Hạ Ca u oán ấm ức nguýt bác sĩ Lý một cái.
Rõ ràng là anh ta nói chơi gì gì đó trước mà, sao lại trút giận lên mỗi mình tôi?
Bác sĩ Lý cười một hồi, lại quan sát một lượt, ngạc nhiên ồ lên: “Chơi vui thế cơ à?”
Hạ Ca khó hiểu: “Hả?”
Bác sĩ Lý: “Úi chà chà. Không bị lộ thân phận chứ?”
Câu này thì cậu hiểu, Hạ Ca nói như chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn là không!”
Bác sĩ Lý phục sát đất: “Thế thì quá đỉnh.”
Lục Hành Thâm lườm bác sĩ Lý thông qua kính chiếu hậu, ngăn cản dòng suy nghĩ vớ vẩn của anh ta: “Cậu ta chạy lung tung nên rách.”
Bác sĩ Lý: “À…”
Lúc này Hạ Ca mới hiểu vừa rồi anh ta đang nói chuyện cậu thay bộ đồ khác.
Cũng không biết bác sĩ Lý nghĩ gĩ nữa…
Hạ Ca thấp thỏm nghĩ, mình đến cái mông còn không có, có gì hay mà tưởng tượng?
Chiếc xe từ từ khởi động, cậu mất tự nhiên lảng sang chuyện khác: “Đây là đường về… nhà… ư?”
Vừa mới dứt câu, Hạ Ca không khỏi ngạc nhiên.
Cậu có thể hiểu lý do trong cơ sở dữ liệu không có từ “mông”, cũng không có giọng hát.
Nhưng sao đến cả từ “về nhà” cũng không có.
Nhưng nghi vấn nhanh chóng bị câu trả lời vui vẻ của bác sĩ Lý hoàn toàn đập tan.
“Không phải.”
Bác sĩ Lý vẫn cười tủm tỉm, có vẻ tâm trạng khá tốt: “Cậu đoán xem?”
Hạ Ca: “???”
Bác sĩ Lý mỉm cười nói: “Mang cậu đi quét virus đấy~”
Hả?
Quét virus?
Quét virus hay giết cậu?
Hạ Ca nghe thấy từ này, trong não tự động phiên dịch qua, tức khắc cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa tự động phân loại mình vào loại “nhiễm virus” mà không thấy bất thường chỗ nào.
Hạ Ca vừa sống lại một ngày vẫn có tiếng lòng của riêng mình.
Tuy không phải tiêu hủy, nhưng có cảm giác quét virus cũng không phải chuyện tốt…
Cậu còn chưa được nếm vị bánh dâu tây mà.
Chiếc xe bay bay về hướng ngược lại, Hạ Ca sầu thúi ruột chưa được năm phút đã bị phong cảnh ngoài cửa sổ lôi kéo sự chú ý.
Cậu nhìn thấy một… tiệm bánh ngọt hoa lệ, xinh đẹp, phồn hoa, rực rỡ hệt như một cung điện!
To quá! Chói quá! Hấp dẫn quá!
Vì trời đã dần trở tối, cửa hàng khổng lồ được xây theo hình bánh kem sáng lên, ánh đèn màu hồng nhạt, tím, vàng cam hòa vào nhau, đứng trong thành phố buổi tối lại càng nổi bật.
Hạ Ca không khỏi thèm thuồng, kề sát mặt vào cửa kính nhìn chằm chằm.
Nhưng chiếc xe bay nhanh chóng đưa cậu đi xa, không nhìn rõ nữa.
Hạ Ca phát ra âm thanh nuối tiếc: “A…”
Lục Hành Thâm tiếp tục làm ngơ, dù cậu phát ra các kiểu âm thanh biến ảo không rõ ràng cũng không thèm quan tâm.
Cứ như đã quen với việc cậu tác oai tác quái.
“Haiz…”
Cũng may sau ghế còn có một bác sĩ Lý hay hóng hớt, chê chuyện chưa đủ loạn.
“Sao thế?”
“Trước khi quét virus muốn được ăn bánh dâu tây…”
Không biết có phải trùng hợp hay không, cậu vừa dứt lời, Lục Hành Thâm cụp mắt liếc qua, dừng lại trên bụng Hạ Ca một giây.
Bác sĩ Lý tò mò: “Vì sao cậu lại thấy hứng thú với bánh dâu tây?”
Chỉ cần có người mở lời, Hạ Ca nhanh chóng nói hết những suy nghĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu: “Không phải vừa rồi tôi đi gặp thượng tá Phó à, bọn tôi ngồi trong một nhà hàng, vốn vì có chuyện đột ngột xảy ra cho nên tôi chưa kịp làm gì đã phải đi ra, ban đầu có đồ ngọt ăn nhẹ trước bữa chính, là một cái bánh dâu tây.”
Bác sĩ Lý gật gù: “Thì ra là thế.”
Hạ Ca: “Cho nên lúc ấy tôi đã cắn thử một miếng, anh đoán xem là vị gì?”
Bác sĩ Lý: “Vị gì?”
Hạ Ca: “Chẳng có vị gì sất!”
Bác sĩ Lý: “Hả?”
Hạ Ca: “Vì thế tôi lạnh lùng nuốt hết miếng bánh, bỏ lại chỗ bánh dư qua một bên. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình sai!”
Bác sĩ Lý cố nén cười, tiếp tục làm vai quần chúng cho cậu: “Sao lại sai?”
Hạ Ca: “Tuy tôi là người máy, không có vị giác, nhưng hẳn là Lâm Ngọc Âm có! Tôi ăn đồ ngọt mà phản ứng như vậy là sai rồi.”
Bác sĩ Lý: “Đúng thật.”
Hạ Ca: “Nhưng tôi làm xong mới nghĩ lại, không tỏ vẻ gì mới ổn, là phản ứng chính xác nhất, lỡ may cái bánh kem kia vốn không ăn được thì sao? Lỡ bánh kem bị bỏ lộn đường thành muối, tôi còn làm như ăn được đồ ngọt, vậy không phải càng sai à!”
Bác sĩ Lý: “Ái chà, không hổ là , thông minh quá ta.”
Hạ Ca kiêu ngạo cười he he: “Cũng tạm, không phải kiểu thông minh gì đâu. Nhưng tôi đột nhiên phát hiện nếu muốn sắm vai Lâm Ngọc Âm hoàn hảo mà không có vị giác sẽ rất dễ bại lộ, cũng may hôm nay không có việc gì.”
Lục Hành Thâm ngồi bên cạnh xoa xoa huyệt thái dương, gân xanh đập thình thịch. Dù có là kẻ ngốc cũng nghe ra màn kịch tướng thanh này đang nói cho hắn nghe, còn có mục đích của nó.
Nhức cả đầu.
Dường như Hạ Ca vẫn không ý thức được, tiếp tục công việc: “Hầy, thật ra cũng không phải không có cách, cùng lắm thì đồn Lâm Ngọc Âm không có vị giác vậy.”
Bác sĩ Lý cười càng to: “Nói cũng phải, cậu ta vốn đã ốm yếu bệnh tật, giải thích cũng đâu có gì khó?”
Hạ Ca chợt căng thẳng, cái gì, giải thích không có gì khó? Không thể thế được! Nếu vậy thì chẳng phải cậu vĩnh viễn không có vị giác ư?!
Lục Hành Thâm lên tiếng cắt ngang màn tấu hài của bọn họ.
“Phó Bạc Vọng gửi tin nhắn cho Lâm Ngọc Âm.”
Trong xe lập tức yên lặng.
Lục Hành Thâm bỗng đảo mắt nhìn Hạ Ca, nhìn đến mức cổ người nọ căng lên, mắt không chớp lấy một cái.
Chờ Hạ Ca ngoan ngoãn yên lặng trở lại, hắn mới chậm chạp mở lời nói tiếp.
“Hắn nói… Rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo.”
Mắt Hạ Ca sáng rực, nhảy cẫng lên.
Lục Hành Thâm im lặng một giây, hơi cau mày: “Vui cái gì?”
Hạ Ca: “Vui vì… Tôi hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi chứ sao! Ý là không cần tiêu hủy tôi đúng không? Thế chắc không cần quét virus nữa đâu nhỉ?”
Sắc mặt Lục Hành Thâm dịu đi, dường như khá vừa lòng với đáp án này, quay đi tiếp tục nhìn phía trước, quan sát tình hình xe cộ: “Không thể miễn quét virus.”
Hạ Ca nghe vào tai lại như “tội chết có thể miễn, tội sống khó tha”.
Bác sĩ Lý trầm ngâm một lát, trở thành người lạc quan nhất đám: “Nói thế thì xem ra hôm nay cũng thuận lợi đấy nhỉ? Người như thượng tá Phó sẽ không khách sáo, nếu hắn nói mong chờ lần gặp tiếp theo, vậy thì hắn đang mong chờ thật đấy.”
Theo lý mà nói, đây đúng là một tin tốt.
Tin nhắn Phó Bạc Vọng gửi đến được chuyển thẳng qua Lâm Ngọc Âm, Lâm Ngọc Âm đọc được tin cũng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn không ít, càng hi vọng nhiều hơn đối với việc đưa người máy đi kết hôn thay mình.
Lục Hành Thâm không cho ý kiến, ngón tay hắn đặt trên tay vịn, đầu ngón đeo găng khẽ gõ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Hạ Ca trầm ngâm, im lặng, nhịn không nói lời nào, nhịn rồi lại nhịn.
Cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bánh kem… có vị ra sao nhỉ…”
Chột dạ.
Thật ra cậu biết là vị gì, kiếp trước cũng không phải chưa từng ăn. Nhưng vào những lúc như thế này, chỉ số thông minh chợt online, biết giả bộ chưa từng ăn.
Quả nhiên bác sĩ Lý nhìn qua với ánh mắt đồng cảm, xin xỏ thay cậu: “Vậy nhân tiện cắm dây vị giác vào luôn được không? Để tôi giúp một tay.”
Lục Hành Thâm ừ một tiếng đồng ý: “Để tôi tự làm.”
Bác sĩ Lý: “Được được, thế tôi không nhúng tay nữa.”
Hạ Ca lập tức hoan hô thành tiếng.
Xe bay nhanh chóng tới nơi, Hạ Ca chậm chạp xuống xe, phát hiện trước mắt là một tòa nhà sơn trắng xóa, không có bất cứ tấm biển nào.
Phong cách tối giản này khiến cậu nhớ tới trong nhà Lục Hành Thâm.
Sau khi đi vào, Hạ Ca lại phát hiện bên trong được trang trí không giống nhà xưởng mà giống một bệnh viện tư lập, có sảnh chính, có người tới người lui, cũng có khu chờ, nhân viên làm việc gần như đều mặc áo blouse trắng.
Nói sao đây nhỉ, rất giống bệnh viện, Hạ Ca cảm thấy khá quen thuộc nên thoải mái hơn hẳn.
Dường như bác sĩ Lý rất quen với người ở đây, một số người ở đại sảnh tầng một khi đi qua thấy anh ta đều sẽ mỉm cười chào hỏi, bác sĩ Lý cũng ứng tiếng đáp lại.
Trong đầu Hạ Ca không nhịn được thầm nghĩ, chẳng trách lại gọi anh ta là bác sĩ Lý, quả nhiên là thật.
Quá trình kiểm tra hơi chán, không giống như Hạ Ca đã tưởng tượng, người ta không tháo hết linh kiện lắp đặt trên người cậu cũng không cột cậu vào một đống máy móc rồi nhốt vào căn phòng kỳ quái, chỉ kiểm tra thông qua cáp sạc chỗ tai, lại hỏi cậu rất nhiều câu hỏi.
Hạ Ca không biết người máy chân chính phải thể hiện như thế nào, cũng không biết làm một trí tuệ nhân tạo phải ra sao, dù cậu đã từng được xem phim khoa học viễn tưởng cũng không có nhiều thông tin có ích.
Cuối cùng đành cố gắng tỏ ra bình tĩnh một chút, nghe lời một chút, giống như kiếp trước khi đối diện với nhóm bác sĩ vậy, dù sao đều là người mặc áo blouse trắng, chắc là… không khác là mấy nhỉ?
Khoảng hai tiếng sau, trong tay Lục Hành Thâm cầm một tờ giấy thật dài, tiện tay ký vào.
Bác sĩ Lý đứng bên cạnh muốn nói lại thôi: “Cậu muốn nhận toàn bộ hạng mục bọn họ đề cử luôn à… Tuy đây là xí nghiệp nhà tôi, không đòi tiền giá gốc của cậu, nhưng sao tôi cứ có cảm giác cậu đang coi tiền như rác vậy?”
Lục Hành Thâm ngẩng lên nhìn anh ta.
Bác sĩ Lý tiếp tục chặt: “Hay là vì cứu sống người yêu nên bằng lòng trả bất cứ giá nào nên mới tiêu tiền như rác?”
Lục Hành Thâm bình tĩnh nói: “Vì để quét virus.”
Bác sĩ Lý: “…”
Mười phút sau, kết quả báo cáo kiểm tra đo lường và tình hình quét virus đã có, được đóng lại thành tập, đặt gọn gàng trong một cái phong bì rồi giao cho Lục Hành Thâm.
Hắn chỉ mở ra lật qua một lần đã tỏ ra thất vọng, còn có biểu cảm biết ngay mà, đi qua một bên, nhét toàn bộ tài liệu vào máy nghiền giấy.
Máy nghiền giấy nghiền toàn bộ báo cáo thành giấy vụn, kết cấu cực nóng bên trong lại đốt thành tro tàn, hoàn toàn tiêu hủy.
Khi Hạ Ca đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng đằng đằng sát khí như vậy.
Không biết có phải ảo giác hay không… Cậu luôn có cảm giác thứ Lục Hành Thâm muốn tiêu hủy không phải báo cáo mà là thứ khác.
Bác sĩ Lý vỗ vai cậu: “Thấy sao? Vui không?”
Hạ Ca không để mắc mưu nữa, cẩn thận trả lời: “Cũng… cũng tạm, chỉ là trong đầu có thêm nhiều thứ thôi.”
Lục Hành Thâm quay về từ máy nghiền giấy, dẫn Hạ Ca đi về.
Lần này bác sĩ Lý không đuổi theo nữa mà vẫy tay tạm biệt cậu. Hạ Ca cũng theo phản xạ vẫy tay với anh ta, sau đó ngạc nhiên: “Bác sĩ Lý không đi chung à?”
Bởi vì toàn bộ quãng đường hôm nay người này đều đi theo, hơn nữa còn là vai phụ tốt như vậy, cậu thấy hơi tiếc.
Bác sĩ Lý mỉm cười, nhìn bóng lưng Lục Hành Thâm đi trước, lắc đầu nói: “Lúc cậu ta làm việc không thích có người khác bên cạnh, hôm khác gặp lại nhé .”
Làm việc?
À đúng rồi.
Hạ Ca nghĩ tới điều gì đó, vội vàng chạy vụt lên, liên tục hỏi câu hỏi đã đè nặng dưới đáy lòng từ nãy giờ: “Có phải sắp cắm thêm vị giác cho tôi không? Có thật không? Thêm kiểu gì vậy, có cần quay về xưởng không? Có cần tháo linh kiện của tôi ra không?”
Đôi môi mỏng của Lục Hành Thâm hơi mím lại thành một đường thẳng như đang cố gắng nhẫn nhịn. Găng tay sạch sẽ căng chặt dán vào lòng bàn tay hắn, nắm chặt đỉnh gậy chống, bước chân tạm dừng lại. Hắn cụp mắt nhìn thân xe bay lơ lửng trước mặt, kiên nhẫn chờ hỏi xong mới chậm rãi hỏi lại: “Sợ à?”
Dựa theo các trạng thái bình thường mà nói, nếu muốn thêm tính năng cao cấp và hiếm thấy như vậy cho người máy thì chắc chắn phải tháo rời để đổi linh kiện.
Nói không chừng còn phải lấy toàn bộ khoang miệng ra trong trạng thái không tắt máy ngủ đông, thậm chí gỡ cả lưỡi xuống.
Ánh đèn đường phản chiếu lên thân xe kim loại ẩn trong bóng đêm như chiếc gương đồng thời viễn cổ, thu nhỏ cảnh đèn bên phố, thậm chí phản chiếu rõ ràng hình ảnh của Lục Hành Thâm đứng phía trước và người máy có biểu cảm quá mức phong phú kia.
Mà trong hình ảnh thu nhỏ, bóng người của Hạ Ca quá hưng phấn nên không chú ý đến chút chi tiết nhỏ nhặt này, càng không nghe ra ngữ điệu vi diệu đó, chỉ cười xấu hổ.
“Không phải, tôi chỉ đang nghĩ nếu phải tháo ra, liệu có thể tiện đường cho tôi…”
Đáp lại cậu là tiếng đóng cửa xe cái rầm.
“Không.”
Hạ Ca đứng ngoài xe, miệng hơi há, khuôn mặt vô tội.
Cậu chỉ muốn lắp thêm cái mông thôi mà!
Hạ Ca nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vì sao lại không được,,,?”
Mà lúc này Lục Hành Thâm không đáp cho có lệ hoặc từ chối thẳng thừng. Ánh mắt bình thản của hắn dừng trên người Hạ Ca, qua lớp cửa sổ xe tối màu bỗng trở nên mơ hồ.
“Người máy muốn trở thành người thật thường chỉ có một kết cục.”