Ngày hôm sau, hôn lễ được tổ chức vô cùng sang trọng với sự tham gia lên đến hàng trăm khách mời, trong đó có cả giới thời trang và thương trường bởi vì tập đoàn Bình Thăng quan hệ rất tốt với nhiều nhà đầu tư có tiếng cho nên hôn lễ của cậu út Lý gia tất nhiên phải có sự tham dự của họ.
Bên trong phòng thay đồ, một chàng trai dáng người cao ráo cùng mái tóc được chải chuốt gọn gàng.
Anh mặc chiếc áo vest màu trắng, trước ngực có đính một nhánh hoa, vẻ mặt đầy phấn khởi đến mức mồ hôi rịn đầy trên trán.
- "Nhậm Bằng, em toát cả mồ hôi đây này."
Người đàn ông mặc vest đen đứng cạnh cũng không kém phần lịch lãm.
Anh ta chính là người anh duy nhất của Lý Nhậm Bằng tên là Lý Nhậm Vũ.
- "Anh Nhậm Vũ, Tiểu Nguyệt sắp trở thành vợ của em rồi."
Nhậm Bằng ngây thơ như một đứa trẻ.
Anh nhảy xổ lên khiến mọi người vô cùng cuống cuồng mà sửa sang lại trang phục.
Bởi vì bữa lễ vô cùng quan trọng, cho nên bọn họ không được phép phạm sai lầm nào cả.
Về phía Sở Chi, hiện tại tim cô như thắt chặt không phải vì chiếc đầm cưới quá bó mà là vì cảm thấy bản thân sắp sửa làm chuyện lừa dối người khác, hơn nữa lại là một anh chàng ngốc.
Cô căng thẳng đến mức tưởng chừng bản thân sắp tắt thở đến nơi.
Một lúc nữa thôi, cô sẽ nắm lấy tay cha bước lên lễ đường, bắt đầu một cuộc sống hôn nhân với người đàn ông tưởng chừng như là anh rễ tương lai của cô.
Cánh cổng mở ra, Diệp Sở Chi xinh đẹp trong tà váy cưới đính hạt lấp lánh, trên đầu là chiếc khăn voan trắng trải dài, có đính một vài bông hoa nhỏ.
Cô không dám ngẩng cao đầu nhìn về phía người đàn ông mặc vest trắng với nụ cười hạnh phúc.
Từng bước đi về phía anh, cô cảm nhận được sự nặng nề mỗi khi cô nhấc chân lên.
Không biết sau hôm nay, cuộc sống của cô sẽ thế nào.
Là những chuỗi ngày hạnh phúc hay chứa đầy sự lừa dối và tội lỗi.
Ngay thời khắc cô dâu tiến lại gần.
Chưa kịp nghe lời tuyên thệ từ phía cha, Lý Nhậm Bằng đã hí hửng chạy đến ôm chặt cô dâu xinh đẹp của mình khiến tất cả khách mời đều trố mắt.
Diệp Sở Chi bị vòng tay to lớn của anh giữ chặt, cô khó khăn nhắc nhở:
- "Chúng ta cần phải làm nghi thức trao nhẫn nữa."
- "Động phòng, động phòng.
Anh muốn động phòng."
Không ngờ câu trả lời chứa đựng sự ngây thơ mà vô cùng tinh ranh của Nhậm Bằng khiến tất cả quan khách có mặt tại buổi lễ không nhịn được mà bật cười.
Cả cha anh cũng vậy.
Bởi vì cưng chiều đứa con trai này cho nên ông đã giơ tay ra hiệu nhanh chóng làm nhanh nghi thức mà trả tự do cho bọn trẻ.
Gương mặt Diệp Sở Chi ửng đỏ như quả cà chua đến mức chỉ biết cúi đầu nhìn xuống gót chân của mình.
Chẳng mấy chốc, mọi nghi lễ cũng đã hoàn thành, ngay lập tức cả người cô bị nhấc bổng bởi anh.
Không ngờ người đàn ông tưởng chừng ngốc nghếch này lại có sức mạnh đến vậy, cô cố vùng vẫy như muốn anh đặt mình xuống.
- "Thả em ra."
- "Không, vợ ơi, chúng ta vào động phòng thôi."
Anh cười đến nỗi không thấy mặt trời.
Chưa bao giờ anh hạnh phúc đến vậy.
Từ nay, cuộc sống của anh sẽ không tẻ nhạt nữa, anh sẽ có bạn bên cạnh để chơi đùa.
Ngay khi chứng kiến đôi trẻ bước vào bên trong, lúc này, Diệp phu nhân mới tỏ ra lo lắng.
Bà lo cho cuộc sống hôn nhân sao này của con gái mình sẽ ra sao khi người chồng bên cạnh lại chính là một người ngốc nghếch.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.