Bức tranh họa hình dáng vững trải, bóng lưng của một người đàn ông không thấy mặt, mi tâm La Thành Dương khẽ chau lại.
Ánh mắt di dời sang cô gái ngủ say bên ghế lái phụ, bức tranh này là vẽ người mà An Hạ thích? Ra là An Hạ đã có người trong lòng.
La Thành Dương trả bức tranh về chỗ cũ, khởi động xe.
Xe đỗ trước Ngô gia, La Thành Dương nhìn sang cô gái vẫn không có ý tỉnh, anh lay lay bã vai cô gọi khẽ “An Hạ, đến nhà rồi.”
An Hạ mơ màng, mi mắt nặng nề chậm rãi nâng lên, lật đật ngồi dậy đẩy chiếc áo khoác tây trả cho La Thành Dương.
Anh cười khẽ tỏ ý không cần “Mặc vào đi, khi khác trả cũng không muộn.”
Ngô An Hạ gật gù mặc vào áo khoác ấm áp, bàn tay vỗ vỗ lên thái dương đau nhức, gương mặt vẫn nở ra nụ cười “Em cảm ơn.”
An Hạ cầm lấy balo bước xuống xe, La Thành Dương cũng vội bước xuống, mở cửa xe sau lấy ra chiếc túi của An Hạ, đưa cô đến phía trước cổng mới giao lại chiếc túi cồng kềnh kia “Vậy, anh về đây.”
An Hạ gật gật đầu, giơ lên bàn tay vẫy chào.
Dì Diệp ở bên trong nhìn thấy An Hạ ngoài cổng, nhanh vội chạy ra đón An Hạ, con bé về sớm hơn dự tính nga.
Khi dì Diệp đi đến cổng, xe của La Thành Dương cũng rời đi, dì Diệp ngạc nhiên hỏi “Con nói giờ mới về, có ai đưa con về sao?”
“Một người bạn tiện đường đưa về” An Hạ thở dài, đầu óc đang quay cuồn “Con khó chịu quá.”
Dì Diệp cầm lấy hành lí của An Hạ, sắc mặt trắng bệch của cô lập tức khiến dì lo lắng, dìu dắt An Hạ đi vào trong.
Ngô Lão Đồng ngồi xem ti vi ở phòng khách, nhìn thấy dì Diệp dìu dắt An Hạ cũng có chút lo lắng hỏi “Làm sao vậy?”
An Hạ nâng lên nụ cười, bàn tay xua xua “Chỉ là trúng gió một chút thôi ạ.”
Ngô Lão Đồng liền nghiêm mặt, bàn tay đặt xuống tách trà hạt sen nóng hổi “Biết sức khỏe không tốt mà còn đi đêm như thế, chỉ giỏi hại người khác lo lắng.”
An Hạ còn nghĩ cha sẽ lo lắng cho cô, nhưng quan tâm chỉ được một câu liền trách móc, Ngô An Hạ không muốn đau đầu thêm, ánh mắt nhìn sang dì Diệp, dì rất nhanh dắt An Hạ trở về phòng.
Ngô An Hạ không thèm thay ra quần áo, cứ theo trèo lên giường ngủ, hiện tại cô rất mệt nga, cần ngủ một giấc.
An Hạ đánh thẳng một giấc đến buổi sáng ngày hôm sau, khi đồng hồ chỉ điểm giờ, bầu trời còn chưa có tia sáng, vẫn còn là màn đêm bao phủ.
Thức dậy từ giấc ngủ lâu khiến cho đầu óc An Hạ đau nhức, xoa xoa thái dương để dịu đi cơn đau.
Mắt An Hạ chú ý đến tay áo khoác màu đen bản thân đang mặc, do vừa ngủ dậy, An Hạ vẫn chưa đủ tỉnh táo, đầu não vẫn chưa nhớ ra những chuyện của hôm qua.
Ngẩn ngơ nhìn chiếc áo đang mặc trên người, từng lớp ký ức lúc này mới hiện về, An Hạ ngồi chờ đợi ở bến xe bus, sau đó một chiếc xe đổ lại và đó là xe của La Thành Dương.
Anh đưa cô về, trên đường thì An Hạ phát bệnh, sau đó bởi vì mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Chiếc áo khoác cô đang mặc là áo là của La Thành Dương, An Hạ chớp mắt, đôi mắt thản nhiên đột ngột mở to.
Áo của La Thành Dương?
Aa, An Hạ bỗng phì khói, gương mặt đỏ bừng như một quả mận chính mùi, đây là áo của La Thành Dương nga.
Cô được mặc chiếc áo khoác của La Thành Dương đấy, chuyện quan trọng cần phải lặp lại ba lần.
Gương mặt đỏ chính của cô nàng thiếu nữ, trái tim An Hạ trở nên rạo rực không thôi.
Anh còn bảo hãy trả nó ở một dịp khác, vậy là An Hạ có lý do tìm anh rồi, hai bàn tay ôm lại gương mặt đỏ bừng kia, môi không giấu được nụ cười.
Kỳ lạ, ngày hôm trước An Hạ đã rất đắng đo suy nghĩ, đã vô cùng đau lòng khi phải quyết định ngừng lại tình cảm ngốc nghếch của mình thì hôm nay, cô lại vui mừng đến trái tim lỡ nhịp, chỉ vì được ngồi cạch anh một chút, được nói chuyện với anh cho dù ngắn ngủi chỉ vài ba câu lại vô cùng hồi hộp.
Được khoác trên mình chiếc áo khoác của anh, đã sung sướng đến muốn nhảy cẩn lên, tuy chỉ là những điều nhỏ nhỏ nhưng nó quá đã là quá đủ đối với An Hạ.
Người ta nói đâu có sai, khi yêu thì những điều nhỏ nhặt tầm thường cũng có thể trở nên điên cuồng phi thường.
Tuy đã nói sẽ dừng lại trạm tình yêu nhỏ bé này nhưng hôm nay, chỉ hôm nay thôi xin hãy cho An Hạ ngất ngây một chút, đắm say thêm một lúc nữa thôi.
Hôm nay An Hạ không có lớp, cô chỉ quanh quẩn ở nhà cùng dì Diệp.
Những ngày không có tiết, An Hạ sẽ cũng dì Diệp nấu ăn, xem ti vi và trò chuyện.
Tài năng nấu ăn của dì Diệp không thể đùa được đâu nha, dì ấy có thể nấu tất cả mọi thứ lại vô cùng ngon nữa, từ bé An Hạ đã rất thích các món ăn của dì đặc biệt luôn bám theo dì mỗi khi dì nấu ăn.
Hiện tại lúc này, An Hạ đang đứng bên cạnh dì Diệp xem dì hầm món gà hạt sen cho An Hạ.
Dì mà đi sang trái, An Hạ sẽ nhích sang trái, dì mà quay sang phải, An Hạ cũng sẽ bay sang bên phải, luôn lẽo đẽo theo phía sau dì.
“Ưm, thơm quá đi” An Hạ người được mùi hương, không nhịn được chép chép cái miệng nhỏ.
Dì Diệp bật cười, véo chiếc mũi nhỏ của An Hạ “Khéo nịnh.”
La phu nhân cũng hay mắng yêu An Hạ như thế, quả thật An Hạ rất là dẻo miệng nga “Con không những giỏi nịnh, còn giỏi hót nữa đó.”
Đích thị nịnh hót là sở trưởng của cô, dì Diệp tròn mắt ồ lên “Vậy đó ha.”
“Vậy đó, con hót cho dì xem” An Hạ chu ra chiếc môi, hai bàn tay ôm lấy cánh tay dì Diệp “Líu lo líu lo nè.”
Dì Diệp haha cười, căn bếp phát ra tiếng cười vui nhộn của hai dì cháu.
An Hạ rất giỏi khoản khiến người khác vui vẻ, luôn luôn có thể tạo nên bầu không khí hào hứng.
Không giống như Bối Nghi, dì Diệp và Bối Nghi tình cảm không được khắn khít như An Hạ.
Có lẽ bởi vì tính tình Bối Nghi ít nói, lại còn suốt ngày chỉ lo học hành, Bối Nghi tuy thông minh và tài giỏi nhưng con bé rất bố cục, lãnh đạm.
Không như An Hạ, luôn có thể dễ dàng khiến người khác bật cười, An Hạ rất dễ chiếm tình cảm của người khác.
Nói đến người mà mãi mãi An Hạ không thể lấy lòng, trên thế gian này chắc chắn chỉ có mỗi Ngô lão gia nga, vì trong lòng ông chỉ có Bối Nghi tài giỏi.
An Hạ được dì Diệp tẩm bổ canh gà hầm hạt sen, tâm trạng tươi mới tràn đầy sinh khí, húp xong bát canh An Hạ còn gồng lên cơ chuột cánh tay cho dì Diệp xem “Con có thể đánh bại cả đội quân của paraong luôn đó.”
“Xùy” Dì Diệp phất tay, không nhịn nổi những trò đùa của An Hạ, nhìn thấy dì Diệp cười, nụ cười của dì rất dịu dàng nga, An Hạ rất yêu nự cười ấy của dì đó, không biết tự lúc nào An Hạ không xem dì Diệp là người ngoài nữa, nếu không vì cha Ngô, An Hạ sẽ gọi dì Diệp là mẹ Diệp.
“Dì Diệp nè” An Hạ gọi, nảy ra một ý tưởng “Người đẹp như thế này, xứng đáng làm mẫu ảnh của con nga.”
Dì Diệp ngạc nhiên nhìn An Hạ “Làm gì?”
“Là làm mẫu đó” An Hạ đứng bật dậy, cầm bát đi vào bên trong bếp nhanh chóng rửa sạch bát để lên nơi khô thoáng, sau đó chạy đến chỗ dì Diệp nắm lấy tay dì kéo lên phòng.
Từ bé, An hạ hay vẽ dì Diệp bằng một nhân vật rất đơn giản, nghĩ lại mới nhớ, từ lúc tay vẽ cứng cáp An Hạ lại chưa từng vẽ dì Diệp nga, hôm nay An Hạ sẽ vẽ dì thật đẹp.
Còn tiếp....