu của Lục Hành Thâm.

"Tôi đoán là anh tìm được cách nào đó khiến Lâm Ngọc Âm chết đi với thân phận người máy UR996, lại lật bản án thay Lâm Ngọc Âm khiến cậu ta trở thành người làm chứng quan trọng, đồng thời chứng minh thân phận vốn có của cậu ta sẽ bị những gia đình thù địch truy sát, từ đó lấy được kế hoạch bảo vệ nhân chứng, vì tỉ lệ cải tạo quá cao nên tuổi thọ kéo dài cũng không bị nghi ngờ. Kế hoạch này rất đặc biệt, cung cấp cho nhân chứng một thân phận, lý lịch, căn cước hoàn toàn mới, cho người đó một cuộc sống mới."

"Anh rất thông minh."

"Vậy thì đã sao, Phó Bạc Vọng, anh giúp cậu ấy có toàn bộ, nhưng đánh đổi là phải kết hôn với anh, chứng tỏ khi anh lên kế hoạch đã đoán ra đế quốc sẽ yêu cầu anh đánh đổi rất nhiều, bọn họ muốn thấy anh bị một người ràng buộc, cần có người làm nhược điểm của anh, từ đó khống chế anh."

Lục Hành Thâm chuyển mắt nhìn Phó Bạc Vọng, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn như thật lâu về trước, chỉ đơn giản mang theo lý trí và dò xét như nhìn một vật đáng thương mất tự do, một món vũ khí trừ chiến đấu, tấn công, hủy diệt ra thì không biết gì khác của đế quốc.

"Nếu 996 còn sống chắc chắn sẽ không thích thân phận như vậy, nhược điểm của anh, công cụ bị đế quốc lợi dụng kiềm chế anh, khi nhận ra tác dụng của mình, cậu ấy sẽ nghĩ thế nào? Tiếp tục biết ơn món quà của anh ư? Vì anh bằng lòng trả giá mà khóc lóc, từ đó anh nói gì nghe nấy, hay là vì áy náy nên không dám bài xích anh?!"

Nếu 996 còn sống.

Dù đến tận giờ, Lục Hành Thâm vẫn đề phòng, không chịu thừa nhận 996 bị hắn giấu đi.

Ngực Phó Bạc Vọng phập phồng, lửa giận bùng lên trong mắt hắn khiến đôi con người màu xanh lục như đến từ một con sói: "Tôi đã hiểu ý anh."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio