Nụ cười muôn năm
Trần Tiếu Niên cẩn thận đi vào phòng của Hạ, nắng chiều phủ một lớp màu đỏ cam lên toàn bộ, bao gồm cả mặt của cậu ta.
Đây là một lớp ngụy trang hoàn hảo, dù vẻ mặt không tự nhiên cũng sẽ không bị nhìn ra dấu vết.
Hạ Ca an ủi xong bác sĩ Lý không còn chút hình tượng nào, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Tiếu Niên mỉm cười tiến tới, không chờ đối phương nói gì đã kích động vọt qua, ôm chặt đập mạnh vào lưng Trần Tiếu Niên.
Đập tới khi Trần Tiếu Niên ho khan mới thả lỏng.
Giọng nói vui vẻ vang lên: "Chào cậu Trần!!"
Sự dè dặt của Trần Tiếu Niên suýt bị phá vỡ, hít sâu một hơi, đang định ôm chặt lấy cậu, Hạ bỗng thả cậu ta ra, dắt vào trong nhà ngồi.
Cánh tay lơ lửng trên không, Trần Tiếu Niên thản nhiên đập lên vai Hạ: "Chào mừng trở lại, Hạ."
"Ha ha, tôi cũng rất vui khi được tiếp tục gặp các cậu."
Hạ Ca cười híp mắt: "Trước đó hại cậu lo lắng rồi đúng không? Trông sắc mặt cậu không ổn lắm, quầng thâm mắt dày thật, còn dày hơn cả Lục Hành Thâm."
Lục Hành Thâm đứng im lặng bên cạnh nghe vậy nhướn mày, trong mắt lóe lên tia bất mãn.
Trần Tiếu Niên: "..."
Đâu cần phải nạnh nhau vụ này vậy chứ.
"Không phải lo."
Trần Tiếu Niên dịu dàng nói: "Tôi biết ngay cậu sẽ không gặp chuyện thật mà, vẫn luôn chờ cậu quay về."
"Ha ha ha..."
Hạ Ca cười càng thêm đắc ý: "Tôi đã nói mà ~"
"Đồ lừa đảo! Chắc chắn thằng nhóc này khóc thảm hơn bất kỳ ai!"
Bác sĩ Lý vô tình chọc thủng lời nói dối của cậu ta: "Trước đó tôi đi ngang qua nhà họ Trần còn thấy cậu ta lén làm mộ cho cậu kìa! Một cái mộ phải gọi là hùng cmn vĩ, tôi chưa thấy cái nào nằm trên tấc đất tấc vàng như thế cả..."
"Bác sĩ Lý nói nhảm gì thế, anh nhìn nhầm rồi, nhà họ Trần đông người, bình thường chết một vài người phải lập mộ là chuyện thường."
Trần Tiếu Niên nghiêm túc, mặt không đổi sắc tim không đập bình tĩnh nói: "Chắc chắn là nhìn nhầm rồi, tôi chưa từng làm như vậy."
Hạ Ca chớp mắt mấy cái: "Oaa, dù là thật tôi cũng rất vui, có mộ riêng lại còn có người nhớ tốt biết bao nhiêu..."
Trần Tiếu Niên hít sâu một hơi, che mắt vuốt mạnh một cái: "Đệch."
"Đúng vậy, xung quanh không có chút cỏ nào, toàn là hoa cả(1)."
(1) Chữ "Đm" phát âm giống từ "Cỏ".
Bác sĩ Lý đâm một dao.
"Đừng nói nữa, lần này cậu gọi bọn tôi tới..."
Nhận thấy ánh mắt chăm chăm của ba người, Trần Tiếu Niên vội lảng sang chuyện khác: "Có việc gì à? Chẳng lẽ còn chỗ nào chưa sửa xong? Nếu tôi có thể giúp một tay..."
Hạ Ca vội khoát tay: "Không phải không phải, không nghiêm trọng như vậy!"
Lục Hành Thâm đứng bên cạnh thấy bọn họ hơi mất bình tĩnh, lấy một cái hộp, mở ra lấy một cái đầu nhân tạo.
"Các người cứ bàn đi."
Trần Tiếu Niên: "Đây là..."
Bác sĩ Lý: "Oa... Danh tác kia."
"Ha ha, như mọi người nghĩ đấy, hôm nay tôi phải lấy lại mặt cho mình!"
Hạ Ca vui vẻ nhận lấy mô hình kia, đặt nó lên chiếc bàn giữa phòng.
Chiếc bàn thấp vuông vắn đặt giữa mặt thảm tròn lớn, trên mặt thảm vẽ ma trận phép thuật, cũng không biết mua được từ lúc nào, Hạ Ca ngồi ở chỗ chính giữa bàn, hai tay vỗ vào hai bên.
"Mau ngồi xuống mau ngồi xuống! Lục Hành Thâm nói tốt nhất tôi không nên giống Lâm Ngọc Âm, cũng không giống mặt người khác, nhưng tôi không biết phải làm sao, muốn nghe ý kiến của mọi người!"
Trên mặt bàn đặt đầu người máy, bên trong là mô hình kim loại, bên ngoài mô hình phủ lấy da nhân tạo đặc biệt có thể mô phỏng hoặc điều chỉnh tướng mạo, thậm chí thử làm dáng mặt, trán, đường rẽ tóc.
Bên cạnh cái đầu còn có một sọt hạt dưa, một rổ bánh kẹo và mấy dụng cụ điều chỉnh khuôn mặt.
Rõ ràng là tình huống nghiêm túc như thế, lại vì Hạ Ca ngồi giữa nhất, cộng thêm ánh nắng lúc mặt trời lạnh, chiếc thảm mềm mại đáng yêu, cái bàn như sẵn sàng bắc một nồi lẩu lên ngay nên càng giống một ngày bình thường ấm áp mong chờ đã lâu.
Trần Tiếu Niên nhìn cảnh tượng ấy, trong thoáng chốc chợt nhớ tới giấc mơ của mình, cậu ta đã từng... mơ tới cảnh như vậy, bây giờ đột nhiên thành thật lại sợ hãi nó là giả.
Cậu ta lén véo đùi mình một cái, cuối cùng ngồi xuống bên trái Hạ Ca đang hối thúc, cơ thể thẳng tắp như đang ngồi học trên lớp.
Bên phải là Lý Ngạn, rõ ràng cũng là người rất giỏi giang, nhưng vừa rồi dường như đã xả hết cảm xúc, bây giờ trở lại dáng vẻ cười đùa tí tửng, trẻ trâu không chịu thua kém ai.
Hạ Ca chào hỏi cả hai xong thì lấy mô hình kia ra, đảm bảo ai cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt.
Sau đó ngẩng đầu gọi người nào đó đang định quay đi.
"Lục Hành Thâm!"
Lục Hành Thâm đã ra tới cửa, nghe thấy âm thanh sau lưng liền quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, người máy phấn khích vẫy tay gọi hắn: "Anh cũng tới đây đi! Đây là gương mặt từ nay về sau anh phải nhìn mỗi ngày đấy, anh yên tâm để cho chúng tôi tự quyết định ư?"
Lục Hành Thâm: "..."
Lý Ngạn bên cạnh bật cười: "Đúng là tra tấn linh hồn."
Hạ Ca: "Hở?"
Trần Tiếu Niên: "Anh ta đùa thôi."
Vì thế Lục Hành Thâm cũng ngồi đối diện, nghiêm mặt bày sẵn trận địa.
Hắn không định nhúng tay, nhưng Hạ nói không sai, quả thật tận mắt theo dõi tốt hơn là ở chỗ khác lo lắng.
Đúng là hắn không yên tâm.
Bốn người cứ ngồi như vậy như chơi mạt chược, dường như Trần Tiếu Niên không tập trung lắm, cánh tay chống má, không nhìn mô hình mà mỉm cười nhìn Hạ, mắt tròn cũng được, mắt dài cũng được, mắt hoa đào quyến rũ cũng được.
Hạ Ca kháng nghị: "Cậu Trần đừng vậy mà! Cái nào cũng đẹp lại càng khó lựa!"
Bác sĩ Lý dựng một ngón tay: "Tôi thấy phải bóp mặt, bóp sẽ đẹp hơn nhiều!"
Cuối cùng Hạ Ca cũng có được một ý kiến có ích, vội gật đầu nhìn sang: "Ừm ừm! Ví dụ? Dạo này có kiểu nào thịnh hành không?"
"Dạo này tôi đang thích mặt của một tay đua phi thuyền, trông cực kỳ rắn rỏi, đặc biệt là hàng mày như lưỡi dao!"
"Không được, bác sĩ Lý, cái này có vẻ không hợp với Hạ lắm thì phải?"
Cuối cùng Trần Tiếu Niên nhịn không được nói: "Cậu ấy rất thích cười, tôi nghĩ nên hiền một chút, phải là kiểu lông mày cười lên vẫn đẹp."
"Vậy thì mày lá liễu đi!"
"Quá nhỏ."
Cuối cùng Trần Tiếu Niên chịu không nổi ý kiến vớ vẩn của bác sĩ Lý, lông mày cau chặt: "Không phải, không phải như vậy... À, lông mày cao quá trông rất ngu, thôi thôi, anh thả xuống đi, để đó tôi thử xem."
Thấy Trần Tiếu Niên hoàn hồn trở lại, không còn chìm đắm miên man suy nghĩ, quay về dáng vẻ thường ngày, Hạ Ca và bác sĩ Lý nhìn nhau, đồng thời lén lút cười thầm.
Lông mày kỳ quặc trên mô hình đã được loại bỏ hình dáng trước đó, Lục Hành Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tương lai, đồng thời thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ba người cứ vậy mồm năm miệng mười thảo luận thật lâu, vừa trò chuyện vừa không ngừng sửa chữa cái đầu mô hình.
Chỉ khi đến bước tạo kiểu tóc, bác sĩ Lý và cậu Trần đồng lòng khéo léo từ chối đề nghị mái tóc bảy màu sặc sỡ của Hạ, cũng tỏ ý về sau nếu muốn có thể đội mấy bộ tóc giả vào chơi.
Lục Hành Thâm vẫn im lặng như cũ, không có quá nhiều ý kiến đối với đủ loại đề nghị, chỉ ở bên hỗ trợ cung cấp kỹ thuật mà thôi.
Ví dụ đôi mắt lớn chừng này sẽ dễ rơi tròng mắt, ví dụ lông mi dài thế này sẽ che mất mắt.
Hoặc là khi bọn họ bận nắn môi, thỉnh thoảng sẽ thả chút khí lạnh giúp mọi người duy trì bầu không khí tỉnh táo.
Chờ đến lúc mặt trăng lên cao, dù là học sinh học lớp tự học chăm chỉ nhất trong trường cũng phải nghỉ ngơi, mấy người bọn họ mới kết thúc.
Cuối cùng Hạ Ca cầm cái đầu nhân tạo kia lên, bọn họ chọn được bộ tóc giả thích hợp trong mớ có sẵn, lại lấy kéo dùng kỹ thuật siêu gà mờ cắt ra một mái tóc ngắn, một khuôn mặt mới tinh đã được hình thành cơ bản.
Hạ Ca nhìn mô hình, đôi mắt mở to, bên trong là con ngươi được vẽ lên rất chân thật.
Lông mày, mắt, mũi, miệng, trừ tai ra, tất cả đều đã được làm xong.
Bọn họ nói đây là một gương mặt nhìn là biết của "Hạ phi thường", không phải người siêu đẹp cũng không phải siêu điển trai nhưng rất khó để không nhìn, rất thân thiết.
Đôi mắt mượt mà như mang sẵn ý cười, Hạ Ca vốn muốn bỏ khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con nhưng Lục Hành Thâm lại giải thích rất nghiêm túc, da người máy khác với da người thật, như vậy có thể ăn được nhiều đồ ăn hơn, bù đắp sự hao hụt co dãn, vì vậy được giữ lại.
Bác sĩ Lý lại cho rằng mặt như vậy nhìn hạnh phúc hơn mặt thon gầy, là loại mặt có phúc, nhìn không quá đáng thương, anh ta vẫn thích mặt Hạ có chút thịt hơn.
Thậm chí vì để thuyết phục Hạ còn chỉ vào Trần Tiếu Niên làm mẫu: "Cậu thử nhìn gương mặt gầy hốc hác, một giây sau có thể biến thành tên sa sút tinh thần đi, có gì đẹp đâu", dùng cả mặt mình làm ví dụ "Cái mặt như tôi này, dù không phải mặt chữ điền nhưng quá góc cạnh, cằm quá nhọn, có lần tới nhà đồng nghiệp chơi, bị chồng người ta tưởng là dòng trai bao, đáng ghét".
Hạ Ca tròn mắt nghe, bất tri bất giác chấp nhận đề nghị.
Vì vậy khuôn mặt trở nên như bây giờ.
Khi nhìn thấy thành phẩm, Hạ Ca quan sát mô hình, chợt ngẩn ra.
Quen quá.
Trong thoáng chốc, ký ức xa xưa đột nhiên được đánh thức.
Rõ ràng cuộc sống ở kiếp trước mới trôi qua chưa được mấy tháng, bây giờ đột nhiên nhớ tới lại giống như đã xảy ra thật lâu trước kia.
Hệt như trăm năm trước, Hạ Ca đã từng soi gương rất nhiều lần, chỉ là sau khi bị bệnh đến thoát tướng rất ít khi nhìn vào gương, dù trước bồn rửa tay có gương cũng không còn ngẩng đầu.
Dì y tá từng tiếc nuối chạm lên mặt cậu, tiếc nuối nói đứa trẻ đáng yêu như vậy lại không có chút da thịt nào, "Trông Hạ Ca như sắp trưởng thành vậy".
Giáo viên cũng từng nói với cậu: "Đôi mắt này cười lên trông đẹp nhất".
Nhưng thật lâu sau, lâu đến mức cậu sắp quên đi mất, quên lúc mình còn khoẻ mạnh đã từng có tinh thần, có vẻ ngoài sáng sủa, cũng từng chờ đợi lớn lên sẽ trông như thế nào, vẻ bầu bĩnh của trẻ con có biến mất hay không, dáng người có cao lên không, đẹp trai hơn không.
Lúc đó Hạ Ca lén đứng trong toilet chớp mắt với tấm gương, bày ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc, sau đó lặng lẽ nhón chân lên, tưởng tượng hình dáng mình khi lớn lên, giáo viên thể dục trẻ tuổi vừa hay đi ngang qua phía sau bóp mặt cậu một cái, vừa cười vừa nói.
"Rất nhiều trẻ con mập mạp lớn lên rồi vẫn sẽ mập, Hạ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy."
Sao có thể như thế được!
Hơn ba mươi tuổi cũng vậy sao?
Hạ Ca sợ hãi tới quên phản bác, nhìn gương tưởng tượng nếu lúc mình ba mươi tuổi mà gương mặt vẫn như vậy thì sẽ như thế nào?
Bây giờ tưởng tượng đã từng lờ mờ trong đầu cứ vậy xuất hiện một cách sống động trước mặt cậu.
Trần Tiếu Niên và bác sĩ Lý không hẹn mà cùng nhìn gương mặt kia gật gù, dựa vào bản năng và trực giác, lại đối chiếu ấn tượng ngày thường sống chung, nhận định đây sẽ là hình dáng Hạ sẽ có trong tưởng tượng, một gương mặt tràn ngập hạnh phúc, thích hợp để cười.
Tựa như kỳ tích sống còn vượt thời không trong cõi u minh.