Kết hôn sao? Sớm như vậy?
An Hạ nhận được tin ngây ra, bần thần nhìn La lão gia, di dời ánh mắt sang anh ở bên cạnh, anh đang lườm cô chằm chằm, trong con ngươi đen toạc kia đầy nghi ngờ.
An Hạ vội vàng khẽ giọng, vì sợ hãi anh sẽ nhìn ra điều gì đàng quay mặt đi, bày ra dáng vẻ vô cùng tự nhiên hỏi.
"Vậy là trong tháng sau, là ngày nào vậy?"
"Ngày tháng sau, tính từ hôm nay cũng gần tròn một tháng" La phu nhân trả lời.
Con ngươi ưu phiền bỗng nhiên loé lên một tia sáng, nhớ không nhầm thì ngày dự thi tiến sĩ chính xác là ngày tháng sau, vừa hay.
Nếu kết hôn ngày này, vừa đúng kỳ thi tiến sĩ, An Hạ sẽ tránh được kỳ thi lần này.
Khoé môi An Hạ vẽ ra nụ cười vui mừng, đúng là trong cái rủi cũng có cái may, cô có thể tránh được kỳ thi lần này rồi.
"Con biết rồi" Cô tươi cười hướng mọi người, vì tránh được kỳ thi mà mừng rỡ, với mọi người cô vui mừng là vì hôn nhân được sắp đặt.
Vẻ mặt thất thần nhanh chóng biến mất thay vào đó là vui tươi, La Thành Dương ngồi nhìn cô, thâu tóm mọi cử chỉ của An Hạ vào trong mắt.
Ban đầu thấy cô ngơ ngác đến phát ngốc, sau lại haha cười một cách đầy mâu thuẫn, thật khiến anh nghi ngờ.
Cô tránh gặp mặt đã ba lần, chỉ có hai tháng không gặp, vì sao hôm bay lại mang cho anh một cảm giác lạ lẫm như thế.
Rõ là Ngô Bối Nghi nhưng...!Anh chỉ cảm thấy người này thật giống với An Hạ, bộ dạng ngơ ngơ phát ngốc đó chưa bao giờ xuất hiện trên người Bối Nghi cả.
La Thành Dương thở ra một hơi chí mạng, tay cầm lên ly rượu đỏ nhấp một ngụm, đôi mắt đen láy hướng nhìn hôn phu đối diện.
Có lẽ...!Bởi vì mất đi em gái nên thời gian này Ngô Bối Nghi bị ảnh hưởng đi, một thời gian sau sẽ trở lại bình thường.
Nếu không...!Anh còn suy nghĩ kỳ quặc cái gì, đánh bỏ suy nghĩ, anh trần tĩnh như một mặt nước phản lặng dự họp mặt gia đình.
Cảm thấy ánh nhìn của La Thành Dương đã dịu đi bớt, An Hạ mới nhẹ nhõm thả lỏng sống lưng.
La lão gia haha cười, bảo.
"Thế thì như đã hứa trước, sính lễ của Bối Nghi là một nửa cổ phần La thị, con có thể cùng quản lý La thị với Thành Dương, vừa quản lý cả Ngô thị."
Nghe thấy đã biết, trọng trách vô cùng nặng, An Hạ duy trì nụ cười cứng như đá, gật gật gù gù chứ không hề lên tiếng nói gì cả.
Vẫn chỉ im lặng ngồi lắng nghe trưởng bối bàn bạc, Ngô Lão Đồng cực kì vui vẻ.
"Sau này Bối Nghi về bên đó, chuyện Ngô thị một mình Bối Nghi cũng e là không căng nổi, vừa lo Ngô thị lại vừa lo La thị, lúc đó cũng trông chờ vào Thành Dương chỉ bảo con bé thêm.
Thấy giỏi là giỏi về mặt kiến thức vậy thôi chứ Bối Nghi còn chưa có nhiều kinh nghiệm đi làm thực tế nên vẫn non dạ lắm."
"Chuyện đó thì lo gì, Thành Dương sẽ giúp đỡ con bé mà, dù gì cũng là vợ chồng thì nâng đỡ nhau chứ" La lão gia cười đáp.
Hai chữ vợ chồng lọt vào tai An Hạ, hệt như một cái búa bổ xuống đầu cô, làm cho lỗ tai cô ong ong lên, lặp đi lặp lại hai chữ "Vợ chồng", vành tai nhanh chóng phát nóng, cô vội vàng cầm lên ly nước trái cây, cúi đầu gặm chiếc ống hút để giấu đi gò má đỏ ửng của mình.
...!
"Hả? Cậu và La tổng...!Kết hôn hả?" Chu Tinh Tuệ nghe An Hạ thông báo mà thất thốt, ngạc nhiên đến đôi mắt mở to, miệng há rộng, quá đỗi kinh hoàng đi.
"Lại còn quyết định ngày ngay kỳ thi như thế? Mình bị sốc đó."
"Ờ thì...!Ngày tháng là do cha và La lão gia quyết định mà, mình thì chỉ tuân thủ theo chỉ thị thôi" An Hạ nâng môi cười tít mắt, may mắn lại trùng ngay kỳ thi, như thế coi như cô cũng chống đỡ được thêm một thời gian, đợi đến kỳ thi sau cũng phải mất ba tháng nữa, cô sẽ có thêm thời gian.
"Như vậy thì chẳng phải là kỳ này đi tông rồi sao?" Chu Tinh Tuệ há hốc, An Hạ gật gật đầu nhanh "Thì kỳ sau mình thi thôi haha."
"Nhưng...!Còn trẻ như thế mà, sau lại kết hôn sớm như thế chứ? Mình còn chưa có người yêu mà cậu đã kết hôn rồi á?!" Chu Tinh Tuệ lại bị bỏ rơi rồi ah, cho đến bây giờ cô còn chẳng để ý được chàng trai nào, thế mà bạn bè xung quanh lại lần lượt có người yêu rồi kết hôn.
An Hạ chỉ cười khổ, Chu Tinh Tuệ lấy lại tinh thần, ủ rũ chống hai tay ôm lấy gương mặt "Cậu thì thích rồi, La tổng vừa đẹp trai, vừa soái, vừa tài, hừm, phải nói là còn gì bằng nữa.
Lấy được người như La tổng là may mắn lắm luôn đấy, ngưỡng mộ quá đi."
"À haha" An Hạ lại cười, giơ lên một ngón tay khích lệ tinh thần cô bạn "Trái đất này không thiếu đàn ông nga, rồi thì cậu cũng sẽ gặp được thôi."
"Mà này, nói kết hôn là vì hôn ước hai gia đình, cậu có thích anh ta không mà chấp thuận hôn sự rồi? Lại còn, anh ta có thích cậu hay không, có đối với cậu tốt hay không đó?"
Câu hỏi của Chu Tinh Tuệ làm cho An Hạ đang cười, cánh môi trở nên cô đọng, nụ cười cứng lại sau đó hạ xuống cánh môi, hoàn toàn thu lại nụ cười, đôi mi bỗng chốc sụp xuống.
Cô có thích anh hay không sao? Đơn nhiên, là An Hạ rất thích, cô thích anh từ ngày đầu gặp mặt của bốn năm trước.
Dẫu ở chuyến đi, cô và anh xảy ra một chút mâu thuẫn nhưng chung quy, trái tim An Hạ đối với La Thành Dương vẫn rất yêu thích.
Nhưng còn anh có thích cô không? Chuyện này làm sao An Hạ biết được, đành chỉ có thể trả lời Chu Tinh Tuệ qua loa.
"Không rõ lắm, nhưng anh ấy không có phản đối kết hôn."
"Đơn nhiên không phản đối rồi, nghĩ xem, phía gia đình cậu thì hoàn toàn đồng tình kết hôn, thế thì anh ta làm sao từ chối được.
Anh ta phải nể tình nghĩa gia đình, nể mặt cha cậu chứ, chẳng lẽ phía cậu đồng ý như thế anh ta lại từ chối làm bẻ mặt cậu và cha cậu à?"
Chu Tinh Tuệ oan oác lên, An Hạ đột nhiên ngây ra, cảm giác lời nói của Chu Tinh Tuệ cũng phải.
Nhưng ngẫm lại, từ hôm đầu tiên thông báo hôn sự là do anh không hề từ chối, và chị cũng đồng thuận, ngày đó góp mặt An Hạ giống như để cho có lệ, cho An Hạ cảm giác bản thân có vị trí một chút thôi.
Thật ra hôn sự ban đầu, đã sớm sắp đặt chị và anh kết đôi, anh và chị cũng có tình cảm với nhau nên hoàn toàn đồng thuận đi.
"Đừng nói chuyện này nữa" An Hạ lắc lắc đầu, bày tỏ ý không muốn nghĩ đến nữa, mở ra cuốn sách dày chăm chú vào đọc sách.
Chu Tinh Tuệ thấy vậy cũng không thể đòi hỏi thêm, cầm lấy điện thoại lướt xem tin tức.
An Hạ lén đảo mắt nhìn Tinh Tuệ đã nghịch điện thoại, đôi mắt hạ xuống những dòng chữ chạy dày trong trang sách, căn bản không thể thoát khỏi những suy nghĩ.
Cô lựa chọn giả mạo này có thật sự đúng hay không? Hai tháng qua có thể qua mắt Tinh Tuệ, dì Diệp và cả cha là do cô giỏi che dấu, giỏi trốn tránh, cũng một phần là vì ba người họ rất dễ qua mặt.
La Thành Dương lại hoàn toàn khác, qua mặt anh là một chuyện rất khó, ngày hôm qua dùng cơm anh cứ nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt kia như muốn nhìn xuyên thấu cô vậy, ánh mắt có thể lột trần người khác, nếu kết hôn về chung một nhà, thì An Hạ biết giả làm sao để qua mặt anh kia chứ.
Rất khó, nhưng đã phóng lao, đã theo lao, An Hạ làm sao mà quay đầu.
Một tháng dần dần trôi qua, xác định sẽ không tham gia kỳ thi này vì kết hôn, cha chẳng có một nghi ngờ nào cả, lý do kết hôn hoàn toàn chính đáng.
An Hạ ngày ngày vẫn tự học và đọc thêm sách, những quyển sách kia làm cô đau đầu vô cùng, nhưng nghĩ đến sau kết hôn cô phải tham gia quản lý La thị, rồi cả Ngô thị, nếu những thứ cơ bản mà không nắm bắt thì chắc chắn mọi thứ sẽ lộ tẩy ngay.
Thuốc đau đầu, thuốc chống buồn ngủ từng hộp từng hộp nằm trong ngăn bàn của An Hạ, cô thức đêm dậy sớm ôm núi sách của chị, nghiêng cứu từng chữ.
Hiện tại, An Hạ đã dần dần quên mất chính mình, cô từng thích đi ra bên ngoài tìm cảnh đẹp để vẽ tranh, để ngắm nhìn bầu trời rộng lớn xinh đẹp, bây giờ lại hoàn toàn biến mình thành chị cứ ở mãi trong phòng luyện sách.
Ban đầu, An Hạ cảm thấy vô cùng ngột ngạt, nhưng dần dần, cô gần như đã chấp nhận sự ngột ngạt này, hoà trộn vào nó, không còn cảm thấy khó khăn nữa.
Thời gian trôi qua ngày cưới cũng gần đến, cách một tuần trước hôn lễ, La Thành Dương theo hẹn đến đón cô đi lựa chọn váy cưới.
An Hạ đã chuẩn bị rất tốt tâm tình, biểu cảm trên gương mặt phải thật nghiêm túc, phải thật yêu kiều và kiêu ngạo hệt như chị mới dám bước ra khỏi nhà gặp La Thành Dương.
Anh đưa cô đến nhà hiệu váy cưới vô cùng nổi tiếng, Vera Wang, nơi mà tất cả những cô gái đều ao ước được đến.
Đứng trước những bộ váy khủng bố trắng tinh, lấp lánh long lanh những hạt đá đính trên váy, An Hạ nhất thời bị choáng ngợp.
Nhân viên mang ra mười mẫu váy mới nhất, từng chiếc váy đều có nét riêng đặt biệt, váy cưới trắng tinh lấp lanh trong người nộm màu trắng toát lên khí thế xa hoa, quyền lực ủy mị, được khoác một trong những chiếc váy này chính là vinh hạnh cả đời của An Hạ.
"Em thích cái nào?"
La Thành Dương đứng bên cạnh dò hỏi, trong số mười bộ váy tinh khiết được mang ra kia, mắt An Hạ chỉ dáng vào một bộ váy bồng bềnh, đính đầy kim sa lấp lánh, bộ váy đó thu hút cô vô cùng bởi vì nó hoàn toàn kính đáo.
Có lẽ từ bé đến lớn chỉ toàn mặc áo len cổ cao tay dài, cho nên đã in sâu trong tâm trí An Hạ những thứ cổ kính cao tường như chiếc váy đó, phần áo hệt như một chiếc áo len với chiếc cổ cao và tay áo dài, trên áo đính hạt kim sa lấp la lấp lánh, tiếp dài xuống đuôi váy bồng bềnh, nếu mặc nó vào, độ bồng bềnh đó sẽ giống như nuốt chửng An Hạ vậy.
Giống như một nàng công chúa trong chiếc váy bồng, nếu hỏi cô thích cái nào thì chính là nó.
Nhưng...!
Đôi mi dài bỗng dưng hạ xuống, đôi mắt di chuyển từ chiếc váy yêu thích đó sang một chiếc váy hở ngực đuôi cá, ôm sát cơ thể khoe chuẩn đường cong quý phái, sang trọng, đó chính là sở thích của chị.
Hỏi cô thích cái nào sao? Nếu cô có thích cũng không thể lựa chọn được, An Hạ hướng đôi mắt về chiếc váy đuôi cá kia, giọng nói nhẹ tênh không có lực.
"Cái đó đi."
Đây là hôn lễ của cô, cô là người mặc váy cưới nhưng căn bản, hôn lễ này không giành cho cô.
Làm sao có thể lựa chọn cái bản thân cô thích được?
Cưới người mình thương dưới cái tên của chị gái, thật trớ trêu làm sao?!
Cô là chủ nhân của hôn lễ nhưng hôn lễ này căn bản nó không giành cho chính cô.
Còn tiếp....