Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Ca Sơ.
Nghe đến đây, trái tim Tô Lạc chợt co thắt, "Anh ta đã có người trong lòng sao?"
Tề Mộc Dương nhướng đuôi lông mày, "Chẳng lẽ em quan tâm thật à?"
Tô Lạc đáp lại hắn bằng vẻ bình tĩnh.
Tề Mộc Dương bất đắc dĩ nói tiếp: "Người yêu của Tề Hiên đã chết từ lâu rồi. Trừ cậu ấy ra, nó không thể động tâm với ai khác nữa đâu."
Lòng Tô Lạc thoáng căng thẳng, y hỏi: "Người đó là ai?"
Tề Mộc Dương hứng thú quan sát Tô Lạc, muốn thăm dò xem y tò mò về Tề Hiên đến cỡ nào.
"Khi một mối tình kết thúc, mỗi cá nhân sau khoảng thời gian dài đều sẽ quên đi. Thế nhưng em có biết, ai có thể khiến người còn lại cứ luôn vương vấn về mình không? Em có biết, ai có thể khiến con người ta mãi mãi không tài nào bước qua đoạn tình cảm đó hay không?"
Môi Tô Lạc khẽ run, y chẳng biết phải đáp thế nào cho đúng. Tô Lạc nghĩ tim mình chắc đã bị đè ép đến độ ngừng đập mất rồi. Lúc này đây, y chẳng tài nào thở nổi.
"Đó chính là người vì người mình yêu mà chết..." Từng câu từng chữ của Tề Mộc Dương quanh quẩn bên tai Tô Lạc. Hồi lâu sau, y mới có thể hiểu được một cách thấu đáo.
"Tốt nhất em nên thông minh lên đi." Đừng vì người ta vừa mới nắm tay em thì em đã bắt đầu lầm tưởng.
Tô Lạc ắt không biết so với Tề Mộc Dương hắn thì Tề Hiên thay người còn hơn thay áo đâu nhỉ? Hầu như chưa một ai được ở cạnh em hắn quá hai tuần, duy chỉ có Tiêu Hàm là trường hợp đầu tiên mà thôi.
"Em đừng nên để bề ngoài của nó mê hoặc. Thay vì quan tâm tới nó, chi bằng em quan tâm tôi này." Tề Mộc Dương nở nụ cười hấp dẫn, ý đồ quyến rũ Tô Lạc.
Lồng ngực Tô Lạc run lẩy bẩy, cảm giác dị ứng bắt đầu dâng tràn.
"Ừm, Tề tổng, mọi người trong đoàn phim còn đang chờ tôi, tôi nghĩ mình phải đi rồi." Tô Lạc nói xong lập tức gấp gáp bước đi như chạy trốn. Trái tim Tô Lạc đang đập rất nhanh. Lời Tề Mộc Dương nói còn khiến y khó thở hơn cả so với việc tận mắt chứng kiến sự quá trớn của Tề Hiên ngoài thực tế.
Tề Mộc Dương nhìn bóng lưng càng lúc càng xa dần mà thấy bực mình. Mẹ nó, rốt cuộc hắn có điểm gì khiến cho Tô Lạc thấy không được thuận mắt vậy chứ?
Tô Lạc mặc kệ nhãn thần gay gắt của Tề Mộc Dương, thả chậm bước đi của mình. Y thầm vuốt ngực nhằm giúp bản thân trấn định. Ai ngờ vừa mới tránh được vỏ dưa, vỏ dừa lại thình lình đứng sau lưng, mạnh mẽ kéo y vào một căn phòng khác.
Tô Lạc nhìn Tề Hiên, nội tâm rầu rĩ phiền muộn. Tuy nhiên y vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, "Tề tiên sinh, chúng ta có quen nhau sao?"
Tề Hiên mặc kệ giọng điệu giận dỗi của Tô Lạc, hỏi: "Em và Tề Mộc Dương rất thân sao? Nói chuyện gì mà nói lâu như thế?"
Tô Lạc đáp: "Tề tiên sinh, chúng ta không quen biết nhau. Tôi nghĩ tôi không có gì để nói với ngài cả."
Tề Hiên cố kiềm nén ngọn lửa vô danh trong lòng, đưa tay nắm lấy cằm Tô Lạc, nhìn y chằm chằm với sự áp đảo. Tô Lạc cũng đáp lại hắn, không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Sau đó Tề Hiên đột nhiên tựa như bong bóng xì hơi vậy. Hắn bắt đầu xìu xuống, vuốt nhẹ vùng cằm của y, "Tôi không muốn phải rước lấy phiền phức không cần thiết."
Cái quỷ gì gọi là phiền phức không cần thiết kia chứ?!
Tề Mộc Dương biết anh qua lại với vô số tình nhân, nhưng lại không hề biết đến sự tồn tại của tôi. Anh tưởng tôi ngu chắc? Lại nói, ngay cả một chút phiền phức đến từ tôi anh cũng không muốn rước hay sao?
Tô Lạc vừa nghĩ tới điều này liền cảm thấy buồn bã.
Có lẽ vì cảm nhận được tâm tình của Tô Lạc đang sắp sửa phun trào nên Tề Hiên bổ sung thêm một câu, "Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi."
Tô Lạc đẩy hắn sang bên, mệt mỏi lên tiếng, "Chúng ta có thể dùng ngôn ngữ đồng loại để nói chuyện không?" Mẹ kiếp! Ông đây thật sự không thể chơi nổi nữa.
Tề Hiên nhíu mày, nặng nề nói: "Có những thứ em không thể hiểu được..." Trên đời này còn có một người khác khiến hắn phải nghi kỵ. Hắn tin kẻ ấy vẫn chỉ đang nấp ở đâu đó, có thể xuất hiện và đâm cho hắn cú chí mạng bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, hắn không định sẽ nói chuyện này với y.
"Được, vậy thì anh giải thích cho tôi hiểu đi. Tỷ như... anh có yêu tôi không?" Lần thứ hai hỏi câu hỏi nọ, Tô Lạc vẫn cảm thấy nhịp tim mình rối loạn.
Tuy Tề Mộc Dương đã nói Tề Hiên sẽ không thể có tình cảm với người khác, nhưng y chẳng muốn nghĩ nhiều tới chuyện này, cũng không định tìm hiểu. Bởi Tô Lạc nghĩ mỗi người đều có quá khứ của riêng mình. Nếu trong quá khứ ấy đã xảy ra những chuyện không thể vãn hồi được, thì y cũng không nên đi đào móc vết thương của bất kỳ ai, đặc biệt là Tề Hiên. Thế nhưng, Tô Lạc cần một lý do để giúp bản thân có thể tiếp tục kiên trì với mối tình trớ trêu này.
Tề Hiên không hề ngần ngại bước tới gần Tô Lạc. Y tức giận giơ chân đạp một phát. Hắn liền khéo léo nắm lấy, tiện đà ép chủ nhân của bàn chân kia lên tường.
Tô Lạc tránh không được, chỉ đành trừng mắt với Tề Hiên.
Tề Hiên dường như không để ý đến cơn thịnh nộ của Tô Lạc, quả quyết chặn lấy khuỷu tay y, cướp hết dưỡng khí trong miệng y một cách cực kỳ mãnh liệt.
Tô Lạc bị hôn đến độ thở hổn hển. Tề Hiên vẫn nhìn Tô Lạc như cũ, ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt y, khẽ mân mê. Sau đó hắn chậm rãi di chuyển xuống bên dưới, chạm vào vùng xương quai xanh đẹp đẽ, thản nhiên cất lời: "Em chưa nói cho tôi biết tại sao em lại mặc đồ của Tề Mộc Dương. Em và anh ấy có quan hệ tốt lắm à?"
Lúc bộ tây trang này được may xong, Tề Hiên vốn đã rất ưng ý muốn mặc nó, nhưng sau lại bị anh hắn là Tề Mộc Dương lấy mất. Đã là thứ yêu thích mà không có được, người ta sẽ cứ mãi canh cánh ở trong lòng, dẫn đến việc Tề Hiên vẫn còn nhớ rõ cho tới tận bây giờ.
Tô Lạc không hiểu vì sao lần nào y hỏi đến vấn đề này cũng đều bị Tề Hiên gạt sang một bên. Đã thế hắn còn có thể gói kỹ nó hoàn toàn mà không cần tốn chút công sức nào nữa chứ.
Tề Hiên càng nhìn Tô Lạc mặc bộ quần áo này trên người càng cảm thấy chướng mắt, mũi khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Tô Lạc bị vẻ mặt ghét bỏ của Tề Hiên kích thích, lòng chợt xót xa, "Nếu anh nghĩ rằng ngay cả một bộ đồ của Tề gia các anh mà tôi cũng không xứng để mặc, vậy thì bây giờ tôi sẽ cởi ra trả cho anh!"
Nào ngờ Tề Hiên đáp lời ngay, chẳng hề suy nghĩ gì, "Được, em cởi ra cho tôi!"
Tô Lạc quả thật không thể tin vào lỗ tai mình. Trong đầu y nổ "bùm" một tiếng, chân giơ lên muốn đạp mạnh. Tề Hiên thấy vậy cũng chẳng hề lúng túng, tay bắt lấy chân Tô Lạc, khiến y không rút lại được. Tô Lạc đành tức giận quát lên: "Tề Hiên!! Anh phải sỉ nhục tôi đến nhường nào thì mới thỏa mãn đây?!"
Tề Hiên nhíu mày đưa tay nới lỏng caravat. Sau đó hắn tóm lấy hông Tô Lạc, đè y xuống giường, "Nếu em không cởi thì tôi sẽ cởi giúp em!"
Tay Tề Hiên tiếp tục kéo quần Tô Lạc xuống, cầm chân y đặt lên vai mình, động tác tuột qυầи ɭóŧ vô cùng trôi chảy.
Toàn thân Tô Lạc bắt đầu ngây ra.
Tề Hiên nhìn Tô Lạc, tâm trí không thể kiên nhẫn thêm nữa. Hắn nói: "Nâng hông của em lên, nửa tiếng nữa bữa tiệc bắt đầu rồi."
Tô Lạc tức đến nghiến răng nghiến lợi, đạp mạnh Tề Hiên một cú rồi xoay người đứng dậy, hạ tầm mắt nhìn hắn, "Vào toilet mà tự xử, anh nghĩ tôi là búp bê tình dục của anh chắc!"
Tề Hiên ngẩng đầu quan sát Tô Lạc từ trên xuống dưới thật lâu rồi lên tiếng: "Chân em còn nhũn không?"
Tô Lạc, "Tôi đứng được ở đây đã giỏi lắm rồi!"
Ánh mắt Tề Hiên dừng ở hai chân Tô Lạc một lát. Sau đó hắn đứng lên chỉnh lại tây trang, làm như không có chuyện gì đưa tay chỉ vào phòng thay đồ, "Quần áo lúc mười sáu tuổi của tôi sẽ vừa với em. Nhớ, em chỉ có thể mặc quần áo của tôi thôi."
Dứt lời, Tề Hiên liền vứt lại cho Tô Lạc chiếc gáy xinh đẹp của mình, quay lưng bỏ đi.
Tô Lạc, "..." Mịa, quả nhiên là người Tề gia, có thế mà cũng đi so đo cao thấp với nhau cho được.
Tô Lạc ngồi một hồi lâu mới phát hiện ra mình đang ở trong phòng của Tề Hiên. Y không kiềm được bản thân đưa mắt quan sát bốn phía, ừm, cách bày trí rất phù hợp với tiêu chuẩn của y đó.
Khi Tô Lạc bước vào phòng thay đồ thì bắt gặp một bức tranh. Mà bức tranh này đã khiến cho y giật mình.
Trong khung gỗ trắng tinh là một thiếu niên được phác họa theo đường nét lập thể (). Tô Lạc cảm thấy gương mặt cậu trai trông khá quen. Trên tay người đó cầm một ly rượu, đôi mắt khẽ liếc nhìn về phía khán giả, hàng mi đẹp đẽ cong cong. Dáng vẻ ấy quả thật có thể khiến cho bất cứ ai khi chiêm ngưỡng, trái tim cũng đều phải nhảy ra ngoài.
Mà người thiếu niên này... Tô Lạc vô thức quay sang nhìn khuôn mặt mình trong gương, khóe miệng cong lên.
Tô Lạc hoàn toàn tin rằng người trong tranh chính là mình. Mặc dù các đường nét được vẽ bằng phương pháp phun sơn mơ hồ. Thế nhưng dù cho khóe mắt, đuôi lông mày, hay gò má duyên dáng cũng đều cho thấy khoảng tám mươi phần trăm người trong tranh là Tô Lạc.
Y thầm khinh bỉ với cách thể hiện tình yêu của Tề Hiên. Ngay khi còn chưa kịp thưởng thức xong bức tranh thì y đã bị Quả Tử điện thoại tới hối thúc mình xuống lầu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
() Tranh theo chủ nghĩa lập thể, đéo hiểu sao Lạc Lạc có thể nhìn ra là mình luôn. Đỉnh kout ghê!