Editor: Mờ Mờ
Trong quán cà phê sách thoang thoảng vị ngọt nhẹ nhàng, chuông đón khách kêu leng keng, những khách hàng nhí đồng loạt ngóng ra ngoài cửa như củ cải trắng đón ánh mặt trời, ai nấy đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Người đàn ông đến quán hiển nhiên không người địa phương ở huyện Hổ này — người dân vùng này sống rất qua loa, ăn mặc xuề xòa, còn người đàn ông này mặc dù nhìn có vẻ mệt mỏi nhếch nhác nhưng quần áo vẫn thẳng thớm tươm tất, đến cả chau mày cũng toát lên sự sang quý không thể tả bằng lời.
Hơn nữa vóc dáng của người đàn ông này cao gầy, mặt mũi điển trai, ánh mắt thâm thúy như biển cả ánh lên vô vàn sao trời, ánh mắt ấy nhìn lướt qua trong quán, mấy củ cải trắng lập tức cúi đầu, giả bộ nhìn chằm chằm vào sách bài tập đã mở ra từ lâu nhưng chưa đụng chữ nào.
Tiểu Mỹ nhỏ giọng nói: “Đừng bảo anh chú đẹp trai này là thầy giáo trường chúng ta mới mời về nha?”
Tiểu Quân hùa theo: “Chắc vậy đó! Nhìn còn dữ hơn cả chủ nhiệm lớp chúng ta!”
Viên Viên không vui: “Nghĩ sao vậy! Người ta đẹp trai quá trời, dữ đâu mà dữ?”
Mãng Tử cà khịa: “Không dữ thì bà cúi đầu đọc sách bài tập làm gì?”
Mấy bé củ cải trắng liên mồm líu ra líu ríu, nhưng ánh mắt cứ len lén tia người đàn ông. Đoạn thấy người đàn ông đi về phía quầy bar, tiếng giày da nện bước nặng nề lại vội vàng xuống sàn nhà. Đến khi người đàn ông đứng trước quầy bar, mấy bé củ cải đều đồng loạt nhìn qua, Tiểu Quân than thở: “Anh ấy cao quá, tui cũng muốn cao như ảnh.”
Tiểu Mỹ nói: “Không phải ông muốn cao bằng anh đẹp trai của tui à?”
“Nhưng cái anh này còn cao hơn anh đẹp trai của bà cơ!”
“Hừ, có mới nới cũ! Uổng công anh đẹp trai của tui còn tặng ông cà phê heo con!”
Đang cãi nhau, người đàn ông bên quầy bar đột nhiên quay lại, ánh mắt mang theo mấy phần tìm kiếm.
Tiểu Quân chọt Tiểu Mỹ một cái: “Tại bà đó, la làng lên làm gì! Người ta còn tưởng đâu quán của chúng ta lấy heo pha cà phê!”
“Gì mà quán của chúng ta!” Tiểu Mỹ đấm lại một cái: “Đây là quán của anh đẹp trai tui!”
Mấy củ cải trắng cứ nói mãi nói miết, nhân viên phục vụ bưng bưởi mật ướp lạnh mới pha lên cho bọn nhỏ, đánh giá người đàn ông: “Thưa anh, anh muốn uống gì?”
Người đàn ông nhìn menu trên tường, lúc nhìn tới “món tủ của quán” đi kèm với hình chụp, trong ánh mắt bỗng lóe lên ánh sáng nhỏ vụn.
Đi đường vất vả, giọng nói của hắn hơi khàn khàn: “Món tủ…”
“Anh muốn uống món tủ của quán chúng tôi sao?” Nhân viên cửa hàng cũng nhìn ra được hắn không phải người trong huyện, nhìn chiều cao thì đã biết không phải người Tây Nam, lập tức giới thiệu: “Quán ‘Tìm Tuân’ của chúng tôi tuy rằng bán cà phê nhưng thức uống thương hiệu là bưởi mật ướp lạnh, nếu không thể uống đá thì có thể uống trà bưởi mật cũng được. Làm cho anh một ly nhé?”
Đôi mắt sáng rực của người đàn ông nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong menu, chẳng mấy chốc, khóe mắt hắn chợt đỏ hoe.
Nhân viên phục vụ không hiểu mô tê gì: “Thưa anh? Nếu không anh kiếm chỗ ngồi trước nhé? Muốn uống cà phê cũng được, chỗ này của chúng tôi có đủ các loại cà phê.”
Hầu kết của người đàn ông nhấp nhô, lúc hắn nói chuyện, giọng nói càng trầm thấp hơn ban nãy, tay trái hơi chỉ chỉ ra đằng sau: “Bọn nhỏ vừa nói, cà phê heo con gì vậy?”
Nhân viên phục vụ ngơ ngác.
Tiểu Quân dùng cùi chỏ chọt Tiểu Mỹ: “Bà thấy bà chưa, người ta nghe rồi kìa!”
Tiểu Mỹ hiên ngang chọt trở lại: “Nghe thì nghe thôi! Có mất miếng thịt nào đâu mà sợ? Cà phê heo con thì sao? Anh đẹp trai của tui đã nói là heo tượng trưng cho giàu sang mà!”
“Bây giờ bà không chê nó quê nữa hả?”
“Kệ tui, thích vậy đó! Anh đẹp trai của tui có quê thì cũng là anh đẹp trai!”
Thấy người đàn ông lại quay sang nhìn bọn họ một cái, nhân viên phục vụ chợt hiểu ra, cười nói: “Bọn nhỏ đang nói tới cà phê may mắn của quán chúng tôi. Là thế này, ông chủ của chúng tôi nói muốn cảm ơn sự quan tâm của mọi người nên ngày nào cũng tặng năm ly cà phê may mắn, nhưng mà anh Ngộ chơi cũng ác lắm, mấy con vật dễ thương khác thì không vẽ, cứ khăng khăng vẽ chú heo con kỳ cục. À phải, anh Ngộ là ông chủ của chúng tôi, tuy thích vẽ heo con nhưng tốt bụng lắm.”
“Anh Ngộ?” Giọng nói của người đàn ông run rẩy, bàn tay vịn lên quầy bar siết chặt thành nắm đấm, một lát sau nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy… Anh ấy có đến quán không?”
“Anh muốn uống cà phê ông chủ tôi pha hả? Xui rồi.” Nhân viên phục vụ lắc đầu tiếc hùi hụi: “Mấy hôm trước anh Ngộ về quê rồi.”
“Về quê?” Dường như người đàn ông rất ngỡ ngàng.
“Ừ, nhưng anh ấy có nói với chúng tôi là một tuần nữa sẽ về.”
“Anh ấy có nói quê nào hay không?”
Nhân viên phục vụ tỏ vẻ khó hiểu: “Thì có một quê chứ mấy quê nữa?”
Người đàn ông cụp mắt xuống thở dài: “Tôi chỉ hỏi thử vậy thôi.”
Nhân viên phục vụ nở nụ cười: “Anh đã quyết định uống gì chưa?”
“Bưởi mật ướp lạnh.” Người đàn ông khựng lại một chút, nói tiếp: “Với cả cà phê heo con.”
“Cái đó không có bán.” Nhân viên phục vụ lấy ra một cái thùng giấy nhỏ: “Sau khi thanh toán mỗi khách hàng có một cơ hội rút thăm, nếu trúng thưởng thì mới nhận được cà phê heo con. Hôm nay còn chưa tặng ly cà phê may mắn nào, anh thử xem?”
Người đàn ông trả tiền bưởi mật ướp lạnh, cho tay phải vào thùng giấy, một lát sau móc ra một quả bóng nhựa.
Nhân viên phục vụ mở quả bóng lấy tờ giấy ra, đôi mắt sáng lên: “Chúc mừng! Thưa anh, anh may mắn ghê đó!”
Người đàn ông ngồi trên ghế gỗ cạnh cửa sổ, quần áo hoàn toàn không phù hợp với quán cà phê sách không lộng lẫy cũng chẳng đẹp đẽ này. Không lâu sau, nhân viên phục vụ bưng bưởi mật ướp lạnh và cà phê heo con lên: “Thưa anh, của anh đây.”
Người đàn ông gật đầu cảm ơn, hỏi tiếp: “Tên đầy đủ của anh Ngộ, ông chủ mấy cậu có phải là Trì Ngộ không?”
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên: “Anh quen anh Ngộ sao? Anh là bạn anh ấy hả?”
Ánh mắt của người đàn ông lóe lên trong chốc lát, giống như ngàn vạn tia sáng trong vũ trụ này hội tụ lại với nhau.
…
Tuân Mộ Sinh đã đánh mất Trì Ngọc hơn hai năm rưỡi. Trong chín trăm ngày đêm này, hắn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Trì Ngọc. Đến năm thứ hai, Chu Thần Chung đã xác nhận suy đoán của hắn — Trì Ngọc được đơn vị cũ bảo vệ, thông tin về thân phận đã bị thay đổi, trừ phi Trì Ngọc tự quay về, bằng không chuyện tìm anh chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Tuân Mộ Sinh nói: “Cả đời còn dài, rồi sẽ tìm được thôi.”
Chu Thần Chung thở dài thườn thượt: “Chú không giúp được cháu, đến cả chú cũng không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu.”
Tuân Mộ Sinh đã dùng rất nhiều mạng lưới, bạn bè nào nhờ cậy được cũng nhờ cả rồi, tận dụng hết mọi quan hệ nhưng vẫn không có chút tin tức.
Tất nhiên hắn cũng thấy thất vọng, nhưng chưa bao giờ muốn bỏ cuộc.
Tin tốt xuất hiện vào ba hôm trước.
Kha Kình đã trở thành thợ chụp hình nổi tiếng trong nước đột nhiên đến gặp hắn, đưa cho hắn một xấp ảnh.
Hắn thắc mắc cầm lên xem, tấm ảnh đầu tiên là một quán cà phê chẳng có gì đặc biệt, trên cửa quán viết hai chữ “Tìm Tuân”.
Một góc nhỏ trong tim chợt xốn xang, hắn ngẩng phắt dậy, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Kha Kình.
Kha Kình quơ quơ tay phải ý bảo hắn cứ xem tiếp đi, sau đó nói: “Lúc trước tôi đến Tây Nam sưu tập dân ca, lái xe đi lung tung đến huyện Hổ này. Tây Nam có rất nhiều khu du lịch, huyện Hổ không nằm trong số đó, gần như là không có khách tham quan nào, nhưng tập tục văn hóa được gìn giữ rất tốt, rất hợp ý tôi.”
Tuân Mộ Sinh tiếp tục lật xem những tấm ảnh đằng sau, huyện Hổ thật sự heo hút lạc hậu, đường phố nhà cửa cũ kỹ đổ nát, trung tâm thành phố “sầm uất” nhất cũng không bằng quảng trường tồi tàn nhất của Trọng Thành.
Quán cà phê “Tìm Tuân” này có lẽ là nơi “sành điệu” nhất trong phố huyện nhỏ này.
Lúc lật tới tấm ảnh nào đó, bàn tay Tuân Mộ Sinh khựng lại, ánh mắt trở nên sâu thăm thẳm: “Đây là…”
Kha Kình liếc một cái: “Là cô bé uống nước trong quán.”
Trong hình là một cô bé mắt to mặt trái xoan đang cười tươi cắn ống hút. Đa số thợ chụp hình đến nơi nào cũng thích chụp hình cho những đứa trẻ ở đó, Kha Kình cũng chụp rất nhiều tấm. Cô bé kia thì không đẹp đẽ nổi bật gì, nhưng đôi mắt có hồn, mỉm cười rất dễ thương.
Song, thứ thu hút sự chú ý của Tuân Mộ Sinh chính là chiếc ly thủy tinh mà cô bé đang cầm.
Nếu hắn không nhìn lầm thì đó là một loại thức uống được làm từ trái bưởi.
Kha Kình nói tiếp: “Quán này mở vào hai năm trước, khách hàng gần như toàn là học sinh. Hôm tôi đến tình cờ là ngày nghỉ của ông chủ, sau khi trò chuyện với người xung quanh một hồi, anh đoán xem tôi đã hỏi được cái gì?”
Bấy giờ Tuân Mộ Sinh đã lật đến tấm ảnh cuối cùng.
Trong giây phút đó, cả người hắn cứng đờ, im lìm nhìn tấm ảnh, mạch máu, nhịp tim và ánh mắt gần như dừng lại tại khoảnh khắc này.
“Anh ấy ở đó, là ông chủ của quán cà phê này. Mấy học sinh cho tôi xem ảnh của anh ấy, nói anh ấy là anh đẹp trai bảnh trai nhất ở huyện Hổ. Nhưng anh ấy đã đổi tên rồi, hèn chi chúng ta không tìm ra được, bây giờ anh ấy tên Trì Ngộ, Trì trong đến muộn, Ngộ của gặp gỡ, không tên Văn Quân nữa.” Kha Kình thở dài, bình tĩnh nói: “Anh ấy còn lấy họ của anh đặt tên cho quán cà phê, thật là…”
Xung quanh đột nhiên chẳng còn tiếng động nào nữa, Tuân Mộ Sinh mở to mắt nhìn người trong ảnh, ngón tay run nhẹ trở thành run bần bật.
“Tôi không đến gặp anh ấy, không muốn quấy rầy anh ấy, đến cả tấm ảnh này cũng là chụp lén ở ven sông — người trong quán nói anh ấy thường chạy bộ ở bờ sông, tôi cầm máy chụp hình ra đó, không ngờ là gặp anh ấy thật. Đấy, anh xem, tôi chụp cũng rõ lắm nhỉ.”
Tuân Mộ Sinh bụm lấy nửa gương mặt, chẳng thể thốt nên lời, bả vai run rẩy dữ dội, niềm vui khổng lồ căng tràn trong lồng ngực làm buồng phổi của hắn như sắp nổ tung.
Kha Kình còn đứng ở bên cạnh đùa giỡn: “Hai chúng ta không thân quen gì, tôi vốn không muốn nói cho anh biết, bây giờ anh ấy sống rất tốt, tốt hơn ngày xưa nhiều. Anh mà biết rồi sẽ chạy đến đó quấy rầy anh ấy, chắc chắn sẽ làm cuộc sống của anh ấy trở nên tồi tệ hơn.”
Ngừng một chút, giọng điệu của Kha Kình chợt thay đổi, giọng nói dịu đi rất nhiều: “Nhưng tên quán của anh ấy là ‘Tìm Tuân’, bây giờ lại đổi tên mình thành ‘Trì Ngộ’, ‘tìm kiếm’ và ‘cuộc gặp gỡ muộn màng’ gộp chung lại, có lẽ là vì anh ấy chưa bao giờ quên được anh.”
“Anh đi tìm anh ấy ở khắp chân trời góc bể, tôi đoán có lẽ anh ấy cũng mong rằng anh có thể… Tìm ra anh ấy ở nơi phố huyện nhỏ bé ấy.”
…
Tuân Mộ Sinh nhìn bưởi mật ướp lạnh và cà phê, viền mắt từ từ nóng lên chẳng thể kiềm chế.
Bé heo trong cà phê là của nhân viên phục vụ vẽ, nhưng rất giống với bé heo năm đó Trì Ngọc vẽ cho hắn. Hắn nghĩ, chắc là Trì Ngọc đã dạy mọi người cách vẽ chú heo ngộ nghĩnh này.
“Anh ơi, anh ơi?” Nhân viên phục vụ thấy vẻ mặt của hắn hơi là lạ: “Anh đến đây gặp anh Ngộ hả?”
Tuân Mộ Sinh vội vàng giơ tay phải dụi mắt: “Một tuần sau anh ấy sẽ về, đúng không?”
“Chắc không tới một tuần đâu, anh ấy đi được ba hôm rồi.” Nhân viên phục vụ tò mò: “Nếu anh quen anh ấy thì sao trước khi đến đây không liên lạc với anh ấy?”
“Tôi…” Tuân Mộ Sinh á khẩu.
Đã biết được Trì Ngọc ở huyện Hổ, cũng biết tên hiện tại của Trì Ngọc, muốn hỏi thăm số điện thoại của anh đối với hắn mà nói thì không phải việc gì khó.
Nhưng sau khi Kha Kình đi về, hắn lại không còn lòng nào đi điều tra, lập tức đặt vé máy bay và vé xe lửa — huyện Hổ heo hút, không có sân bay, trong đó có một đoạn đường phải đi tàu lửa tốc hành, mà tàu lửa tốc hành cũng chỉ đến huyện bên cạnh cách đó hơn hai trăm kilomet, xuống xe lửa còn phải đón taxi chui.
Nhưng hắn cứ thế lên đường một cách vội vàng không chùn bước, bỏ hết mọi chuyện ở Trọng Thành.
Gần tới quê nhà thì thấp thỏm, hắn đứng sững sờ thật lâu trước hai chữ “Tìm Tuân”, cuối cùng sửa soạn quần áo cho tươm tất mới mở cánh cửa gỗ này ra.
Trì Ngọc lại không có ở đây.
Hắn không biết “quê” mà nhân viên phục vụ nói là ở chỗ nào, là quê hương thật của Trì Ngọc? Hay là Trọng Thành?
Nếu Trì Ngọc về Trọng Thành…
Hắn lắc đầu nhẹ, không dám tin tưởng vào suy đoán này.
Nhưng cho dù là Trì Ngọc đi đâu, “Tìm Tuân”, “Trì Ngộ”, bưởi mật ướp lạnh là thức uống thương hiệu của quán nước, cà phê heo con may mắn cũng đã chứng minh tất cả.
Trì Ngọc của hắn chưa bao giờ quên hắn, âm thầm chờ đợi hắn trong phố huyện nhỏ ở rừng núi này.
“Thưa anh?” Nhân viên phục vụ lại gọi hắn.
Tuân Mộ Sinh lấy lại tinh thần: “Tôi có thể ở lại đây chờ anh ấy về không?”
Nhân viên phục vụ cũng sớm biết ông chủ nhà mình là một người đàn ông có chuyện cũ, suy nghĩ một lát bèn nói: “Tất nhiên là được, không thì tôi liên lạc với anh ấy dùm anh nhé?”
Tuân Mộ Sinh ngớ ra, lắc lắc đầu: “Đừng quấy rầy anh ấy, chỉ cần anh ấy về là tốt rồi.”
Nhân viên phục vụ cười: “Anh muốn tạo cho anh ấy một niềm vui bất ngờ sao?”
Tuân Mộ Sinh nở nụ cười cay đắng.
Mặc dù biết Trì Ngọc vẫn chờ đợi mình, song hắn lại vô thức hoảng sợ, sợ rằng giữa đường xảy ra chuyện, Trì Ngọc lại không nói lời nào bỏ đi mất.
Hắn đã tìm tới hoảng rồi, bằng lòng im lặng đợi ở đây, đợi đến một ngày Trì Ngọc quay về.
…
Chặng đường cuối cùng đến Trọng Thành anh ngồi tàu lửa tốc hành, song lúc quay về chỉ muốn đi cho mau. Trì Ngọc mua vé máy bay gần nhất, máy bay cất cánh đem lại cảm giác chênh vênh dữ dội, trong tiếng vang ầm ĩ, anh lẩm bẩm một cái tên đã lâu không gọi —
“Mộ Sinh.”
Một giọt nước mắt đón lấy tia sáng trên mây, im lặng rơi xuống từ khóe mắt.
Hết chương