Cửa mở ra, đáy mắt Khanh Hoan lộ ra tia sáng chói lóa, đôi mắt trông mong nhìn Yến Hoài ngồi xe lăn tiến vào. Lông mi thật dài chớp chớp, giơ đôi tay bị trói lại lên: “Người ta đau quá, giúp người ta cởi ra đi, có được không?”
Đây là cô học từ Lâm Thu Thu uống say. Lâm Thu Thu uống nhiều quá nên vấp chân ngã, ngồi xuống đất nói với mặt baby rằng chân cô ấy đau, muốn cõng. Mặt baby khí thế đưa lưng cho cô ấy, cõng cô ấy về.
Yến Hoài nhìn Khanh Hoan không nói gì.
Khanh Hoan chớp mắt, sờ sờ gương mặt bị anh nhìn. Có phải là cô trang điểm lố quá không, khiến anh nhìn thấy không tự nhiên sao? Cô hơi chột dạ: “Em chỉ trang điểm nhẹ nhẹ chút thôi.”
Phát hiện Yến Hoài vẫn nhìn cô chằm chặp giống như đang im lặng vạch trần lời nói dối của cô, Khanh Hoan hơi hoảng loạn: “Chỉ vẽ một cái sẹo thôi à, là cái rất nhỏ, cực nhỏ á. Thật ra cũng không khác mặt mộc là mấy.”
Ánh mắt Yến Hoài dừng trên vết sẹo vẽ trên mặt Khanh Hoan.
Đúng là chỉ vẻ một vết sẹo, đúng thật là rất nhỏ ngay bên má phải.
Nhưng cái sẹo kia là hình trái tim.
Sẹo như lòng tôi. Khanh Hoan phồng má làm vết sẹo trái tim trên má mình nổi hơn. Sau đso cong mắt nhìn Yến Hoài, hơi thấp thỏm, không biết anh có thích hay không.
Cô vốn muốn vẽ vết sẹo hai hình trái tim lồng vào nhau, rồi vẽ thêm một loạt nốt ruồi bự đen tuyền, đẹp đẽ như trên mặt mẹ Thịnh Minh Huyên, đại diện cho mũi tên xuyên qua hai trái tim, tuy nhiên không đủ thời gian để vẽ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Cuối cùng Yến Hoài cũng mở miệng, giọng anh cũng khàn khàn đáng sợ hệt như gương mặt bị tổn thương của anh: “Lau đi.”
Khanh Hoan hơi đau lòng, quả nhiên người đẹp thật sự như hoa sen mọc lên từ nước trong, không cần thiên nhiên bài trí không thích vẻ đẹp giả dối của cô.
Cô lấy bông tẩy trang từ túi ra, chậm rãi lau mặt, ánh mắt vẫn dừng trên đùi của Yến Hoài.
Tuy đã dùng không ít pháp lực để đánh thức người nhà nguyên chủ trong viện điều dưỡng nhưng vẫn còn dư một ít. Hơn nữa vì trong khoảng thời gian này, cô vận dụng pháp lực vào ca hát nhiều lần nên cấp bậc cũng hơi cao lên.
Bây giờ cô không thể dựa vào ca khúc có sẵn ở thế giới này mà phải tự nghĩ ra bài hát mới như một vật trung gian để thi triển pháp lực.
Nhưng mà tạm thời hiệu sẽ không mạnh lắm, sức ảnh hưởng cũng không rộng rãi.
Khanh Hoan tính toán một chút, phần pháp lực dư lại đó hẳn là đủ để cô hát một bài hát chữa bệnh ngắn. Nếu tình trạng của Yến Hoài không nghiêm trọng như thế thì hẳn là cô có thể khôi phục sức sống của mấy ngón chân của anh trong hôm nay.
Dù sao ngày rộng tháng dài, đợi pháp lực của cô nhiều hơn một chút, sẽ từ từ chữa khỏi chân cho Yến Hoài…
Hai má Khanh Hoan ửng hồng, nói không chừng người đẹp sẽ lấy thân báo đáp ấy chứ.
Yến Hoài nhìn Khanh Hoan đang cười ngây ngô, cảm giác như cô lại có ý tưởng kỳ quái nào đó.
“Tôi giúp anh mát xa chân nhé?” Khanh Hoan muốn đứng lên, lại phát hiện chân cô còn bị cột lại, nhìn Yến Hoài đầy mong chờ. Nhưng người này cứ vô cảm nhìn cô, vừa nhìn đã biết sẽ không gỡ ra giúp cô rồi.
Chỉ có thể tự dựa vào chính mình thôi.
Khanh Hoan mất mát thở dài, đồng thời duỗi tứ chi, hơi vô lực mà hô khẩu hiệu: “Ha cạch ~”
Dây thừng đứt ra, Khanh Hoan đứng dậy, nhìn Yến Hoài với gương mặt tươi cười, mềm mại: “Em giúp anh mát xa chân nhé?”
Yến Hoài cụp mắt nhìn dây thừng đầy trên đất, đáy mắt tối sầm.
Đây là mục đích thật sự của cô ư? Giúp nhà họ Thịnh thử xem chân anh có thật sự tàn phế không.
Yến Hoài không từ chối, nhìn Khanh Hoan đi tới. Khanh Hoan cầm cái đệm rồi ngồi xuống đất. Ngón tay trắng trẻo cẩn thận miết chân Yến Hoài, còn ngẩng đầu nhìn phản ứng của anh: “Lực này thế nào?”
“Cô đang hỏi người không có cảm giác ở chân độ mạnh nhẹ này thế nào sao?” Đôi môi nhợt nhạt của Yến Hoài thốt ra giọng điệu không hề gợn sóng.
Ầu, cô đã hỏi đến nỗi đau của người đẹp rồi. Khanh Hoan tự biết mình nói sai nên nhanh chóng cúi đầu, chuyên tâm vận chuyển pháp lực.
Khanh Hoan vừa yên tĩnh thì căn phòng cũng yên lặng theo. Yến Hoài cụp mắt nhìn cô, cô cúi đầu, lộ ra cái cổ tinh tế trắng như tuyết, cả người co lại thành một cục ngồi bên chân anh, ngoan ngoãn mát xa cho anh.
Yến Hoài chỉ nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại ngay.
Bóng dáng của Khanh Hoan biến mất nhưng cảm giác đầu ngón tay cô chạm lên đùi anh lại càng rõ ràng hơn.
Cô cũng không hiểu về mát xa trị liệu, lực tay lúc mạnh lúc nhẹ như con non của động vật nào đó, thử chơi đùa với vật mới lạ.
Từng đợt ngứa ngáy lướt qua.
Thế nhưng lại còn tra tấn hơn cả những cơn đau mà cô tạo ra để thử xem chân anh có cảm giác hay không.
Giữa mày Yến Hoài hơi nhăn lại.
Ngay lúc anh sắp không nhịn được mà nắm lấy tay xe lăn, Khanh Hoan đột nhiên cất lời: “A~”
Yến Hoài mở mắt, nhìn Khanh Hoan đang ôm chân mình, thâm tình nhìn chân phải của anh mà hát: “Ngón chân nhỏ của Yến Hoài ơi ~ em động đậy đi ~ Chị muốn thấy bóng hình mạnh mẽ của em lần nữa ~ Chị tin rằng, chỉ cần em bằng lòng thì em có thể nhấc cả thế giới lên ~”
Yến Hoài: …
Anh không có ngón chân nhỏ nào có thể nhấc cả thế giới lên hết!
Khanh Hoan dùng pháp lực xong, mở mắt ra, thử chọc chọc chân Yến Hoài: “Không có phản ứng sao?” Cô ngẩng đầu nhìn Yến Hoài, ánh mắt thờ ơ của Yến Hoài đã trả lời câu hỏi của cô.
Không thể nào!
Khanh Hoan chau mày.
Bài hát của cô chưa từng…
Khanh Hoan khựng lại, cũng không phải là chưa từng mất hiệu quả.
Trong đầu cô hiện lên một gương mặt xấu xí, hại cô suýt nữa nôn ra trước mặt người đẹp.
Khanh Hoan không rõ vì sao bài hát của cô lại không có tác dụng với Yến Hoài. Bài hát của cô ngoài việc vô dụng với đại ma vương thì mấy đại tiên nhân trong các trấn ở thế giới tu tiên cũng đều đau lòng rơi lệ và nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng ca của cô.
Chẳng lẽ pháp lực của cô vẫn chưa đủ, tình trạng của Yến Hoài còn nghiêm trọng hơn cô tưởng sao?
Khanh Hoan nghiêm túc thở dài, thế thì cô sẽ cố gắng tích cóp pháp lực để chữa bệnh cho người đẹp.
Nhưng… khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô ỉu xìu.
Nhưng nếu cô bắt đầu tu luyện, pháp lực ngày càng nhiều thì mặt cô sẽ ngày càng xấu.
Chênh lệch với người đẹp sẽ ngày càng lớn.
Khanh Hoan trải qua sự tranh đấu tâm lý kịch liệt, cuối cùng quyết định cô bằng lòng hy sinh dung nhan vốn không xinh đẹp của mình để có thể làm người đẹp đứng dậy.
“Anh nhất định phải nhớ kỹ bộ dáng hiện tại của em nhé.” Khanh Hoan lôi kéo xe lăn của Yến Hoài, không cho anh đi: “Sau này mặt em ngày càng bóng loáng, ngày càng tinh xảo thì nhất định, nhất định anh đừng…”
Cô nhìn mắt Yến Hoài, gằn từng chữ như muốn khóc ra máu: “Đừng ghét bỏ em nha.”
Yên Hoài mím môi, đôi tay hơi dùng sức để xe lăn thoát khỏi sự kiểm soát của Khanh Hoan, gương mặt vô cảm ra khỏi phòng.
Khanh Hoan ôm ngực ngã trên giường, ngày tháng không thể chung chăn gối với người đẹp bao giờ mới kết thúc đây.
“Thiếu gia, cô Khanh Hoan lạnh nhạt với Nghiêm Quyết như thế nhưng lại nhiệt tình với cậu như vậy. Rốt cuộc là cô ấy có biết thật ra cậu và Nghiêm Quyết là…” Quản gia không nói tiếp, nhìn Yến Hoài với ánh mắt nghi ngờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Yến Hoài nhìn tấm chăn trên đùi, không biết tại sao cảm giác Khanh Hoan xoa bóp đến giờ vẫn chưa hết. Anh cụp mắt, dường như còn có thể nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ thành một cục của cô bên chân anh, ngoan như một chú thỏ con.
Yến Hoài hiếm khi bực dọc, xốc chăn rồi đứng lên, bước vào phòng tắm.
Quản già nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu gia nhà mình, đôi mày nhíu chặt, liên tục lắc đầu.
Cô Khanh Hoan, đúng là cô gái khiến người ta không thể nắm bắt được.
Khanh Hoan lại chưa gặp được Yến Hoài đã bị đưa về nơi huấn luyện.
Quản gia lại phát hiện một con Dango xấu xí trên giường, bởi vì thật sự quá xấu, mà lại còn thêu tên thiếu gia nhà ông nên quản gia cho rằng thiếu gia nhà mình sẽ không thích, chuẩn bị vứt nó đi, đỡ làm thiếu gia nhà ông nhìn thấy lại phiền lòng.
() Là con tròn tròn này:
Nhưng Yến Hoài lại vô cảm lướt qua mặt ông, thuận tiện rút con búp bê xấu xí trong tay đi.
“Thiếu gia?” Quản gia hoảng sợ, từ nhỏ đến giờ thiếu gia nhà ông chưa thích con búp bê nào, chứ đừng nói đến con búp bê xấu thế này.
“Những việc cô ấy làm có lẽ là có ý nghĩa gì khác.” Yến Hoài thu con búp bê lại, lạnh mặt nói với quản gia: “Tôi thu lại là để nghiên cứu.”
“Ồ ồ!” Quản gia bừng tỉnh, vẫn là thiếu gia nhà ông suy nghĩ thấu đáo: “Được, nếu lần sau tôi tìm được gì đều sẽ cất lại cho cậu.”
Yến Hoài kiêu ngạo nâng cằm: “Ừm.”
Sau ba vòng công diễn thì cấp bậc từ A-F bị hủy bỏ. Ba mươi thí sinh đứng cùng một điểm xuất phát, cùng lao đến điểm kết thúc.
Sự lo lắng trong lòng các thí sinh căng như dây đàn.
Đặc biệt là tóc vàng và tóc hime từng bị ba đám người cảnh cáo trước đó. Sau khi bị cảnh cáo, bọn họ mới thật sự nhận ra thực tế và hiểu được mình đã chọc phải người không nên dây vào. Bọn họ không phải Chu Noãn Noãn, sau lưng không có Chu thị làm chỗ dựa cho họ.
Chuyện mà xảy ra thì họ sẽ là người đầu tiên gặp xui xẻo.
Thậm chí bọn họ chẳng thèm quan tâm đến kết quả thi đấu là gì nữa, không lập nhóm thì vẫn có thể trụ lại giới giải trí. Nhưng nếu trêu phải người không nên trêu thì đừng nói đến giới giải trí, có thể họ sẽ không ở lại thủ đô này nổi nữa.
Chuyện đến bây giờ chắc chắn hối hận đã không kịp rồi, họ chỉ có thể dính Chu Noãn Noãn hơn, trông cậy lúc sự việc bại lộ thì cô ta có thể cứu vớt họ một phen.
Thái độ của Chu Noãn Noãn với việc này rất không rõ ràng, luôn cười an ủi họ rằng việc này không nghiêm trọng như họ nghĩ, nhưng cũng chẳng cho họ bất kỳ sự bảo đảm rõ ràng nào.
Tóc vàng và tóc hime không ngốc, họ biết Chu Noãn Noãn không thể trông cậy vào nên lập tức đánh chủ ý lên người bọn Khanh Hoan. Đương nhiên, bọn họ biết nếu ngầm xin lỗi và xin các cô tha thứ thì chắc chắn các cô sẽ không đồng ý. Vậy nên, trong buổi luyện tập tập thể trước vòng công diễn thứ ba, họ đứng lên trước mặt tất cả các thí sinh và ống kính máy quay, cực kỳ chân thành khom lưng xin lỗi nhóm Khanh Hoan.
Tóc vàng và tóc hime đều đã nghĩ kỹ rồi, nếu đám Khanh Hoan thật sự còn không tha thứ cho họ thì ít nhất sẽ để lại ấn tượng lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li trong lòng khán giả. Đến sau này, nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì thì sẽ lên bán thảm, kéo đám Khanh Hoan xuống nước cùng bọn họ.
Bọn họ cũng không muốn đắc tội với Chu Noãn Noãn, chỉ thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, còn rất mưu mô mà che việc mình làm sai đi, chỉ nói một cách mơ hồ, không rõ ràng rằng bọn họ có thái độ không tốt với nhóm Khanh Hoan, đã xem nhẹ thực lực của các cô.
Nói một cách rất chân thành, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, trông thành khẩn, đáng thương lạ thường.
Vừa thất hai cô gái nhỏ khóc lóc dữ dội, sóng bình luận lý trí chạy đến:
[Ôi dào, đều là những cô gái nhỏ mới thành niên, chuyện nhất thời hồ đồ làm sai chẳng phải rất bình thường sao? Nếu cứ nắm lấy không buông thì chẳng phải là hủy hoại cả đời của người ta sao?]
[Đúng vậy đúng vậy, người ta đều đã xin lỗi rồi, thái độ cũng chân thành. Biết sai thì sửa là đứa trẻ ngoan. Đừng có hẹp hòi như vậy, tha thứ cho người khác là tha thứ cho chính mình đó!]
[Quan Quán Quán, Lâm Thu Thu và cả Nghê Thải nữa, nhà các cô có tiền như vậy, còn tính toán chi li với các thí sinh khác làm gì?]
Tóc vàng và tóc hime vừa khóc vừa nhìn lén phản ứng của bọn Khanh Hoan, thấy các cô cũng không mềm lòng nhận lời xin lỗi của họ trước ống kính, oán hận dâng lên trong lòng, cảm thấy đám Khanh Hoan là người có lý là lập tức không tha.
Lâm Thu Thu đứng dậy: “Trong lần kiểm tra đánh giá để phân nhóm này, bốn người bọn tôi đã chuẩn bị một bài hát. Đúng lúc bài hát này có thể đáp lại lời xin lỗi của hai người Trình Dao.”
Đại K vừa nghe đã thấy vui vẻ: “Các bạn muốn hát bài gì?”
Lâm Thu Thu không trả lời mà đứng vào chỗ sân trống cùng bọn Khanh Hoan.
Sóng bình luận thấy bốn người họ người này lại lạnh lùng hơn người kia thì hơi sợ:
[Trời ơi, bốn người đẹp nhỏ này sẽ không hát loại bài hát mắng chửi người cho đám tóc vàng chứ?]
Khanh Hoan gật đầu với anh chỉnh âm nhạc, người chỉnh âm thanh phát nhạc ra.
Sóng bình luận vừa nghe:
[Hở? Khúc nhạc dạo này hơi quen tai! Hình như là nhạc chủ đề của phim truyền hình gì đó!]
Nhóm Khanh Hoan bắt vào nhịp đầu tiên, cùng nhau giơ tay phải lên, đau khổ toát ra từ mặt, tiếng ca đầy sức mạnh thốt ra từ miệng họ: “Cố chấp ôm chặt nỗi đau chỉ vì tình yêu, cố chấp ôm chặt tổn thương vì thù hận.”
Thiếu chút nữa là sóng bình luận phì cười:
[Ha ha ha, đây không phải là ca khúc chủ đề của “Hoa hồng có gai” - Không thể tha thứ sao?]
Tóc vàng và tóc hime đã sẵn sàng tiến thêm bột bước giả đáng thương cũng ngây người.
[Không hổ là bọn họ! Nháy mắt đã biến thí sinh không vừa mắt bọn họ thành người đàn ông khiêng tủ quần áo.]
Đây vẫn chưa phải là buồn cười nhất, trong phần điệp khúc, bọn Khanh Hoan vẫn tiếp tục ca hát, còn Quan Quán Quán lấy ra một quyển vở thường dùng để ngâm thơ, âm thanh và tình cảm chan chứa: “Chúng tôi có thể tha thứ cho họ sao? Chúng tôi đã tự hỏi bản thân vấn đề này vô số lần!”
Quan Quán Quán đầy cảm xúc đặt vở xuống, tiếp tục nhập tâm ca hát. Nghê Thải cũng lấy vở ra, dùng giọng điệu ngâm thơ để đọc tiếp: “Chúng tôi có thể tha thứ cho các cậu sao? Chúng ta đã từng yêu, từng tin tưởng, cũng từng hứa hẹn sẽ tương thân tương ái, làm người bạn, làm đối thủ tốt.”
Nghê Thải lui xuống, Lâm Thu Thu bước ra khỏi hàng, cô ấy biểu diễn rất khoa trương: “Tại sao các cậu lại bỏ thủy tinh vào giày chúng tôi? Tại sao lại bỏ bột ớt vào đồ ăn của Khanh Hoan? Tại sao lại lén liên lạc với thầy Nháo Xán, để thầy ấy vu cáo nhóm nhạc Thuyền hải tặc đạo nhạc và ngăn cản bọn họ biểu diễn trong vòng công diễn thứ hai với chúng tôi?”
Cuối cùng là Khanh Hoan: “Cái này gọi là yêu sao? Không! Các cậu không phải là tình yêu! Chỉ có bốn người chúng tôi là từng yêu thôi.bởi vì chúng tôi là người từng yêu, yêu quá sâu đậm nên thai chữ tha thứ này không thể dễ dàng thốt lên. Chúng tôi…”
Khanh Hoan ngẩng đầu, ánh mắt vừa có phần đau đớn, vừa cô đơn lại vừa lạnh lùng, quyết đoán.
Đám Quan Quán Quán cũng ngẩng đầu, trăm miệng một lời cùng Khanh Hoan: “KHÔNG THỂ THA THỨ!”
Lúc bắt đầu Đại K còn thấy thú vị, khóe môi cong lên giờ vẻ mặt hơi nghiêm lại.
Sóng bình luận cũng bị sự thất vọng và đau khổ nồng đậm trong mắt nhóm Khanh Hoan đả động.
Không giống như tóc vàng và tóc hime, bọn họ không rơi một giọt nước mắt, cũng không cầu xin một tiếng nào lại khiến người ta cảm nhận được sự đau đớn thấu xương như khi Lâm Phẩm Như bị chồng và bạn thân cùng nhau phản bội. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Kết thúc điệp khúc, cao trào ngày càng dâng lên, đám Khanh Hoan cũng đến phần âm cao khiến người ta nổi da gà: “Máu và nước mắt hòa cùng dòng chảy, trái tim tôi mệt mỏi vỡ tan, bàn tay run rẩy không thể ngừng!”
Nhóm Khanh Hoan vươn tay ra, đầu ngón tay dính bốn chấm đen, theo âm cao dần lớn lên, bọn họ không hề do dự mà ấn ngón tay ngay bên khóe mắt: “Không thể tha thứ!”
Buông tay xuống, khóe mắt bốn người họ đều có bốn nốt ruồi lệ.
Giống như Lâm Phẩm Như sau khi hắc hóa, quyết định trở về trả thù tra nam tiện nữ, nốt ruồi trên điểm biến hóa kia giống nhau như đúc.
Đây nghĩa là các cô bị tổn thương sâu sắc, lựa chọn lạnh lùng, vĩnh viễn không tha thứ cho người đã từng tổn thương các cô!
“Làm như vậy được rồi!” Kỳ Tha vỗ bàn, cô ấy sinh ra sự đồng cảm với bọn Khanh Hoan, cực kỳ đồng tình rằng nhóm Khanh Hoan biến thân hắc hóa giống Lâm Phẩm Như thay vì tha thứ như thánh mẫu.
Âm nhạc dừng lại, sóng bình luận theo chủ nghĩa lý trí đều bị những người khác trầm trồ khen ngợi và đồng tình với nhóm Khanh Hoan, bị họ cảm động đến nỗi bình luận do họ viết không còn nữa,
[Không thể tha thứ! Mẹ nó, ông đây xem đến khóc rồi! Người mình tin tưởng như vậy, xoay mặt một cái là bỏ thủy tinh vào giày bạn ngay, đm, độc ác quá! Phsi công bọn Khanh Hoan thật lòng đối đãi các cô ta!]
[Hai người Tình Dao là Ngãi Lợi và Hồng Thế Hiền bản Thiếu Nữ Vinh Diệu! Phản bội nhóm đại bàng nhỏ Khanh, còn xin lỗi mà ngập mùi trà xanh. Xin lỗi có ích gì, trái tim tan nát của nhóm đại bàng nhỏ Khanh thì ai sẽ bù đắp chứ? Hu hu hu.]
[Tôi vẫn luôn cho rằng nhóm đại bàng nhỏ Khanh là nhóm không tim không phổi nhất, vui vẻ nhất, không ngờ rằng chấm nước mắt, bọn họ là người nặng nghĩa tình nhất, cũng là người bị tổn thương nhất. Chỉ là họ không giống người nào đó, đã làm chuyện xấu rồi còn giả vờ đáng thương, nhóm đại bàng nhỏ Khanh kiên cường đến nỗi làm người khác đau lòng!]
Tóc vàng và tóc hime cho rằng màn biểu diễn của họ đã đủ “bông sen trắng” rồi, không ngờ…
Vậy mà nhóm Khanh Hoan còn khoa trương hơn bọn họ.
Bọn họ kinh ngạc trợn mắt, hoàn toàn không biết nên nói gì.
“Những gì chúng tôi muốn nói đều ở trong bài hát, hy vọng các bạn Trình Dao đừng đến xin lỗi chúng tôi nữa, chúng tôi…” Quan Quán Quán cắn môi, nức nở không nói nên lời. Khanh Hoan duỗi tay, ôm Quan Quán Quán vào lòng, vỗ vai cô ấy, nhẹ nhàng an ủi.
“Tuy bọn tôi bị các cậu làm tổn thương.” Khanh Hoan nhìn về phái tóc vàng và tóc hime, giọng nói nhè nhẹ run lên, lại rất kiên đình: “Nhưng chúng tôi sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi để trả thù các cậu.”
“Thậm chí chúng tôi sẽ xin đạo diễn truy cứu trách nhiệm sau trận đấu. Bởi vì ở vòng thứ ba, chúng tôi muốn quang minh chính đại mà…” Nghe Thải cũng nhìn sang: “Thắng các cậu.”
Lâm Thu Thu không có lời kịch, chỉ có thể làm mặt quỷ: “Lêu lêu lêu.”
Ba người Khanh Hoan nhìn Lâm Thu Thu làm hành động không có hiệu quả gì, Lâm Thu Thu chột dạ cúi đầu: “Người ta không có lời kịch mà!”
Bài hát này của nhóm Khanh Hoan không chỉ lấy trà trị trà mà còn khiến tóc hime và tóc vàng á khẩu, không nói lên lời, hơn nữa còn lấy được điểm cao từ Đại K, Kỳ Tah, ngay cả Thịnh Minh Huyên cũng tâm không cam, tình không nguyện mà giơ thẻ điểm lên.
Đám Khanh Hoan nhận được điểm không tệ, bảo vệ đội viên của chính mình, cũng không có thí sinh nào gia nhập thêm vơi shoj, cứ vậy giữa nguyên trạng thái, chuẩn bị tham gia vòng công diễn thứ ba. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Điểm số của nhóm Chu Noãn Noãn cũng không tồi, cũng có cơ hội thay đổi thành viên. Bọn họ không do dự mà đá luôn tóc hime và tóc vàng ra ngoài, rồi chọn hai thí sinh thực lực của tổ khác vào.
Thành viên nhóm đã được xác định, thời gian luyện tập mười ngày trước buổi công diễn thứ ba chính thức bắt đầu.
Bởi vì vòng công diễn thứ ba tiến hành theo hình thức đấu luân phiên, nên mỗi nhóm phải chuẩn bị ít nhất ba bài hát nhảy để thi đấu.
Mười ngày, ba phần biểu diễn hoàn chỉnh.
Gần như là thách thức bất khả thi nhưng ba mươi thiếu nữ không có ai từ bỏ.
Vì thành viên trong đội được giảm bớt nên phòng luyện tập sáng đèn mỗi buổi tối tập luyện đã giảm đi, nhưng mà thời gian mở đèn ở phòng luyện tập vào ban đêm lại dài hơn.
Trong quá trình luyện tập còn có các việc khác cần hoàn thành.
Ví dụ như có ngày đạo diễn đến thông báo, mỗi thí sinh đều có hai mươi phút livestream trên kênh phát sóng trực tiếp của Thiếu Nữ Vinh Diệu. Đương nhiên, hai mươi phút này cũng không phải để thí sinh ở đó nói chuyện phiếm, sẽ có nhãn hiệu gửi sản phẩm đến và họ có thể giới thiệu đến fan ngay trong buổi livestream.
Tuy năng lực gánh hàng không được tính vào thành tích nhưng là cơ hội tốt để thể hiện bản thân với nhãn hiệu. Nếu thể hiện tốt thì có thể sẽ có nhãn hiệu đến tìm người phát ngôn, hay cũng có thể làm khách mời gánh hàng.
() Là khả năng mà các ngôi sao sử dụng sản phẩm của nhãn hàng nào đó để thúc đẩy tiêu thụ.
Khanh Hoan nghe bọn Quan Quán Quán xếp phía trước, sau khi livestream xong trở về kể rằng họ được chia cho macaron, bún shirataki và đủ loại đồ ăn ngon khác thì mém nữa nước mắt cô chảy từ miệng ra, tràn đầy mong chờ đi theo nhân viên công tác từng gọi cô đến phòng livestream.
() Còn gọi là bún nưa, được làm từ khoai nưa (konjac hay konnyaku).
Kết quả, sau khi ngồi xuống thì nhân viên công tác bưng đến một đống đồ, vừa nhìn bao bì đã thấy không thể ăn, Khanh Hoan vẫn chưa từ bỏ ý định mà cầm lên kiểm tra hết một lượt.
Sau khi xác nhận là đều không ăn được, cô nhìn nhân viên công tác đã lùi về phía sau ống kính, tủi thân khỏi: “Không có gì ăn sao?”
Nhân viên công tác bị đôi mắt ậng nước như mèo con của Khanh Hoan làm cho dễ thương hóa, lắc đầu: “Không có á.”
Nhưng mà đây không phải chuyện xấu, đúng là bởi vì độ nổi tiếng của Khanh Hoan cao, hình tượng khá đặc trưng nên nhãn hiệu mới xem trọng cô, sản phẩm sử dụng trong phần livestream của cô cũng nâng lên một bậc.
Khanh Hoan đau khổ dời mắt, phát hiện trước mặt mình có một cái hộp dẹt, hơi hoảng sợ, song nhớ đến lời đạo diễn từng nói với cô rằng cái này sẽ không làm hại cô nên cô thử quơ quơ, thấy không có cảm giác bị kính vây tiên trói buộc, Khanh Hoan cũng dần dần thả lỏng.
Cô không biết dáng vẻ thất vọng khi không có đồ ăn ngon, còn sự hoảng sợ trước ống kính đều khiến khán giả trong phòng livestream cảm thấy cực đáng yêu, đều thâm tình gọi cô là con gái yêu trong sóng bình luận.
Ánh mắt cô chính thức dừng trên những món đồ kia.
Cô cầm lấy hộp lớn nhất, thấy trên mặt viết “Thiết bị đặc biệt làm thon mặt”.
Cô hơi kỳ lạ cau mày: “Tại sao lại bán thiết bị đặc biệt làm thon mặt vậy? Có thể bán ra ngoài sao?” Vẻ mặt vô tội của cô lại khiến nhân viên công tác sợ hãi, cho rằng Khanh Hoan muốn thốt ra những lời kinh ngạc đại loại như sản phẩm của họ vốn không cần dùng nên sẽ không bán ra được. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Khanh Hoan không thấy điệu bộ lo lắng đến điên cuồng của nhân viên công tác, tiếp tục hoang mang: “Dù sao tôi sẽ không mua.” Cô lại tìm một lượt trong đống đồ, ngẩng đầu hỏi nhân viên công tác: “Có thiết bị siêu cấp làm to mặt không? Tôi muốn xem thử cái đó.”
Thiết, thiết, thiết bị làm to mặt?
Nhân viên công tác ngây người.
Khanh Hoan nhìn thấy mấy chữ quảng cáo trên sản phẩm làm thon mặt “Dễ dàng làm thon mặt, ba ngày biến thành gương mặt nhỏ V-line”, Khanh Hoan đã học từ bọn Quan Quán Quán nhưng cô không thích cái mặt nhỏ V-line gì hết.
Cô nở nụ cười vơi snhaan viên công tác: “Tôi muốn cái loại ba ngày biến thành mặt chữ O lớn ấy.”
Nhân viên công tác càng ngu người hơn.
Mặt chữ O lớn trong ba ngày?
Sóng bình luận cũng phản ứng một lúc, sau đó cười điên cười dại:
[Không hổ là cô ấy, Khanh Đại Bàng chung tình với đầu heo!]
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.