Tác giả: Ca Sơ.
Một trận sấm sét kinh hoàng đánh thức Tô Lạc. Sau khi mở mắt, y phát hiện mình đang ngồi bên ngoài cánh cổng bằng sắt, trên người đắp tấm chăn lớn. Cơn mưa tầm tã khiến y trong ngoài ướt như chuột lột. Tô Lạc không biết bản thân đã nằm đây bao lâu. Khi đầu óc hơi tỉnh táo lại thì cơn đau cực kỳ khó chịu lập tức ập đến. Phải trải qua một khoảng thời gian, y mới dần thích nghi được với nỗi nhức nhối đang chạy khắp toàn thân này.
Đương lúc Tô Lạc cố gắng đứng lên, cả người y bỗng dưng mềm oặt, thân dưới đau rát dữ dội. Y mơ hồ mường tượng được ra chuyện gì đã xảy đến với mình trước đó.
Tô Lạc hoang mang nhìn xung quanh. Y đang ở một khu dân cư không quá lớn, đa số các căn hộ đều là nhà cấp bốn thông thường. Không biết hiện đã mấy giờ mà Tô Lạc chỉ trông thấy vài tia sáng lập lòe phát ra từ mấy cây đèn đường đứng trơ trọi trong cơn bão. Không gian lúc này hoàn toàn tối tăm u ám, chẳng có lấy một bóng người nào.
Tô Lạc không nhớ nổi nơi đây là đâu, làm sao mình tới được chỗ này. Trên người y ngoại trừ đắp một tấm chăn ra thì ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc. Đầu ngón tay có lẽ do giãy giụa nên đã bị thương, thậm chí cổ tay cũng in rõ hai vết bầm rất đồng đều. Thấy vậy, y nghĩ rằng có lẽ bản thân đã bị bắt cóc rồi bằng cách nào đó may mắn thoát được.
Nghĩ đến đây Tô Lạc không khỏi rùng mình. Y muốn ra ngoài tìm người dân giúp đỡ nhưng với thân phận và tình trạng hiện tại, e rằng ngày mai tin tức sẽ được đăng lên trang bìa của mấy quyển báo lá cải mất.
Thêm nữa vài hôm trước Tô Lạc vừa nhận quay một kịch bản phim điện ảnh. Lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh lớn () đã được đóng vai chính, một niềm mơ ước mà rất nhiều nghệ sĩ không thể có được. Hiện bất kỳ tin đồn tệ hại nào về y bị lan truyền thì mọi thứ sẽ lập tức đổ sông đổ biển hết, nửa năm nỗ lực coi như đi tong.
() Màn ảnh lớn: ý nói màn ảnh để chiếu phim trong rạp. Màn ảnh nhỏ là TV. Phim được chiếu trong rạp là phim điện ảnh, còn chiếu trên TV được gọi là phim truyền hình.
Tô Lạc đưa tay kéo chiếc chăn trên người mình lên xem thử. Y thấy chăn này màu đỏ rượu, được dệt bằng tơ tằm cao cấp, vừa nhìn liền biết ngay chất lượng tốt vô cùng. Y quyết định trốn vào một góc nơi đèn đường rọi không tới, loay hoay hồi lâu. Một lát sau khi Tô Lạc bước ra, chăn trên người không còn là mảnh chăn bình thường nữa, mà đã bị y cải biến thành một chiếc áo khoác dài tay rộng, chiết eo. Do thiếu kim chỉ nên ống tay áo không được may đàng hoàng, thắt lưng buộc bằng rễ cây. Tuy nhiên do "chiếc áo" này ướt sũng, dính hết vào cơ thể nên người khác nhìn sơ sẽ chẳng phát hiện ra được vấn đề. Không những thế nó còn giúp vóc dáng và tứ chi thon dài của Tô Lạc được tôn lên một cách rõ rệt.
Tô Lạc cố gắng đi lại tự nhiên nhất có thể. Y vừa cất bước vừa ra vẻ phong độ, đưa tay giũ nhẹ mái tóc đang nhỏ giọt. Nhưng dù có làm thế nào thì đầu cổ Tô Lạc cứ vẫn ướt nhẹp như cũ, vì vậy y đành bất lực bỏ tay xuống.
Khi Tô Lạc còn chưa bước chân ra khỏi cổng tiểu khu thì Quả Tử, người đại diện kiêm trợ lý của y đã lái xe tới.
Y ngẩn người, nghĩ rằng có lẽ mình đã được an toàn.
Tô Lạc thoải mái đi đến trước mặt Quả Tử đang sốt ruột, khoe ra kiệt tác, "Sao? Trông có vẻ cổ điển, hoang dại lắm đúng không?"
Quả Tử đang lo lắng gần chết bị y chọc cười. Cậu đội mưa xuống xe đẩy Tô Lạc ngồi vào ghế sau, choàng qua đầu y một cái khăn lông dày sụ, sau đó trở lại chỗ của mình rồi lái ô tô chạy đi như bay.
Lau khô nước trên người xong xuôi, thay đổi quần áo sạch sẽ, Tô Lạc dần tìm lại được cảm giác ấm áp. Thế nhưng chính sự ấm áp này lại khiến cơn đau đang hoành hành trong y càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Quả Tử lo âu nhìn Tô Lạc qua kính chiếu hậu, "Trong hộp y tế có thuốc. Cậu uống một viên đi, đừng để bị cảm."
Quả Tử liếc thoáng qua gương mặt tái nhợt cùng đôi môi vốn đỏ hồng bây giờ đã biến thành màu tro nguội của Tô Lạc mà thấy thương thay cho y.
Cậu vừa dứt lời, Tô Lạc lập tức hắt xì ba tiếng. Y chậm rãi xoa mũi, cố gắng khiến mình trông ổn nhất có thể để không khiến Quả Tử phải bận tâm. Sau đó Tô Lạc mở miệng hỏi, "Cậu nói cho tôi nghe hôm nay đã xảy ra những chuyện gì đi."
Lông mày Quả Tử nhíu lại. Là sao?
"Hình như... tôi bị mất trí nhớ rồi."
Quả Tử đột ngột bẻ tay lái. Chiếc xe rung lắc thật mạnh rồi bất ngờ ngừng hẳn ở ven đường. Tô Lạc theo đó bị mất thăng bằng ngã nhào về phía trước, khó khăn lắm mới ngồi vững lại được.
"Cậu mới nói cái gì?" Gương mặt của Quả Tử tỏ ra hết sức cả kinh, cậu quát lớn.
Tô Lạc không biết phải giải thích làm sao, chỉ đành đưa tay xoa mái tóc ướt nhẹp. Y thở dài trả lời, "Tôi nói có lẽ tôi bị mất trí nhớ rồi, quên hết những chuyện đã xảy ra. Ai đó đã bắt cóc tôi à?"
Sau một khoảng thời gian khá lâu Quả Tử mới có thể thông suốt lời Tô Lạc nói. Cậu thở một hơi thật dài, "Không nhớ được cũng tốt..."
Tô Lạc nghe vậy liền cảm thấy khó chịu, y bực bội quát: "Đừng có nói chuyện kiểu mập mờ vậy với người mắc chứng ép buộc () như tôi chứ!"
() Chứng ép buộc (rối loạn ám ảnh cưỡng chế - Obsessive Compulsive Disorder - OCD): một loại chứng bệnh tâm lý có dấu hiệu phổ biến là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng. Các ám ảnh phổ biến nhất: sợ bị bẩn, sợ gây tổn hại tới người khác, sợ mắc sai lầm, sợ hành vi của mình không được chấp nhận, đòi hỏi tính cân đối và chính xác, nghi ngờ quá mức. Vì những ám ảnh này mà một số bệnh nhân có tính cầu toàn, làm việc chi li, có nhiều hành động lặp lại (còn được gọi là hành vi cưỡng chế). Theo mình thì Tô Lạc chỉ bị ở mức độ nhẹ thôi.
Quả Tử đưa tay đỡ trán, rốt cuộc cậu đang làm người đại diện cho cái thể loại nghệ sĩ gì thế này?
"Ờm, Tề tổng đã gọi tôi đến đón cậu." Quả Tử cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Lạc. Ở trước mặt người khác, Tô Lạc luôn luôn sắm vai chàng công tử vẻ ngoài lịch thiệp, nhã nhặn nhưng ở sau lưng chỉ cần nghe thấy cái tên Tề Hiên này, y sẽ lập tức đánh mất toàn bộ lý trí.
Tô Lạc nghiêm túc suy nghĩ, thì ra mình từng bị người ta bao dưỡng. Nhưng mà... "Tề tổng... là ai?"
Lúc này Quả Tử mới thật sự hoảng sợ, cậu cố giữ chút sự trấn định còn sót lại, "Này, chẳng lẽ ngay cả Tề Hiên cậu cũng quên luôn hả?"
Tô Lạc im lặng nhìn cậu, gương mặt chẳng có biểu hiện gì đặc biệt.
Quả Tử đỡ trán lần nữa. Cậu đang muốn thở dài nhưng rồi như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, bắt đầu cười ầm lên, "Tốt! Quên đi! Quên rồi chúng ta sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu! Sẽ khiến tên khốn khiếp kia đi đời nhà ma luôn!"
"Này, chẳng lẽ ý cậu là tôi với anh ta có quan hệ ấy ấy hả?" Tề tổng, Tề Hiên, khốn nạn. Thì ra trong quan niệm của Quả Tử ba từ này có ý nghĩa tương đương nhau. Dựa vào tình bạn lâu ngày giữa cậu và Tô Lạc, y đoán chắc hẳn kẻ có tên Tề Hiên kia đã gây ra chuyện khiến Quả Tử phải căm thù dữ lắm. Tuy nhiên do hắn là một đại nhân vật tai to mặt bự nào đó khó động tới nên cậu cũng đành bất lực bó tay.
Quả Tử vui vẻ xoa mái tóc Tô Lạc, "Ngoan, ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ là một ngày mới!"
Đối mặt với người đại diện đột nhiên dở chứng này, Tô Lạc cảm thấy nghẹn lời.
"Vậy ra mình và người ta thật sự có quan hệ sao..."
Tô Lạc vô thức nhìn xuống cổ tay, nỗi đau đớn vẫn không ngừng hoành hành toàn thân. Y đoán giữa bản thân và Tề Hiên không những có quan hệ mờ ám, mà có lẽ y còn bị người ta chơi tới chán. Tệ hơn nữa, sau khi chơi xong thì thành phần bị vứt bỏ bên ngoài cổng nhà cũng không ai khác ngoài Tô Lạc y.