Tiệm bánh ngọt thủ công tọa lạc ở trung tâm thành phố, khách hàng VIP chỉ đếm trên đầu ngón tay là có thể ưu tiên đặt trước mà không cần phải hẹn, Hứa gia là một trong những VIP đó, để tỏ lòng tôn quý và kính trọng, họ sẽ đóng gói vào những chiếc hộp đặc biệt cùng với con dấu được khắc danh họ ở trên.
Dương Nhu nhìn thấy cái này, đầu óc càng không tập trung không để ý đến việc gì khác. Ngồi bên cạnh Đường Nhất, cả người mệt mỏi, Đường Nhất lấy kính mắt xuống giúp cô, ánh mắt rơi vào quyển kịch bản trên người Mạnh Oánh, Mạnh Oánh hôm nay mặc quần bò cùng áo màu đen, đơn giản phóng khoáng, từ lúc bọn họ vào cửa đến bây giờ, cô cũng không nhìn lấy một cái.
Lưu Cần vốn muốn nói, nhưng nhìn dáng vẻ này của Mạnh Oánh, cũng ngậm miệng, sau đó ba người họ lại khôi phục trạng thái vừa nãy, lại yên tĩnh, cỗ khí thế nói không nên lời kia, khiến Đường Nhất híp mắt, cũng ngồi an tĩnh, chỉ là Dương Nhu luôn ủ rũ khiến cho Đường Nhất đẩy cô đến mấy lần.
Rốt cục, cũng lên được máy bay.
Mạnh Oánh đứng lên đầu tiên, cầm kịch bản, giẫm lên giày cao gót đi trước, Lưu Cần và Trần Khiết nhanh chóng đi theo sau lưng, Đường Nhất và Dương Nhu rơi lại phía sau.
Thật vừa đúng lúc, phòng chờ máy bay của hạng thương gia chỉ có năm người, Mạnh Oánh đi phía trước, bốn người đi phía sau, trông giống như đoàn tùy tùng của cô.
Sắc mặt Đường Nhất trầm lại, lôi kéo Dương Nhu đi nhanh hơn, đẩy người phía trước, đi qua kiểm an đầu tiên, tưởng như làm như vậy thì có thể thắng được Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh đi phía sau hai bước, đeo kính râm.
Người xung quanh đều hướng ánh mắt lên người cô.
"A, là Mạnh Oánh, thật là xinh đẹp quá đi, chân thẳng tắp."
"Tớ đã từng mua tạp chí của cô ấy, nghe nói gương mặt đại diện gần đây của Tiêm Kỷ là Mạnh Oánh đó, tớ mua không ít mỹ phẩm dưỡng da của Tiêm Kỷ đâu."
"Khó trách Cố ảnh đế muốn theo đuổi cô ấy, bởi vì quá đẹp."
"Còn có mấy ngày trước tớ còn nghe nói boss của Hoa Ảnh thầm mến cô ấy nữa. . . . ."
Dương Nhu đi đằng trước đã mềm nhũn cả chân, nắm lấy quần áo Đường Nhất, quay đầu nhìn lướt qua Mạnh Oánh, trong lòng cô, Mạnh Oánh chỉ là một cái thế. . thân mà thôi, vì cái gì cô ta lại có dáng vẻ xinh đẹp như vậy. Cô lại nhìn tốp năm tốp ba tụm lại một chỗ khen Mạnh Oánh, đôi mắt thể hiện sự bất phục hận không thể chạy đến nói rằng, người này. . . đã từng cũng. . chỉ là một thế. . thân mà thôi.
Đường Nhất kéo cô xồng xộc, nói: "Đi thôi, đi nhanh chút."
Cô ta đương nhiên cũng nghe thấy những lời khen vừa rồi, lại nhìn gương mặt Dương Nhu nhợt nhạt đến thảm hại, nhất thời cảm thấy mình bị so không bằng, trong lòng có đôi chút không cam lòng.
Dương Nhu gật đầu nhẹ: "Ừ."
Nói xong, đi theo sau. Đi được một khoảng khá xa Đường Nhất mới nói: "Cậu bị gì vậy ngay cả chút khí thế cũng không có, như vậy làm sao tranh đàn ông với cô ta được?"
Dương Nhu không nói chuyện.
Đường Nhất lại nói: "Gương mặt kia không chừng là đã chỉnh sửa qua rồi, cậu lại là thiên kim Dương gia, có cái gì mà tự tin không được, với lại, cậu cũng đã thắng cô ta một lần, thì không thể thắng lần thứ hai sao?"
Dương Nhu nhìn Đường Nhất, một câu nói không nên lời, cô muốn nói cho Đường Nhất rằng ngược lại là cô chưa bao giờ là người thắng, mấy năm kia lúc Lý Dịch tham gia quân ngũ, Hứa Điện cùng Chu Dương đi uống rượu, uống nhiều quá nên có chút say, trở về thấy cô được mẹ anh gọi về nhà ở vài ngày, vậy mà anh chưa bao giờ chạm vào cô.
"Được rồi không nghĩ nữa, lần này cậu giúp mình viết kịch bản, còn lại tớ sẽ giúp cậu." Quyển tiểu thuyết này Đường Nhất viết trong nhiều năm, trong quá trình viết cũng đã sửa đổi rất nhiều lần, một số chi tiết cũng được thêm vào ngay sau đó. Lại phải chuyển thể thành kịch bản nên cũng gặp chút khó khăn, thế là chỉ mới đưa ra một phần kịch bản.
Nhóm biên kịch của đoàn phim gồm ba người, bởi vì Đường Nhất rất muốn hợp tác với Dương Nhu, cho nên gọi Dương Nhu đến giúp đỡ, lấy danh nghĩa cá nhân của cô để mời.
Lần này ba người Mạnh Oánh đều ngồi khoang thương gia, lúc ngồi vào chỗ của mình thì chỗ Đường Nhất và Dương Nhu vừa lúc cách một con đường đi, một ánh mắt Mạnh Oánh cũng không hề lướt qua, sau khi ngồi xuống uống một ly cà phê, nghe Lưu Cần và Trần Khiết ở bên cạnh nói chuyện phiếm, cô kéo bịt mắt lên, tiến vào giấc ngủ.
Lần này địa điểm quay phim không phải địa phương lúc quay bộ phim trước, mà là ở Tùng Sơn, nơi đó rất giống với hoàn cảnh trong sách miêu tả, máy bay hạ cánh, Mạnh Oánh vừa mở nguồn điện thoại.
Liền nhận được tin nhắn Hứa Điện gửi tới Wechat.
Hứa Điện: Đến rồi?
Thật là đúng lúc, Mạnh Oánh nhìn lướt qua, không trả lời. Cất kỹ điện thoại, đi ra khỏi máy bay.
Thành phố này là thành phố hạng ba, không phát triển mấy. Fan hâm mộ vì thế mà cũng ít đi. Lúc đi vào cửa sân bay, Mạnh Oánh tháo kính râm xuống, liền nghe được tiếng hét lên, cô quay đầu nhìn lại. Thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen với quần bò cũng đang tháo kính râm xuống, ánh mắt hai người giao nhau, người kia đột nhiên nhìn Mạnh Oánh cười một cái.
Dáng vẻ phong lưu.
Mạnh Oánh nghĩ.
Đây chính là Tần Tuyển.
Hắn cười cười, chân dài sải bước, dường như muốn đi tới bên này, xe đưa đón của đoàn làm phim đã đến, một chiếc dừng ở trước mặt Mạnh Oánh, một chiếc dừng ở trước mặt Tần Tuyển. Ngang ngạnh ngăn cản bước chân của Tần Tuyển, hắn nhíu mày, lại cười với Mạnh Oánh một cái nữa, mới chịu khom lưng ngồi vào trong xe.
Mạnh Oánh cũng khom lưng ngồi xuống, Trần Khiết và Lưu Cần theo sau, Lưu Cần đóng cửa xe, trong xe lập tức yên tĩnh.
Lưu Cần nói: "Người vừa rồi chính là Tần Tuyển, nam chính."
Mạnh Oánh ừ một tiếng.
Xe đi đến đoàn làm phim, lúc các cô tới là có hơi trễ, đám người Lý Nguyên Nhi đã đến, mọi người đều mặc quần áo rất chỉn chu, mà đồ cúng để khai máy đều chuẩn bị xong, đạo diễn Lâm mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đeo thêm một đôi kính mắt, ngoại trừ sợi râu chưa cạo thì có thể nói đây là một người nhã nhặn, không giống với phong cách thường thấy của một đạo diễn mà ngược lại trông giống nghệ sĩ hơn.
Mạnh Oánh xuống xe, mặt trời có hơi nắng gắt, cô đưa tay che mắt khiến chiếc áo màu đen kéo lên theo để lộ ra một nửa eo nhỏ, người đang đứng bên kia nhao nhao nhìn qua, đều vô thức đặt ánh mắt ở trên người cô, Mạnh Oánh đi qua, chiếc xe của Tần Tuyển cũng dừng lại, hắn sải bước chân, đi đến bên cạnh Mạnh Oánh, chào hỏi: "Mạnh Oánh, xin được chỉ giáo nhiều hơn."
Người này trông có vẻ đàng hoàng.
Mạnh Oánh nghiêng đầu nhìn anh ta, mỉm cười: "Xin được chỉ giáo nhiều hơn."
"Khách khí rồi." Tần Tuyển mỉm cười.
Đạo diễn Lâm tháo kính mắt, buông quyển kịch bản bị cuộn ở trong tay xuống, nói: "Hôm nay mặc dù là lễ khai máy, nhưng mà cúng xong, mọi người chụp ảnh sân khấu trước đi, chụp xong thì nghỉ ngơi một chút, buổi tối đoàn làm phim liên hoan."
"Được ạ." Lý Nguyên Nhi là người hưởng ứng đầu tiên, dáng vẻ tươi cười xán lạn, vô thức thẳng lưng ưỡn ngực. Dáng người của cô so với Mạnh Oánh đầy đặn hơn, nhưng mà Mạnh Oánh chân dài thẳng tắp còn có eo, lực sát thương quá lớn, ở đây phàm là đàn ông thì không có ai là không đặt ánh mắt lên người cô, bởi vậy Lý Nguyên Nhi càng hoạt náo hơn, thu hút sự chú ý.
Cúng bái đã xong.
Chụp ảnh sân khấu.
Trong lúc đó còn ăn cơm trưa, lần đầu tiên đảm nhiệm vai nữ chính nên phải thay trang phục rất nhiều, lại còn phải chụp chung với nam chính, tay Tần Tuyển khoác hờ lên eo Mạnh Oánh, có thể nghe được tiếng thở ngay bên tai, Tần Tuyển cười, đang định ôm sát một chút thì có tin nhắn gửi tới, hắn cúi đầu nhìn lướt qua, thần sắc biến đổi rồi nhẹ nhàng giãn khoảng cách với Mạnh Oánh một chút.
Hứa Điện: Nhiếp ảnh gia là bạn của tôi, anh ta đã chụp bộ ảnh Triệu Yến Quân mặc sườn xám.
Hứa Điện ngoại trừ rượu, đồng hồ nổi tiếng, thì thích nhất là chụp ảnh, đã nhận được giải thưởng, cũng bán được vài tác phẩm mà mình chụp được.
Mà mấy bức ảnh được bán đi đều có giá cả trên trời, sau khi bán xong thì đem tiền quyên góp hết, anh cũng có tiếng tăm nhất định trong giới chụp ảnh cho nên chuyện có bạn là nhiếp ảnh gia cũng không lạ.
Tần Tuyển nhịn không được, đưa mắt nhìn người cầm máy ảnh đang nhai kẹo cao su kia, anh ta cũng ngẩng đầu lên nhìn lại, dường như cũng đang nhắc nhở hắn.
"Anh Tần, khoảng cách này là được rồi, đừng có sát vào người ta quá nha."
Tần Tuyển: ". . ."
Cmn.
Hắn đưa mắt nhìn Mạnh Oánh, nữ diễn viên này có quan hệ gì với thiếu gia Hứa gia? Thật chẳng lẽ giống trên mạng nói, boss của Hoa Ảnh yêu thầm cô sao?
Không phải đâu.
Một chút liên quan cũng không có mà.
Chụp xong ảnh sân khấu là lúc mặt trời đang lặn, buổi tối còn tiệc liên hoan, nhìn mọi người đều rất mệt mỏi, đoàn làm phim liền sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, dù sao mọi người vừa đáp máy bay liền chạy đến để làm nghi lễ khai máy, vẫn chưa về khách sạn nghỉ ngơi. Thế là hẹn nhau liên hoan lúc bảy giờ rưỡi, Mạnh Oánh chụp xong hết ảnh sân khấu, đau lưng, trở về khách sạn, vừa nằm xuống liền không muốn động đậy.
Lưu Cần nhìn bộ dạng này của cô, nói: "Nếu không để chị với Trần Khiết đi thôi?"
Sao làm như vậy được, Mạnh Oánh lắc đầu, cười ngồi dậy, nói: "Vẫn phải đi."
Trước đó lúc quay « cửu trọng thiên », bị chuyện tình cảm vây khốn, tâm tính không tốt, may mắn là đạo diễn không có so đo. Bây giờ mới phát hiện, lúc đó thực sự ngu ngốc. Có cái gì quan trọng hơn so với sự nghiệp chứ?
Thế là cô vươn vai dãn gân cốt một cái, sốc lại tinh thần, Mạnh Oánh đứng dậy đi tắm rửa, lần này cô được cấp một phòng riêng, Lưu Cần và Trần Khiết ở phòng bên cạnh. Tắm rửa xong, thay một bộ váy màu vàng nhạt, sấy khô tóc, thấy cũng gần đến giờ tập trung, ba người xuất phát đi về phòng ăn đã được đặt trước.
Trong phòng, đã sắp xếp xong hai bàn, Lý Nguyên Nhi đi vào, thấy Đường Nhất và Dương Nhu, đặc biệt là Đường Nhất, trước đó đã nói chuyện rất vui vẻ trong group chat. Lý Nguyên Nhi cười đi tới, cúi đầu đang muốn nói chuyện với Đường Nhất, liền nghe được tiếng bước chân ở cửa truyền đến, ba người bọn họ theo phản xạ cùng nhau ngẩng đầu.
Liền thấy Mạnh Oánh chân đi giày cao gót, tóc xõa tự nhiên đi tới, cô cúi đầu nói chuyện với Lưu Cần, mặt mày tươi sáng. Lý Nguyên Nhi đang định nói thì bị nghẹn lại trong cổ họng, cô ta phát hiện, một khi Mạnh Oánh xuất hiện, ánh mắt xung quanh đều tập trung hết lên người cô, mà lúc này, Mạnh Oánh còn mặc một chiếc váy hở lưng.
Có hay sợi dây được buộc lại, rủ xuống ở trên lưng, mà cái tấm lưng kia ẩn hiện có thể trông thấy một đóa hoa hồng. . .
Thật đẹp.
Bên cạnh có người đàn ông thấp giọng nói: "Lưng của cô ấy thích hợp làm giác hơi . . . ." (mình cũng không hiểu chỗ này lắm. đã tra ba bản convert nhưng nó cũng có nghĩa tương tự, bạn nào biết thì chỉ mình với. thanh kiu ^^)
Lý Nguyên Nhi cắn răng một cái, có mấy phần đố kỵ. Cô ta kéo cái ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Đường Nhất, thì thấy ánh mắt của Đường Nhất và Dương Nhu cũng rơi lên người Mạnh Oánh, Đường Nhất còn vỗ Dương Nhu bả vai, "Được rồi, đừng nhìn nữa, cô ta không xinh đẹp bằng cậu đâu. . ."
Nghe nói như thế, mặt mày Lý Nguyên Nhi cũng hòa hoãn rất nhiều.
Xem ra, không chỉ có một mình cô cảm nhận được uy hiếp.
Mà hết lần này tới lần khác, đạo diễn Lâm ngồi cùng bàn ngoắc, "Mạnh Oánh, tới đây, cô ngồi chỗ này."
Mạnh Oánh ngẩng đầu, nhìn về phía đạo diễn Lâm, sau đó dẫn theo Lưu Cần Trần Khiết đi tới, cô mỉm cười ngồi xuống, trùng hợp làm sao lại ngồi đối diện với ba người Lý Nguyên Nhi.
Sắc mặt Dương Nhu tái nhợt.
Đường Nhất một mực nhìn chằm chằm Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh lại giống như không nhìn thấy mấy người bọn họ, sau khi ngồi xuống thì chăm chú nghe đạo diễn Lâm nói chuyện, ông nói: "Tôi đã xem qua bộ phim nhân vật dị chủng Kiều Lan phi thường ưu tú, tôi đã từng nghe Cố Viêm nói cô rất biết bộc lộ cảm xúc?"
Mạnh Oánh mỉm cười: "Tiền bối Cố đã quá khen rồi ạ."
"Ha ha ha ha." Đạo diễn Lâm cười, Lý Nguyên Nhi bĩu môi, đạo diễn Lâm hoàn toàn không đả động gì đến cô ta, lực chú ý dồn hết lên người Mạnh Oánh, ả cũng có ý đồ xen vào mà không được, cuối cùng từ bỏ, thế là nghiêng người sang tìm Đường Nhất nói chuyện phiếm.
Chỉ chốc lát sau, đạo diễn Lâm bị gọi đi, bên Mạnh Oánh mới an tĩnh lại, Lưu Cần kéo tay Mạnh Oánh ở dưới bàn, thấp giọng nói: "Ở đối diện em có ba người."
Mạnh Oánh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trước mặt cô có một ly nước ấm, cô ngậm ống hút, chống cái cằm, uống từng ngụm.
Nghe Lưu Cần nói chuyện.
Lúc này, Lý Nguyên Nhi đối diện đã thu hồi ánh mắt nhìn Mạnh Oánh, nghiêng đầu cùng Đường Nhất và Dương Nhu nói: "Gần đây em đã gặp được một người, rất đẹp trai, dáng dấp vô cùng tốt, vai rộng chân dài, vóc dáng cao lớn, mà lại cấm dục, gợi cảm, chỉ là có chút khó theo đuổi."
Đường Nhất hào hứng tiếp lời: "Thật sao? Làm sao lại khó theo đuổi? Em chắc không phải là còn chưa có phương thức liên lạc của người ta đấy chứ?"
"Có nhưng anh ấy vẫn chưa đồng ý, đêm hôm đó gặp ở quán bar, thật ra em biết anh ấy có thân phận gì. . . ." Lý Nguyên Nhi dừng lại, hồi tưởng lại hầu kết của người đàn ông đó, lúc uống rượu hầu kết nhấp nhô lên xuống, thật muốn chết người mà, cô cười đỏ mặt, Dương Nhu cũng nghe được, dịu dàng hỏi: "Còn chưa thêm bạn sao? Em theo đuổi bao lâu rồi?"
"Được hai ngày, em đã kết bạn Wechat rồi mà anh ấy vẫn chưa chấp nhận." Lý Nguyên Nhi càng nói hăng, mặt càng đỏ, Dương Nhu thấy thế, cười nói: "Em có thể thành công mà, cố lên."
"Cám ơn. . . ."
Còn chúc phúc, cảm tạ lẫn nhau.
Mạnh Oánh cắn ống hút.
Đột nhiên muốn cười.
Cô dựa vào lưng ghế, cười đến mặt mày xán lạn, miệng nhỏ vẫn cắn ống hút, bộ dáng lười biếng, ánh mắt mới lướt qua thì thấy một người đàn ông cầm áo khoác âu phục, miệng ngậm điếu thuốc đi đến, trên người mang vẻ phong trần mệt mỏi vậy mà đôi mắt đằng sau thấu kính luôn cố định trên người Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh nhả ống hút bị cắn bẹp ra, nói: "Lý Nguyên Nhi, người cô theo đuổi tới kìa."