Trà sữa muôn năm
Vì chợ đen xuất hiện tình huống khẩn cấp nên kế hoạch học tập trong ngày đã bị tạm ngừng.
Đường dành riêng cho người đi bộ chỉ là phương án an toàn tạm thời, bởi vì phương tiện giao thông không được đi vào đây, người đến điều tra chợ đen sẽ chưa tra ra nơi này ngay.
Trần Tiếu Niên đề nghị tới chung cư cậu ta thuê bàn tiếp, nhưng phi thuyền trước đó chưa chắc đã an toàn, dù sao nó đã từng được định vị tới khu vực gần chợ đen.
Nếu quan chức địa phương điều tra, tốt nhất nên thay bằng cách khác.
Hạ Ca lập tức gửi tin nhắn cho bác sĩ Lý.
Trong lúc chờ, Trần Tiếu Niên trấn an: "Đừng lo lắng quá, chợ đen ẩn nấp lâu như vậy chứng minh vẫn có cách đối phó với các tình huống đột ngột phát sinh, không phải không có khả năng đối phó với quy mô hiện tại."
A Cửu cũng gật đầu: "Đúng vậy, thỉnh thoảng sẽ có mấy lần như thế này, cứ mỗi lần xảy ra sẽ có một hai cửa hàng biến mất, sau đó những người kia sẽ đổi sang chỗ khác, tiếp tục cuộc sống trước đó."
Chỉ có điều cửa hàng biến mất lần này sẽ là của nó.
Hạ Ca tò mò hỏi: "Vậy cậu đã mang mấy món đồ quan trọng đi hết chưa."
A Cửu gật đầu, cầm lấy cái túi nhỏ đeo chéo bên người.
Nó mở túi ra, chỉ thấy đồ đạc bên trong rất đơn giản, là mấy món trang sức đáng giá, một vài con chíp, sau đó là một cuốn sách và mấy tấm ảnh chụp.
Còn có một tấm thẻ đánh dấu sách ép từ hoa khô.
"Chỉ... chỉ có mấy món này thôi sao?"
Trần Tiếu Niên khó hiểu: "Rõ ràng cậu có cả cửa hàng lớn như vậy..."
"Phần lớn trong đó đều là nguyên liệu mua về, còn có những món đồ khách đặt, thực tế chúng không thuộc về tôi."
Trông A Cửu rất thản nhiên, có lẽ vì có suy nghĩ của người máy nên dù tổn thất như vậy cũng không khiến nó thấy suy sụp.
Xe của bác sĩ Lý nhanh chóng đáp sát lối đi bộ bên kia, ba người cùng đi tới, Hạ Ca lên tiếng chào đầu tiên.
"Đây là cậu Trần, đây là A Cửu, bọn tôi ngồi chung được không?"
Hạ Ca ghé vào bên cửa sổ xin bác sĩ Lý: "Cậu Trần vốn lái xe tới, nhưng bây giờ không lái được."
"Đương nhiên là được, nếu đó là bạn cậu."
Bác sĩ Lý mỉm cười, trông cực kỳ thân thiện.
"Làm phiền anh."
Trần Tiếu Niên cũng đi qua chào hỏi: "Xe tôi hỏng rồi, tạm thời không đi được, tôi sẽ nhớ ơn này, về sau nếu có việc gì cần tôi cứ gọi, chắc chắn tôi sẽ tới ngay."
Bác sĩ Lý trợn mắt: "Ái chà, đúng là thanh niên, chỉ là tiện đường chở các cậu một đoạn thôi, đâu phải ơn cứu mạng, cần gì phải nghiêm túc thế? Thôi được rồi, mau lên đi."
A Cửu cũng cảm ơn rồi ngồi lên xe.
Thấy ánh mắt bác sĩ Lý nhìn qua đây, Trần Tiếu Niên vội bá vai A Cửu giới thiệu: "A Cửu là người máy của tôi, thường giúp tôi ít việc."
"Cũng được đấy."
Bác sĩ Lý không tiếc khen ngợi: "Đúng là người máy xinh đẹp, trông cũng ngoan nữa."
A Cửu lại thản nhiên nói: "Cảm ơn."
Trên đường đi, vì có Hạ Ca ở đây nên trong xe không hề u ám chút nào, phần lớn đều là cậu tìm chuyện để nói, lần lượt khen lấy khen để, khen cậu Trần học rất giỏi, cực kỳ thông minh, khen bác sĩ Lý là người cực tốt, quả là Lôi Phong sống(1), khen A Cửu là người máy rất tuyệt —— Sợ A Cửu bị lộ nên không dám nói quá nhiều, chủ yếu là khen mặt mũi đẹp, nhìn nhiều sẽ giúp tâm trạng tốt lên.
(1) Lôi Phong: Ý chỉ một người hiền lành vị tha
"Đây là lần đầu tôi được khen thành Lôi Phong sống." Bác sĩ Lý dở khóc dở cười nhưng lại không phản đối, chỉ ra vẻ muốn nói lại thôi: "Biết vận âm đấy."
"Vì anh rất tốt."
Hạ Ca cảm thấy mình chỉ đang nói thật: "Còn thường xuyên tới giúp tôi, lái xe đón tôi, đây là lần đầu tôi được đối xử tốt như vậy."
"Cái nào mà chẳng phải lần đầu?"
Bác sĩ Lý bật thốt, chỉ cảm thấy người máy như 996 đương nhiên sẽ cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ.
Lúc tới nơi xuống xe, bác sĩ Lý không đi vội mà khoác một tay lên cửa sổ, cất lời hỏi thăm: "Nếu cần tôi giúp gì nữa thì các cậu cũng có thể nói ra đấy nhé? Tôi đây hào phóng lắm."
Đương nhiên Trần Tiếu Niên không tiện nhờ anh ta giúp. Dù gì dính dáng đến mấy chuyện này rất khó nói, nhưng cậu ta vẫn còn nhớ tới điều khác.
"Không có gì, chẳng qua đã phiền anh đưa chúng tôi đi một đoạn, có muốn lên tầng uống ly nước không? Dù chỗ tôi hơi nhỏ nhưng vẫn có ít rượu trà."
"Thật à? Vậy có trà sữa không?"
"Trà sữa..."
Trần Tiếu Niên không ngờ người nhìn trưởng thành, mang khí chất của cha chú như thế lại thích mấy món đồ của thanh niên, gật đầu: "Làm được, nguyên vật liệu đều đầy đủ."
Bác sĩ Lý không khách sáo nữa, đỗ xe theo bọn họ lên tầng.
Trần Tiếu Niên lại hơi căng thẳng, khi được đối phương giúp đỡ thì cậu ta phải đáp lại theo phép, nhưng cậu ta không bao giờ ngờ có người nhận được nhân tình của người nhà Trần mà lại chỉ muốn uống một chén chứ không phải giữ lại để lần sau đổi lấy lợi ích khác.
Bầu không khí trong thang máy bỗng hơi xấu hổ, không biết Hạ Ca lôi một nắm kẹo mềm từ đâu ra trong túi, nhét vào miệng nhai nhai, hơn nữa còn nghiên cứu về các loại trà sữa ngon với bác sĩ Lý.
"Ồ còn có nguyên liệu như vậy à? Tôi chưa từng uống, muốn thử quá!"
"Tôi cũng đoán cậu sẽ thích." Bác sĩ Lý cười híp mắt ứng tiếng: "Dù tôi cảm thấy hơi ngọt, nhưng thanh niên đều thích cả, vả lại cảm giác mềm mềm dẻo dẻo."
"Oaa..."
Trần Tiếu Niên lặng lẽ gõ vào trí não, nghĩ về sau phải mua mấy nguyên liệu làm trà sữa này về nhà, mở rộng tủ lạnh ra một chút.
Vào đến cửa, Hạ Ca và bác sĩ Lý đổi dép lê trước cửa còn A Cửu chỉ cần cởi giày là được.
Có người lạ góp mặt, A Cửu im lặng hẳn đi, hệt như lại quay về người máy khù khờ thật thà trước kia, không có phản ứng thừa thãi, đến cả mỉm cười cũng không.
Trần Tiếu Niên mời bọn họ vào nhà ngồi, sau đó đi thẳng vào bếp chuẩn bị đồ uống tiếp đãi cả nhóm, bác sĩ Lý đi theo sau: "Để tôi giúp một tay nhé? Vừa hay chế thử hương vị vừa nhắc tới ban nãy xem sao."
Trần Tiếu Niên không cản anh ta.
Vừa mới bước vào, tiếng nước vang lên, nụ cười trên mặt bác sĩ Lý nhạt dần.
Anh ta mượn tạp âm trong bếp để che giấu, nói thẳng với Trần Tiếu Niên: "Cậu ấy rất ngây thơ, đừng lúc nào cũng dẫn cậu ấy đi làm mấy chuyện nguy hiểm, có thể sẽ hại tới cậu ấy."
"Anh Lý cứ đùa, Lâm... cũng là bạn tôi, tôi thật lòng muốn tìm hiểu cậu ấy, sẽ không cố tình hại cậu ấy."
Trần Tiếu Niên vẫn mỉm cười, động tác chuẩn bị đồ uống không hề dừng lại, thậm chí cách nói chuyện lại sắc bén hơn.
"Trong mắt tôi, cứ để một người ngây thơ dễ lừa trong hoàn cảnh phức tạp mãi mới thật sự hại cậu ấy, trừ chính cậu ấy ra, còn ai có thể bảo vệ cậu ấy suốt?"
"Chậc chậc... Đúng là tuổi trẻ bốc đồng, suy nghĩ đơn giản."
Bác sĩ Lý không tranh cãi tiếp vấn đề này với cậu ta, chỉ là bị hơi thở thanh xuân xộc đầy mũi, không ghét cũng không biết phải làm sao.
"Được rồi, nói cách khác thì cậu đã biết chuyện thế thân đúng không? Bình thường cậu gọi cậu ấy là gì? Không phải gọi là Lâm Ngọc Âm thật đấy chứ?"
Con ngươi Trần Tiếu Niên co rụt, nắm chặt con dao sứ cắt hoa quả: "Anh nói gì thế? Tôi không hiểu."
"Bây giờ mới căng thẳng à, hầy."
Bác sĩ Lý vỗ vai cậu ta, thản nhiên bấm nút máy xay giúp.
"Tôi nói này, cậu bất cẩn như thế, đến cả tôi cũng không phòng bị được, lấy đâu ra tự tin có thể đề phòng được nhiều người đây?"
Trần Tiếu Niên nhăn mày, không phản bác cũng không đồng ý: "Anh không hiểu đâu."
"Thứ cậu ấy muốn chỉ là được sống vui vẻ mỗi ngày mà thôi."
Bác sĩ Lý thở dài, cuối cùng còn nói một câu, sau đó bưng hai cốc đồ uống lạnh ra ngoài: "Qua đây thử đi, lúc tôi làm chợt nảy ra ý tưởng, thay đổi chút rồi đấy."
Hạ Ca háo hức vỗ tay: "Tuyệt quá tuyệt quá!"
Nước trái cây tươi ngon có ba tầng màu, bọt khí từ từ nổi từ dưới đáy cốc lên mang theo mùi bạc hà mát lạnh.
Trông có vẻ khá ngon.
Hạ Ca vui vẻ uống, vô thức cúi đầu nhìn bụng mình.
Cũng may có chốt chặn, bằng không cứ có cảm giác uống vào bụng là lại lọt ra ngoài.
Bác sĩ Lý bưng tách cafe khách sáo mấy câu, ngắm nghía cảnh đẹp ngoài ban công rồi nhanh chóng từ biệt đi trước.
Trước khi đi còn trao đổi phương thức liên lạc với Trần Tiếu Niên.
Căn phòng không lớn, trước khi nguyên vật liệu tới, Hạ Ca không thể tiếp tục luyện tập làm các bộ phận nhân tạo với A Cửu nên học tiếp phần lý thuyết, lại tra xem mấy hình chiếu 3D có thể là một số quá trình chế tạo A Cửu từng lưu vào ổ cứng.
Mà Trần Tiếu Niên ở bên cạnh không ngừng dùng trí não liên lạc khắp nơi, cố gắng sắp xếp đưa A Cửu về dưới tên mình.
Pháp luật tinh tế có quy định, những sinh vật mô phỏng không có chủ sẽ bị coi là phế thải điện tử, nhất định phải thu hồi tiêu hủy qua con đường thống nhất.
Nếu là người máy không bị hư hao nhiều, sau khi trải qua kiểm tra đo lường chất lượng mới có thể trưng bày ở cửa từ thiện, bán giá thấp cho những người bằng lòng thu mua người máy tái chế, xem như thu mua tái sử dụng.
Nhưng Trần Tiếu Niên biết quả thật nếu đến bước đó, dù chuyện A Cửu lén lút hoạt động ở chợ đen không bị lộ, kết quả cuối cùng vẫn sẽ không tốt, rất có thể sẽ bị tháo dỡ bán linh kiện.
Học được một hai tiếng, A Cửu cũng quay video xong, đang trò chuyện trên trời dưới đất với Hạ Ca, cuối cùng vẫn cho cậu xem ước nguyện của nó."
"Thật ra điều ước của tôi rất đơn giản."
A Cửu nghiêm túc mở cuốn sách nhỏ mình mang từ cửa hàng tới: "Tôi nghĩ kỹ rồi, mấy chuyện này... không phải nguyện vọng lúc sắp chết mới nghĩ tới, mà tôi muốn thấy "ánh nắng"."
Trước đây không lâu Hạ Ca từng nói với nó phải ngắm nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nếu như ánh nắng không chiếu tới, vậy phải chủ động đi tìm kiếm ánh nắng.
Đó chính là những thứ khiến người ta vui vẻ trong cuộc sống xinh đẹp.
"Vậy cùng làm với tôi nhé."
Hạ Ca ngồi thành một hàng trên sàn nhà với nó, nhìn con chữ trên sổ: "Đầu tiên là phải đi ngoài đường giống con người?"
"Ừ, đúng vậy."
A Cửu nghiêm túc giải thích: "Muốn được người khác nhìn nhầm thành con người... chứ không phải... nhìn là biết ngay người máy, muốn thử cảm giác ấy."
"Cái này thì dễ!"
Hạ Ca nghiêm túc ngắm nhìn A Cửu: "Hình dáng, mặt, cách đi đứng của cậu bây giờ giống con người lắm rồi, chỉ thiếu mỗi... khí chất!"
"Khí chất... là gì? Cũng là việc liên quan đến nghệ thuật ư?"
Nếu là cái này thì A Cửu không hiểu cũng không biết nhiều, nó hơi nghiêng đầu: "Khó lắm."
"Không không, rất đơn giản, có đường tắt để có được khí chất của con người đấy."
Hạ Ca đột nhiên vỗ tay đánh bốp, nhưng vì kết cấu bàn tay quá đặc biệt nên không quá vang, vì thế dùng miệng phối âm, chớp mắt nói.
"Chỉ cần cậu làm theo lời tôi, chắc chắn sẽ không bị xem như người máy."
"Cậu giỏi quá."
Thấy Hạ Ca vỗ tay mấy lần, A Cửu cũng ôm quyền thể hiện sự khâm phục của mình.
"Cũng tạm thôi ~ Chỉ là hơi nguy hiểm, phải rất dũng cảm mới được."
"Tôi làm được."
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Ca: He he he...
Lục Hành Thâm: Mí mắt đập thình thịch.