Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

chương 49: chuyện tình cảm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gian phòng cho hai người là gian phòng đặc biệt dành cho cặp đôi, có cửa sổ sát đất, trước khi đến, Mạnh Oánh đã tới kiểm tra một lần, sau khi đưa chú Hứa dì Hứa vào phòng, Mạnh Oánh đã dời đi sự chú ý nhiệt tình của dì Hứa. Cảm giác bị đôi mắt giống Hứa Điện y như đúc nhìn chằm chằm cũng không thoải mái cho lắm.

Sau khi đóng cửa lại.

Triệu Kiều ngồi trên ghế sa lon, nói: "Vừa nhìn là biết cô gái nhã nhặn lễ phép, dung mạo thật là xinh đẹp, em rất thích."

Hứa Diệc mở hành lý, lấy quần áo ra treo lên, nói: "Sao em có thể để con bé gọi em là chị. . ."

"A?" Triệu Kiều sửng sốt, sau đó vỗ xuống thành ghế, "Đúng rồi, gọi như thế là loạn vai vế rồi!"

Hứa Diệc không hé nửa lời.

Được thôi.

Biết là tốt.

"Đợi chút nữa nhất định phải nói con bé đổi lại xưng hô mới được." Triệu Kiều nói.

"Buổi chiều phải đi mua đồ ăn, mọi người ai muốn đi?" Đàm Hoan kiểm tra đồ ăn còn lại trong tủ lạnh, quay đầu nhìn mọi người, Lý Nguyên Nhi chớp mắt, Lương Kiều cũng chớp mắt, Mạnh Oánh nhíu mày: "Vậy em đi."

"Biết lái xe không?" Đàm Hoan hỏi.

"Dạ không."

Đàm Hoan ngừng lại, nói: "Để Lương Kiều đi chung với em."

"Được, tôi lái xe." Lương Kiều nói.

Mạnh Oánh nói: "Cám ơn."

Đàm Hoan còn nói, "Không chỉ đơn giản là mua thức ăn, còn có một cái nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ gì vậy?" Mạnh Oánh nhìn Lương Kiều, hắn nói: "Mỗi một lần đi mua thức ăn đều có một cái nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này là ngẫu nhiên."

"À." Mạnh Oánh gật đầu, không hỏi nữa.

Bởi vì đã gần đến buổi trưa, Mạnh Oánh cầm muôi nấu cơm, hôm nay có nguyên liệu làm gà rán và cá chình. Lý Nguyên Nhi ở bên cạnh làm phụ bếp, cô mặc tạp dề, bắt đầu bận rộn.

Trong phòng bếp khói dầu tỏa ra bốn phía, âm thanh vang lên lốp bốp.

"Mạnh Oánh à, đang nấu cơm sao?" Tiếng Triệu Kiều từ xa đến gần, đi vào phòng bếp, nhìn khung cảnh nhà bếp một lượt, rồi nhìn Mạnh Oánh đang rán gà, động tác thuần thục lật qua lật lại, "Oa, Mạnh Oánh con biết làm cơm!"

Mạnh Oánh dời mắt nhìn Triệu Kiều, "Dạ chị.."

Triệu Kiều ho một tiếng, đi tới, đứng bên cạnh Mạnh Oánh, nói: "Đừng gọi chị nữa, hay là gọi dì đi."

Mạnh Oánh nói: "Vậy không được, gọi chị đi, chị còn trẻ như vậy, mà đôi mắt chị thật xinh đẹp."

"Đừng mà, gọi dì đi,dì lớn hơn con rất nhiều, già rồi." Triệu Kiều nói lời trái lương tâm nhưng vô cùng chân thành.

Mạnh Oánh chỉ mỉm cười, không đáp.

Tiếp tục nấu cơm.

Triệu Kiều không đi đâu, đứng ở bên cạnh tiếp tục xem.

Nhìn động tác lưu loát, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

"Mạnh Oánh, con cảm thấy mắt dì rất đẹp sao?"

"Đúng ạ."

"Vì sao?"

"Vì. . . . rất xinh đẹp."

Triệu Kiều hơi thất vọng.

Vì sao không đề cập tới bạn trai con một chút chứ? ?

Sau đó, Triệu Kiều vẫn không đi, cứ ở bên Mạnh Oánh hỏi chuyện của cô, muốn thăm dò, kết quả Mạnh Oánh rất kín miệng, không có được thông tin nào đáng giá hết.

Triệu Kiều chưa từ bỏ ý định, sau nhìn thấy camera ở cách đó không xa.

Đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

À.

Không thể công khai.

Hiểu rồi.

Lại nhìn Mạnh Oánh, cánh tay xào rau chuyển động không ngừng, rồi sơ chế cá chình, còn Lý Nguyên Nhi ở bên cạnh thêm gia vị.

Triệu Kiều thật sự là càng xem càng thích.

Cơm trưa hết thảy sáu người ăn, sau khi dọn đồ ăn lên, Hứa Diệc đi ra, dáng người ông rất cao lớn lại nho nhã, khí chất xuất chúng, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt, Mạnh Oánh liếc mắt liền nhìn ra kia là chuỗi hạt cầu ở núi Phật Đà.

Hứa Diệc nhìn một bàn đồ ăn, lại nhìn người vợ đang vô cùng hào hứng của mình, nói: "Này nhất định là Mạnh Oánh làm."

"Đúng vậy đúng thế." Triệu Kiều gật đầu, "Có phải rất lợi hại hay không?"

"Rất lợi hại."

Lý Nguyên Nhi ở một bên nói thầm, "Cháu cũng có công làm nha."

Triệu Kiều khen lấy lệ: "Ừ ừ, cháu cũng rất tuyệt."

Lý Nguyên Nhi dẩu miệng.

". . ."

Đàm Hoan chào hỏi rồi ngồi xuống, cười với Mạnh Oánh nói: "Chị xác định, dì Hứa đúng thật là fan của em."

Mạnh Oánh mỉm cười, cầm lấy đồ uống rót mỗi người một ly.

Lương Kiều tới gần Đàm Hoan, nói: "Bọn họ có khí thế rất mạnh, tới đều nắm thế chủ động, chúng ta chắc không phải đang tiếp vị ông to bà lớn nào đấy chứ?"

Đàm Hoan nhìn chú Hứa dì Hứa ở đối diện, lòng có cảm giác, "Chắc không phải đâu nhưng cảm giác không giống người bình thường."

Lương Kiều ừ một tiếng.

Lại nhìn Mạnh Oánh, cô rất thản nhiên, nghe dì Hứa nói chuyện.

Mạnh Oánh những năm này được rất nhiều người khen khả năng nấu nướng của cô, cho nên cũng không hào hứng lắm, nhưng cô rất có thiện cảm với dì Hứa, có lẽ là do đôi mắt của bà.

Cặp mắt đào hoa một khi nhiệt tình lên, giống như là đựng đầy thâm tình.

Ăn cơm trưa.

Dì Hứa mời Mạnh Oánh đi chơi, nhưng cô phải đi mua thức ăn với Lương Kiều, thế là đành phải từ chối bà.

Chương trình cấp cho một chiếc xe bảo mẫu màu đen, trong xe có xếp hơn hai mươi hộp quà lưu niệm lá phong, Mạnh Oánh đếm một chút, vừa vặn phần.

Lương Kiều nói: "Đây là nhiệm vụ, chúng ta đi tìm một cái siêu thị lớn rồi bày bán phần quà lưu niệm này, tiến bán được sẽ quyên góp để mua sách cho bọn trẻ ở trên núi Phong Diệp, đây đều là đồ thủ công do chính bọn trẻ làm."

"Ồ." Mạnh Oánh cũng biết sơ sơ, đường sá trên núi Phong Diệp không thuận tiện, đi lên đi xuống rất phí sức, nhưng có không ít hộ gia đình khó khăn đang sống trên đó, đây là việc làm rất có ý nghĩa, "Đi thôi."

Mạnh Oánh đóng cửa xe.

Lương Kiều nhìn cô một cái, bên tai ửng đỏ, đi đến vị trí lái.

Mạnh Oánh cũng ngồi lên ghế lái phụ, sau đó xe khởi động, đi vào trung tâm thành phố.

Bởi vì là thành phố nhỏ nên trung tâm thành phố đa số chỉ là những tòa nhà vừa hoặc nhỏ, không giống thành phố lớn, rất nhanh, hai người đã xác định được một siêu thị.

Bề ngoài siêu thị rất lớn, cũng rất mới.

Sau khi xe dừng lại, Mạnh Oánh nhảy xuống, tiện tay cầm một hộp quà xem như hàng mẫu, Lương Kiều đóng kỹ xe, đi sau, hai người cùng đi vào.

Trực tiếp tìm đến nhân viên thu ngân, nói sơ về ý định.

Ánh mắt cô thu ngân nhìn thấy có người quay phim, sửng sốt, sau đó nói: "Để tôi gọi điện thoại hỏi thử."

"Được, làm phiền rồi." Mạnh Oánh đáp.

Thu ngân vừa nhìn bọn họ, vừa gọi đi, ánh mắt nhìn kỹ khuôn mặt Mạnh Oánh, một lát sau, cô cúp điện thoại, nói: "Vận khí của hai người tốt đó, hôm nay là ngày đầu tiên siêu thị đổi chủ, sếp mới tới đang ở trong văn phòng, hai người đi vào nói đi."

Mạnh Oánh đi đến nhìn thoáng qua, gật gật đầu: "Cảm ơn cô."

Nói, cô cầm hàng mẫu, cùng Lương Kiều đi vào, mặt sàn trơn bóng, toàn bộ siêu thị rất xa hoa, không giống như bề ngoài lộn xộn của siêu thị.

Đi qua một ngã rẽ.

Liền thấy ngoài hành lang văn phòng có bốn năm người.

Bốn cái Âu phục giày da vây quanh một người đứng giữa đang nói chuyện, nghe được động tĩnh, một người đàn ông trung niên trong đó quay đầu nhìn qua.

Thấy Mạnh Oánh và người quay phim thì hơi ngạc nhiên, sau đó sắc mặt không kiên nhẫn: "Đến thì đến, sao còn quay cái gì, các người là. . . . ."

"Không sao." Một giọng nói trầm thấp truyền đến, người đó hất tay, sau đó, quay người.

Đôi mắt đào hoa híp lại bên trong kính mắt viền bạc, nhìn tới.

Bước chân Mạnh Oánh hơi khựng lại.

Hứa Điện.

Đầu ngón tay hắn sửa lại cổ áo, mắt nhìn người ghi hình, giống như là người lạ không biết cô, hỏi: "Có chuyện gì không?"

Đôi mắt lại làm càn mà nhìn chằm chằm vào eo của cô, mặt của cô.

Mạnh Oánh không đến gần nữa, chỉ là giơ hàng mẫu trong tay, nói: "Chúng tôi đến từ chương trình « hưu nhàn thời gian », chương trình mùa này hiện đang được quay ở thị trấn lá phong, đây là những hộp quà lá phong lưu niệm được làm thủ công, do bọn trẻ trên núi Phong Diệp làm, hi vọng có thể được bày bán ở siêu thị của các anh, và hỗ trợ bán một chút, là bán hàng từ thiện, chương trình cũng sẽ giúp các anh quảng cáo siêu thị."

"Đến đây để tôi xem một chút." Hứa Điện lại khẽ nhìn lướt qua người quay phim.

Người quay phim chẳng biết tại sao lại có cảm giác sợ hãi, suýt chút đã vứt máy quay phim đi. Mạnh Oánh thì kịp phản ứng, người này không thích lộ mặt, cô đè máy quay phim xuống, thấp giọng nói: "Tạm thời đừng quay."

Lương Kiều nhìn người đang đứng ở chính giữa có khí thế cường đại kia, cũng nói: "Đúng, có thể người ta không thích."

"Được."

Người ghi hình cũng để máy quay phim xuống.

Mạnh Oánh đi qua, cách người kia một mét, đưa hộp quà cho anh.

Cô nhìn chằm chằm tay của mình.

Nghĩ thầm.

Sao giống như đang cầu xin anh ta vậy?

"Đứng xa như vậy sao thấy được?" Hứa Điện cố ý nói.

Mạnh Oánh giương mắt, nói: "Không phải anh đang đeo kính sao?"

Hứa Điện gỡ xuống kính mắt, thuận tay đưa cho người đàn ông trung niên bên cạnh, ngẩng mặt, nhíu mày: "Không đeo."

Kính mắt đối với bản thân hắn mà nói, cũng chỉ là đồ trang sức, dùng để làm mặt nạ. Hắn cũng không đến gần xem, cô hôm nay mặc thật tùy ý.

Nhưng là cô mặc áo xẻ tà hai bên vì thế liền bày ra ưu điểm eo nhỏ.

Không đeo, Mạnh Oánh cũng không đến gần, chỉ nói: "Có thể bán không?"

Hứa Điện nhìn cô thật lâu, nhìn cô bất động.

Cắn đầu lưỡi.

Có chút ngai ngái, hắn cắm tay vào túi, cuộn thành nắm đấm, nói: "Được, bán đi."

Thái độ của cô thật cứng quá! !

"Cám ơn." Mạnh Oánh cười với hắn, sau đó xoay người rời đi, lập tức biến mất ở chỗ ngoặt.

Hành lang trở về trạng thái yên tĩnh.

Giang Dịch từ trong văn phòng ra, nhìn đến chỗ ngoặt, đi đến bên cạnh Hứa Điện, thấp giọng nói: "Hứa tổng, anh thật để bụng, vì Mạnh tiểu thư, mà phải mua công ty sắp phá sản. . ."

Mà công ty vừa mua được.

Cũng không có ý định mở siêu thị nữa, bây giờ thì tốt rồi, vì Mạnh tiểu thư, còn phải mở siêu thị thêm mấy ngày nữa.

Nhân viên ở siêu thị vẫn còn, biết được là bán hàng từ thiện, cho nên hỗ trợ rất nhiệt tình, ngay cả thu ngân cũng tới, hỗ trợ bày biện, để ở chỗ dễ thấy nhất.

Cuối cùng trao đổi Wechat, Mạnh Oánh cùng Lương Kiều thuận tiện mua thức ăn ở siêu thị, lúc tính tiền nghe nói còn có hoạt động giảm giá, cho nên tiết kiệm được rất nhiều.

Chất hết các túi đồ ra cốp xe, rồi đóng lại, Mạnh Oánh lên xe, Lương Kiều lên vị trí lái, xe chạy ra khỏi siêu thị, Lương Kiều hơi suy tư, nói: "Cái vị sếp vừa rồi, dáng dấp thật tốt, giống quý công tử, không giống người ở đây chút nào."

Mạnh Oánh nghĩ thầm.

Đương nhiên là không giống rồi.

Lương Kiều lại nói: "Mà sao bầu không khí giữa em và anh ta có điểm là lạ."

Mạnh Oánh cười: "Lạ chỗ nào?"

"Ha ha, chắc là ảo giác đi." Lương Kiều lại nhìn Mạnh Oánh một cái, nhìn mặt mày cô rạng rỡ, mặt lại đỏ lên.

Trở lại khách sạn, chú Hứa dì Hứa chưa trở về, đêm nay bọn họ ăn cơm ở bên ngoài. Thế là Đàm Hoan nấu cơm cho bốn người, hơn nữa còn lấy rượu, nhất định mọi người phải uống cùng nhau.

Mạnh Oánh chống cái trán, càng không ngừng khoát tay, tỏ ý không uống. Đàm Hoan dứt khoát nhét cho cô, cuối cùng Mạnh Oánh bất đắc dĩ, uống hai ly rượu, vừa uống xong cả người liền choáng.

Cũng may đã ăn không ít đồ ăn đệm bụng.

Cơm nước xong xuôi, rửa sạch chén bát, bốn người nối đuôi nhau vào phòng khách nói chuyện phiếm.

Vừa ngồi xuống, liền truyền đến tiếng chuông cửa, sau đó chú Hứa dì Hứa cùng đi vào, dì Hứa còn cầm trong tay một túi lớn bánh đậu phộng đi vào, là đặc sản ở đây, vừa nhìn thấy Mạnh Oánh mắt bà sáng lên, ngồi bên cạnh Mạnh Oánh rồi đưa cho cô một cái bánh.

Mạnh Oánh có hơi choáng, ỉu xìu khoát tay, nhưng lại bị nhét vào, cũng may đóng gói kỹ càng chứ không lại đổ hết ra ghế sô pha.

"Con uống rượu hả?" Triệu Kiều hơi nhíu mày, ngửi một cái.

Mạnh Oánh rất choáng, nhưng thần trí còn rất thanh tỉnh, cô nhìn đôi mắt đào hoa của Triệu Kiều, cười cười, "Dì à, đôi mắt của dì thật xinh đẹp."

"Con bé này, con khen nhiều lần rồi đó."

Triệu Kiều đạp Hứa Diệc, Hứa Diệc đi lấy mật ong, đưa cho Triệu Kiều, bà làm cho Mạnh Oánh một cốc nước mật ong giải rượu.

Lý Nguyên Nhi ghen tỵ: "Chị tốt với Mạnh Oánh quá rồi! !"

"Tôi hâm mộ."

"Cô cũng hâm mộ đi." Triệu Kiều nói.

Lập tức, cả căn phòng cười lên, sau đó mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, nói chuyện trên trời dưới đất, Hứa Diệc rất ít mở miệng, Lương Kiều nói thật nhiều, sau đó không thể tránh chủ đề tình cảm, mở đầu là chuyện của Đàm Hoan, mùa trước cô chưa hề nói tới, đêm nay không biết có phải vì tác dụng của cồn hay không mà có thể thổ lộ hết lòng mình, cô ôm gối ôm chậm rãi kể một đoạn cảm tình.

Đám người nghe đều yên lặng.

Không nghĩ tới Đàm Hoan cũng từng thích một người như vậy, hơn nữa còn là yêu đơn phương, dành hết dũng khí để tỏ tình, lại thất bại. Cuối cùng là không có kết quả. Giọng cô rất bình tĩnh, mọi người lại cảm thấy đau lòng, Lý Nguyên Nhi đi tới, ôm lấy Đàm Hoan, nhẹ giọng nói: "Đau lòng quá."

Sau khi nói xong, Đàm Hoan nhìn Mạnh Oánh nói: "Em cũng tâm sự đi."

Mạnh Oánh tựa vào ghế sô pha, ôm đầu gối, động tác này của cô trông rất không có cảm giác an toàn, Triệu Kiều ở bên cạnh thấy thế, vỗ vỗ cánh tay của cô.

Mạnh Oánh mỉm cười, thần trí thanh tỉnh, nhưng muốn nói.

Cũng cảm thấy không có gì không thể nói.

Thế là, cô nói về chuyện cô đã từng bị làm thế thân.

Cô không nói tên người trong cuộc, chỉ kể chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com

Trước Sau

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio