Buổi sáng, khi cô chuẩn bị xong và đến lượt anh tắm rửa, anh có nhìn thấy quần áo bẩn của cô trong giỏ đồ, dù đã giấu rất kĩ nhưng có lẽ bởi vì bộ quần áo đó màu trắng, nên anh đã thấy thoáng qua vết máu đỏ.
Biết cô thân thể không tốt, dạo này cứ cặm cụi viết báo cáo như vậy, chắc hẳn cũng khó chịu không ít.
Anh được biết phụ nữ đến tháng vô cùng nhạy cảm, hiện là cô vừa vì công việc nhiều vừa vì cơ thể không khoẻ mà khó chịu phát khóc rồi.
Ầy da, phụ nữ đến kì kinh nguyệt, cực kì nhạy cảm cũng cực kì khó chịu ah.
"Cậu và thư ký Hồ tạm thời đi xuống đi" Anh yêu cầu, trợ lý Ngô và thư ký Hồ rất ngoan ngoãn rời khỏi tầng thượng tổng.
Nhường lại không gian cho tổng giám đốc và phu nhân, An Hạ ôm mặt khóc nấc, hoàn toàn không nghe thấy bước chân, đến khi anh đi đến bên cạnh, cô cũng không hề nhận ra.
La Thành Dương cúi người, cánh tay to thò xuống đôi chân nhỏ, tay còn lại đỡ lấy lưng, bế thóc An Hạ lên như một nàng công chúa.
"Ặc..." Đang tủi thân ôm mặt khóc lóc, đột nhiên bị ai đó bế lên, cô hốt hoảng buông ra gương mặt, theo quáng tính bị nhấc bổng nhanh chóng túm lấy áo người kia.
Đập vào mắt cô là gương mặt điển trai đến phi phàm, cái mũi sụt sịt đỏ đỏ liền ngưng lại, nước mắt tồn đọng trên mi hai ba giọt chạy xuống gò má, cái miệng mếu máo mím lại không dám cất ra tiếng, đôi mi dài nhanh chóng cụp xuống, gương mặt cúi thấp giấu đi.
La Thành Dương bế cô đi vào phòng làm việc, tiến thẳng đến phòng ngủ bên trong, thả cô xuống giường lớn mềm mại, sống lưng An Hạ như được giải thoát, thư giản đến chốn mây bồng đi.
Cơn đau ở bụng dưới trì trệ, quằn quại một cái, An Hạ liền nhăn nhó ôm lấy bụng mình xoay đi, anh kéo lên chiếc chăn đắp cho cô.
Sau đó đi ra ngoài, tiếng bước chân rời đi, An Hạ mới dám hít một hơi thật mạnh.
Anh như vậy...!Chắc là cho phép cô nghỉ ngơi một chút rồi phải không?
Mặc kệ đi, An Hạ phải tận hưởng thiên đàn này.
Anh đi vào phòng nghỉ bật lên bình đun nước điện, cài đặt nhiệt độ đung đến độ, lấy ra túi chườm nóng chờ đợi nước sôi sau đó đổ vào.
Mang túi thức ăn vừa mua về đặt vào tủ lạnh giữ ấm, vừa rồi đi ra ngoài, anh có mua túi chườm để dự phòng trường hợp cô cần dùng đến.
Mang túi chườm đi vào, An Hạ đang nằm với gương mặt cực kì nhăn nhó, anh mở ra chiếc chăn đem túi chườm đặt vào bụng cô.
Một túi ấm nóng chườm lên bụng, hai tay nhỏ liền nắm lấy cái túi kia như vị thần cứu mạng, anh đắp chăn ngay ngắn lại, giọng nói ôn tồn chất chứa ôn nhu phát ra.
"Em nằm nghỉ đi, hôm nay không cần làm việc."
"Ưm..." Cô thở nhẹ một âm đáp trả, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, tận hưởng cảm giác xoa dịu nhẹ nhàng này.
Nếu anh đã cho phép, cô còn gì phải chần chừ.
Vì đã vô cùng mệt, cô đánh một giấc thẳng đến buổi trưa, khi mà mọi người đều đã nghỉ trưa.
Tỉnh dậy trong căn phòng ngủ tổng tài, đập vào mắt đầu tiên chính là một lòng ngực vô cùng vững chắt, mùi hương nước xả vải thơm ngọt phát ra từ áo của anh, từng hơi thở dịu dàng phủ trên mái đầu An Hạ.
Cô nâng đầu, ngước nhìn anh đang ngủ.
Có vẻ như cô đã ngủ một giấc đến trưa, lật đật nâng người ngồi dậy, người bên cạnh vì động đậy của cô mà mở mắt.
"Em cảm thấy thế nào rồi?"
Cái lưng đau nhức của An Hạ vô cùng mỏi, cô thở ra một hơi thật dài, giống như muốn thư giản từng đốt sống lưng, đáp lời.
"Em..." Lời nói định phung ra liền dừng.
Khoan, nếu bây giờ cô nói cô khoẻ, có phải hay không anh sẽ bắt cô ra hoàn thành nốt công việc đó, nghĩ đến mấy bài báo cáo kia, An Hạ không khỏi rùng mình, đáp nhanh một câu trả lời không liên quan.
"Em đói bụng."
"À..." La Thành Dương lật đật ngồi dậy, mang đến cho cô một chiếc bàn nhỏ đặt trên giường, đi ra ngoài chưa đầy năm phút đã mang vào một bát cháo nóng hổi.
Đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ của cô, An Hạ nhìn hành động vô cùng thuần phục của anh, có phần bỡ ngỡ nhưng cũng rất nhanh dập tắt.
Cô im lặng dùng bữa, cháo nóng làm dịu bao tử, anh thì ngồi bên cạnh giống như trông chừng cô.
Ăn được một nửa bát cháo, bụng thoải mái hơn một chút, An Hạ xoay đầu nhìn sang anh, anh chỉ đang xem tài liệu trên điện thoại.
Nhận ra ánh mắt của cô, nâng đầu nhìn hỏi "Chuyện gì? Cần cái gì?"
Cô vội lắc lắc đầu, xoay mặt đi tiếp tục ăn cháo, La Thành Dương quay trở lại với điện thoại.
Cầm chiếc thìa khuấy đều bát cháo, múc lên một thìa cháo lại bỏ xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn đăm đăm bát cháo thịt hầm.
Anh chắc hẳn đã có rất nhiều phụ nữ nhỉ? Cách anh quan tâm cô tinh tế đến thế, chắc hẳn đã học được qua những người phụ nữ trước kia.
Không rõ vì sao, nghĩ anh đã có rất nhiều phụ nữ, nghĩ đến những người phụ nữ cũng từng được anh chăm chút thế này, An Hạ có chút không vui.
Cảm giác giống như cái gì đó cứ chọt chọt vào trong ngực, thực khó chịu, giống như mấy đứa nhỏ bị giành mất đồ chơi vậy.
Khuấy khuấy bát cháo, An Hạ quay đầu nhìn anh, mạo muội hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Anh trước đây đã ở bên cạnh bao nhiêu người rồi?"
Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại chợt dừng, ánh mắt chậm chạp di chuyển từ màn hình điện thoại đến cô gái ngồi bên cạnh.
"Lần đầu tiên em hỏi anh chuyện riêng tư đấy."
Trước đây hai người gặp mặt, Bối Nghi chưa bao giờ hỏi anh những chuyện này cả, cả hai chỉ có nói với nhau những chủ đề trên thương trường và về thị trường cổ phiếu.
Sau khi cưới, cô vào La thị làm việc bận bịu, ở công ty hay ở nhà hai người cũng không nói về những chủ đề như trước đó nữa.
"Em chỉ hơi tò mò thôi..." Cô gượng cười, cảm thấy bản thân hỏi câu quá ngu ngốc "Anh hiểu rõ những chuyện này quá, có kinh nghiệm nhiều như thế chắc là..."
Chắc là đã ở bên cạnh nhiều người mới có thể tinh ý đến như thế.
La Thành Dương đặt điện thoại lên chiếc tủ cạnh giường, nghiêng người đến gần cô, khoảng cách gương mặt hai người chỉ tầm một ngón tay, anh hỏi khẽ.
"Nếu anh nói anh đã ở với nhiều người rồi thì sẽ thế nào?"
À, biết ngay.
Môi đẹp mím lại, đôi mi dài hạ xuống nhanh chóng xoay mặt đi, nụ cười cực kì gượng gạo đáp nhanh "Haha, em biết ngay mà."
Vẻ mặt trông như hờn dỗi của cô, La Thành Dương cực kì thích thú, hướng gương mặt gần như hôn vào gò má cô, ở bên lỗ tai dò hỏi.
"Thế nào? Ghen rồi à?"
An Hạ múc nhanh thìa cháo, bắt đầu cặm cụi ăn như không nghe thấy lời anh, trong đầu cứ lặp đi lặp lại từ ngữ kia.
Ghen? Ghen à?
Ừ thì cảm giác mất mất mác mác như đứa nhỏ bị giành đồ chơi ấy, có thể nói là ghen không? Nhưng mà nga, cho dù có là ghen đi chăng nữa, An Hạ sẽ không thể nào thừa nhận, nếu cô thừa nhận thì nó lại giống như cô sẽ thừa nhận thêm một điều gì khác nữa.
La Thành Dương tà tà cười, ngắm nhìn biểu cảm cực kì biến hoá trên gương mặt cô, từ từng cái chau mi đến nhăn mày, từng cái bậm môi đến hơi thở, quả thật là cô nghĩ cái gì chúng đều sẽ hiện lên trên mặt, chờ đợi cô ăn hết bát cháo thì mang đi dọn dẹp.
Trở lại An Hạ đã nằm một cục trong chăn, La Thành Dương chui vào trong chăn ấm, bắt lấy thân thể mềm, thân nhiệt cô nóng hơn mọi ngày, tay anh khí lạnh chạm vào liền gây ra xúc tác.
Ôm cô vào lòng, cô mềm mại ở trong lòng anh cự nguậy, giống như không muốn cho anh ôm, đôi tay nhỏ cứ túm lấy tay anh đẩy ra.
Tuy nhiên, tiếc cho An Hạ bởi lẽ, có dùng cả đời này cô cũng không kháng lại anh.
"Anh hỏi là ghen à?"
"Mới không thèm" Vô cùng quyết đoán phủ nhận, tay anh chui vào bên trong vạt áo tiến lên bắt lấy một bên đồi nhũ to tròn, bởi vì trong kì kinh nguyệt, đầu nhũ nụ hoa cứng rắn vểnh đầu.
Anh vừa chạm vào, An Hạ đã nhăn nhó, thời điểm này ngực cô cực kì đau ah.
"Anh đừng náo."
Muốn túm lại tay anh, anh kéo An Hạ dính sát vào lòng lanh, lưng cô chạm vào lòng ngực vạm vỡ, bàn tay sờ đồi nhũ to tròn kéo sát vào lòng hơn, giọng nói ma mị thì thầm phủ xuống đầu An Hạ.
"Anh không chỉ có nhiều kinh nghiệm về những chuyện này, anh còn biết cách giúp em không còn phải đau bụng mỗi tháng như này nữa, có muốn thử không?"
Còn tiếp...!
(P/s vâng, cách anh ấy muốn đề cập đó chính là cho chị dính thầu.)
_ThanhDii
URI_ TUỆ Y
Chị tui nên vui hay bùn nhỉ? là a La đã quen nhìu ng cơ mà vì đã quen nhìu ng nên giờ mới chăm chị chuẩn v
/
.