Editor: Sanyu
Tống Lăng của hiện tại không còn tối tăm và chán đời như ngày trước, mà là một vẻ đắc ý, giống như một người bình thường tục không chịu nổi, khiến Tống Cẩm Dịch cảm thấy chướng mắt.
Giống như một tác phẩm thất bại, lại còn đứng trước mặt y diễu võ dương oai, thật khiến cho người ta phát cáu.
Tống Cẩm Dịch mặt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi: "Đúng là đồ phế vật."
Sắc mặt y tái nhợt, ánh mắt tối tăm, hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
Tống Lăng dửng dưng, mặc kệ y tức muốn hộc máu.
Tống Cẩm Dịch cũng không thèm giả vờ vững vàng bình tĩnh nữa, mang theo máy tính đến bên cạnh hắn, mở di động vào Weibo, bắt đầu đọc như niệm thần chú.
"Ế, hắn mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội? Thật là khủng khiếp, nhìn thấy loại người này là né thật nhanh."
"Có bệnh thần kinh mà cũng đi ra rêu rao? Tam quan kiểu gì vậy? Chẳng lẽ cho rằng người trên mạng nông cạn đến mức ngũ quan thành tam quan nha?"
"Loại người này chẳng lẽ không nên đi chết đi sao? Sống làm gì gây họa cho xã hội."
"Ai ở bên loại người này người đó xui xẻo."
"Tam Các chắc mù rồi, sao lại thích loại người này được."
"Có khi bản thân Tam Các cũng là cá mè một lứa thôi."
"Tam Các chạy ngay đi, không thì không biết chết lúc nào không hay."
Giọng nói của Tống Cẩm Dịch vang lên trong bão tuyết lại càng âm trầm lạnh lẽo.
Tống Lăng hờ hững nhìn y, mặc y nói đi nói lại, vẫn thờ ơ như không.
Trong lòng Tống Lăng lúc này đúng là đang nghĩ đến Chu Thanh Lạc.
Lúc Tống Cẩm Dịch đăng bài trên Weibo nhằm vào hắn, hắn đã dự đoán được sẽ có mấy trò công kích ùn ùn kéo đến.
Công kích hắn, công kích cậu, công kích hai người bọn họ.
Nhưng Thanh Lạc nói, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Thanh Lạc cướp lấy điện thoại của hắn, không muốn hắn lên mạng đọc bình luận như thế này.
Tống Lăng biết, Thanh Lạc lo lắng hắn không cẩn thận chịu kích thích, sau đó lại đâu vào đấy, tất cả mọi nỗ lực đều uổng phí.
Cho nên Thanh Lạc nói với hắn, sẽ mãi mãi ở bên hắn, cho dù người khác có nói gì, cậu cũng sẽ không rời xa hắn.
Tình yêu khiến người ta yếu đuối nhưng cũng khiến người ta mạnh mẽ.
Hắn của bây giờ cảm thấy bản thân đã khoác lên mình bộ áo giáp, có thể vượt qua mọi chông gai.
Tống Cẩm Dịch: "Mày nhìn cái lũ người ngu xuẩn này đi, vừa tâng mày lên mây, đã dẫm mày xuống dưới chân, hoàn toàn chẳng có tí chính kiến nào, bảo sao hay vậy."
Tống Lăng lạnh lùng nhìn y.
Tống Cẩm Dịch rất phấn khích, y đã điên rồi, giống như tên điên liều mạng lao vào đường cùng, như thể mặc sức cuồng hoan trước ngày tận thế.
Kế hoạch của Tống Cẩm Dịch chính là đạp đổ tập đoàn Bảo Mộc, sau đó lợi dụng chương trình của hắn công kích hệ thống giao dịch trên internet, làm thế giới này loạn lên, sau đó y sẽ thưởng thức một màn tai họa, thưởng thức tác phẩm của chính mình.
Chỉ tiếc xảy ra ngoài ý muốn.
Tống Cẩm Dịch: "Mày tài giỏi như vậy hoàn toàn có thể khiến cho tất cả bọn họ xuống địa ngục, mày chỉ cần mở máy tính ra, sau đó những chương trình kia, mấy người kia cũng chẳng còn tâm trí nào mà đi bắt mày cả, lúc đó chắc bọn chúng chui vào hố, rồi chuyển tiền vào tài khoản của mình, trò hay như vậy thế mà mày lại nỡ lòng bỏ qua sao."
Tống Cẩm Dịch lôi máy tính ra, đưa cho Tống Lăng, rồi gật gật đầu: "Mày với tao vốn là cùng một loại người, trời sinh cố chấp, không có cách nào cảm nhận được tình cảm, mà sứ mệnh của loại người như chúng ta, chính là đi hủy diệt những đứa ngu bị thất tình lục đục ràng buộc, không có chính kiến của mình, bảo gì làm đó, hiểu không?"
Tống Lăng trào phúng cười: "Mày sai rồi, tao với mày không giống nhau, tao là người bình thường."
Tống Cẩm Dịch cười, như thể vừa nghe được điều gì không thể tin được: "Người bình thường? Chẳng lẽ mày cho rằng yêu đương, tài trợ cô nhi viện, rồi đi khám bệnh uống thuốc thì là người bình thường hả? Thứ ở trong máy mày, nếu công bố cho mọi người biết, mấy tên phàm phu tục tử còn cho mày cái quyền làm người bình thường nữa à? Mày tỉnh táo lại đi! Đến lúc đó xem còn ai coi mày như người bình thường, có biết bao nhiêu người sẽ sợ mày, còn có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào mày, bảo mày công kích người này, phá giải cái kia cũng chỉ là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của bọn chúng mà thôi."
Tống Lăng vô cảm mà nhìn y, trầm mặc không nói.
Tống Cẩm Dịch tức suýt hộc máu: "Hoặc là giao cho cảnh sát, mày nói xem hậu quả sẽ như thế nào, để bọn họ điều tra ra ngọn nguồn, tìm ra mày xâm lấn trang web nhiều năm như vậy, mày tính xem phải đi bóc lịch mấy năm? Đến lúc đó xem bạn trai nhỏ của mày chờ được mấy năm? Lúc ra ngoài, là người có tiền án, mày còn làm người bình thường nữa sao?"
Dù Tống Cẩm Dịch kích thích như thế nào, Tống Lăng đều thờ ơ.
Tống Lăng nhếch khóe miệng, chế giễu nói: "Trông cái bộ dáng nhớn nhác của mày đúng là thú vị."
Tống Cẩm Dịch quay đầu cười một tiếng, âm trầm nói: "Mày đúng là cái loại phế..."
Tống Cẩm Dịch còn chưa nói xong, Tống Lăng giơ tay, vung nắm đấm lên, bịch phang một tiếng, Tống Cẩm Dịch đã ngã xuống cái rầm, ô bị văng ra một bên.
Cơ thể yếu đuối của Tống Cẩm Dịch nhận được một đấm này, chật vật nằm trên mặt đất ho khù khụ không ngừng, nhưng biểu cảm vẫn rất lãnh đạm, chẳng có vẻ gì là đau đớn vì bị đánh, giống như một thi thể, hoàn toàn mất đi năng lực cảm nhận thế giới này.
Tống Cẩm Dịch ôm máy tính loạng choạng đứng lên: "Mày đánh chết tao cũng vô ích thôi, cũng đâu thể nào thay đổi được ánh mắt của người đời dành cho mày."
Tống Lăng không nói gì, lại hung hãn vung tay.
Tống Cẩm Dịch lại chật vật ngã xuống đất.
Tống Cẩm Dịch nằm rạp trên mặt đất cười ra tiếng: "Mày chính là đồ phế vật, nhiều năm như vậy, mày cũng chỉ đấm tao được hai cái để trả thù, mày còn có thể làm gì được nữa."
Tống Lăng cười nhạo, ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Cẩm Dịch, cầm ô nhìn hắn.
Tống Lăng hờ hững nói: "Thanh Lạc bảo tao là nếu có người bắt nạt tao thì phải đánh lại, hai cú đấm lúc nãy, một là thù vụ bể bơi, một là thù vụ hình xăm."
Tống Cẩm Dịch nằm trên mặt đất, hờ hững nhìn hắn, tay túm chặt túi máy tính của Tống Lăng.
Tống Lăng: "Đưa máy tính cho tao."
Tống Cẩm Dịch không buông tay, vẻ mặt thất vọng: "Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tao, mày ngây thơ thật đấy, ngây thơ y như lúc tin tưởng Giang Thời Ngạn, lại tin tưởng cái đám phàm phu tục tử sẽ đối xử tử tế với mày, còn muốn làm người tốt nữa cơ, đúng là chuyện cười mà."
Tống Lăng chậm rãi đứng lên, rũ mắt nhìn y, nhấc chân không lưu tình chút nào mà dẫm lên cổ tay của Tống Cẩm Dịch.
Tống Cẩm Dịch bị đau buông tay.
Tống Lăng cúi người nhặt túi máy tính lên, lôi máy tính ra, rồi ném túi xuống đất.
Tống Cẩm Dịch: "Mày lấy về cũng vô dụng, tao đã báo cảnh sát rồi, mày nhiều lần công kích tập đoàn Bảo Mộc như vậy, trong máy tính còn có cả đống virus Trojan, còn từng bán chương trình cho bọn tội phạm... Mày sẽ vĩnh viễn không thể xóa bỏ vết nhơ trong cuộc đời mày, tất cả mọi người đều biết mày từng là một thằng biến thái, nhân cách phản xã hội."
Tống Lăng lấy máy tính ra, lấy USB sao chép mấy thứ, sau đó rút con hoa hướng dương đồ chơi dính trên máy tính xuống, rồi dính nó lên vỏ điện thoại của mình.
Hắn hài lòng gẩy một cái, sau đó gập máy tính lại, bỏ vào túi đựng laptop, rồi lại nhét chiếc túi đó vào tay Tống Cẩm Dịch.
Tống Lăng cười với y: "Mật khẩu đều là "Tôi yêu Chu Thanh Lạc", viết thường bằng phiên âm."
"Tao chưa từng nghĩ sẽ xóa bỏ vết nhơ trong đời, mày cứ đi đi."
Tống Cẩm Dịch ngơ ngác nhìn hắn, cũng không giãy giụa nữa.
"Không phải muốn mượn tay tao hủy diệt thế giới sao?" Vẻ mặt Tống Lăng bỗng nhiên lạnh lùng, thâm trầm nói: "Thế nào, không dám à?"
Mặt Tống Cẩm Dịch hơi biến sắc.
Tống Lăng: "Mày là sâu bọ sống trong cống ngầm, cơ mà cũng chỉ là tên hèn nhát mà thôi, khoác cái vỏ bọc lòng dạ thâm sâu bên ngoài, chỉ là vì che giấu sự yếu đuối và vô dụng của chính mình. Mày chỉ biết biết lợi dụng nhược điểm của người khác để thao túng tao, từ đầu đến cuối, mày vốn không dám đối mặt trực tiếp với tao, bởi vì mày biết, từ trước tới nay mày không phải là đối thủ của tao."
Tống Cẩm Dịch nằm trên mặt đất, lồng ngực phập phồng.
Tống Lăng: "Thanh Lạc em ấy rộng rãi, mạnh mẽ, đối với một tên vô dục vô cầu như mày cũng chẳng cần sợ hãi, cho nên mày cũng chẳng có cách nào đối phó với em ấy. Còn phía sau Chu Thủ Lâm là nhà máy gạch Hồng Tinh, bọn họ chứng kiến bi kịch của Nghiêm Sanh, mà Nghiêm Sanh là bí mật xấu xí nhất độc ác nhất của Tống Tuyết Liên, mày căn bản không dám đụng vào, xem xem không phải là hèn nhát thì là cái gì?"
Tống Cẩm Dịch kinh ngạc nhìn Tống Lăng.
Kể từ ngày Tống Lăng tiếp cận vụ việc của nhà máy gạch Hồng Tinh, thể nào ngày này cũng tới.
Tống Cẩm Dịch: "Thế thì mày phải cảm ơn mẹ tao, nếu không có mẹ tao dày công tính kế thì mày ở đâu trên thế giới này?"
Tống Lăng cười cười: "Mẹ mày dày công tính kế với ba của mày, cho nên mới sinh mày ra. Chúng mày có quyền thế, nhưng ba ruột của mày vẫn vứt bỏ hai mẹ con mày, vì sao mày có biết không? Mày với mẹ mày, đều là ma quỷ, còn mày, đến chết cũng không biết ba mày là ai."
Tống Cẩm Dịch vẫn luôn lạnh nhạt như xác chết cuối cùng cũng bắt đầu phẫn nộ, gắng gượng đứng lên từ mặt đất, cả người run rẩy. Y tóm lấy cổ áo của Tống Lăng, nghiến răng nghiến lợi: "Mày nói láo."
Tống Lăng kéo tay y ra, dùng sức đẩy ngã Tống Cẩm Dịch xuống đất.
Tống Lăng: "Nói cho mày biết ba mày là ai cũng được thôi. Năm đó, ba của mày cũng nhảy xuống từ nơi này, đi theo mẹ tao rồi."
Tống Cẩm Dịch giống bị sét đánh giữa trời quang.
Tống Lăng: "Đúng vậy, người ba minh tinh của mày không cần mày, mà đi theo mẹ tao rồi."
Tống Cẩm Dịch cười lạnh lẽo: "Tốt, vậy thì người ở tòa nhà này chôn cùng bọn họ đi."
Tống Lăng: " quả bom kia là của mày?"
Tống Lăng vừa nói vừa móc di động ra cho Tống Cẩm Dịch xem video, là một đám chuyên gia trang bị đầy đủ đang gỡ bom theo trình tự.
Mà nhóm người này là nhóm người hai ngày trước đến kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy ở trung tâm thương mại Húc Nhật như thường lệ.
Tống Cẩm Dịch cầm di động lẩm bẩm tự nói: "Chuyện này không thể nào, sao có thể được?"
Tống Lăng: "Mày quên là tao làm gì rồi à? Điện thoại của mày đã bị tao nghe lén nhiều ngày, tự mình thuốc nổ, ngày đêm cài bom không ngừng nghỉ, vất vả cho mày rồi."
Tống Cẩm Dịch nhìn bão tuyết tung bay, tự biết không thể thay đổi tình thế.
Tống Lăng vỗ vỗ ngực Tống Cẩm Dịch: "Tao còn tưởng rằng mày sẽ buộc một quả ở trên người đấy, hóa ra là không dám à, đúng là đồ phế vật."
"Mày uy hiếp Tiêu Tả mở khóa cửa biệt thự của tao, thực hiện được ý xấu thì vênh váo đắc ý, đường link nào cũng dám nhấn vào."
Tống Lăng đi đến bên lan can sân thượng nhìn xuống, bên dưới tòa nhà, xe cảnh sát đã ùn ùn kéo đến.
Tống Lăng nhớ tới ngày hắn ngồi trên lan can, có người xông tới ôm chân hắn kéo xuống, bảo hắn đừng xúc động, sợ hắn nhảy xuống, căng thẳng đến nỗi giọng nói run rẩy.
Có lẽ từ ngày đó trở đi, hắn cũng đã bắt đầu hướng tới một cuộc sống tốt, sống có máu có thịt.
Hắn nhéo nhéo hoa hướng dương đồ chơi trong túi rồi mỉm cười.
Hắn may mắn biết bao khi gặp được một người tâm địa tốt bụng, độ kiếp nạn cả đời của hắn.
Cuối cùng hắn cũng có thể chuộc tội, hoà giải với quá khứ của bản thân, từ nay về sau sống dưới ánh mặt trời, đường đường chính chính mà đứng bên cạnh cậu ấy, yêu cậu mãi mãi.