Tác giả: Ca Sơ.
Vốn tưởng vận may của Tô Lạc đã tới. Nào ngờ Lăng Phàm lại đột ngột xuất hiện, khiến cục diện hoàn toàn thay đổi.
Có lẽ nguyên nhân Tề Hiên để ý Tô Lạc, cười tươi như hoa nở suốt đêm tiệc chỉ vì y có ngoại hình giống với nhị thiếu gia cao quý không thể sánh nổi của tập đoàn Lăng thị, Lăng Phàm.
"Cậu ta là nghệ sĩ của Thiên Ngu, có vài nét trông giống với em." Một lời giới thiệu đầy đủ của Tề Hiên về Tô Lạc.
Tô Lạc nghe xong cũng chỉ biết cười nhạt. Vậy ra anh ta biết mình là người của Thiên Ngu cơ đấy.
Ba năm nay, người đàn ông này hầu như chưa bao giờ đề cập đến công việc của Tô Lạc hay cái công ty y đang lệ thuộc.
Nếu không phải Tô Lạc luôn cố gắng để được ở bên cạnh Tề Hiên thì không chừng ngay cả điều nhỏ nhoi nhất y cũng chẳng có quyền đòi hỏi. Trên thực tế, ba năm trôi qua, ngoại trừ lúc lên giường ra cả hai đã bao giờ xuất hiện cùng nhau đâu. Ba năm, thay vì nói Tô Lạc hẹn hò với Tề Hiên, chi bằng nói y làm trai bao của hắn còn có vẻ đúng hơn.
Tô Lạc càng nghĩ đến kết cục thảm bại của mình càng thấy tức cười. Nụ cười của y mỗi lúc một lạnh đi. Y bước lên phía trước chào hỏi Lăng Phàm, tựa như đang chào hỏi một người mình vừa mới quen biết.
Ngay khi cả hai đứng gần nhau, mọi người bên dưới lập tức câm lặng.
Ngũ quan của họ tuy giống nhưng không hoàn toàn, vậy nên không khó để phân biệt. Tuy nhiên khi Tô Lạc và Lăng Phàm cùng nở nụ cười, khí chất ưu nhã đều tương tự như nhau. Độ cong khóe miệng khi nâng lên của cả hai dù có lấy thước ra căn chỉnh cũng không đồng đều được như vậy, hoàn toàn không có chút sai lệch nào.
Mọi người ở dưới sân khấu đang thầm kinh sợ trong lòng. Nếu Lăng nhị thiếu gia không đột nhiên xuất hiện thì chả biết địa vị sau này của Tô Lạc sẽ cao đến mức nào đâu.
Ở bên cạnh hai người, Lăng Triết Vũ đang lặng lẽ quan sát. Không ai phát hiện được trong con ngươi sâu thẳm của anh đang ẩn giấu điều gì.
"Em đã chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Hiên thiếu gia vậy?" Lăng Triết Vũ quay sang hỏi Lăng Phàm, dời đi sự chú ý của mọi người. Nhị thiếu gia của một tập đoàn tài chính và một nghệ sĩ hạng ba nhỏ nhoi, ai mới là người đáng để quan tâm hơn, lúc này còn chưa rõ ràng sao?
Lăng Phàm nói, "Tề Hiên, em chỉ vừa xuống máy bay thôi nên không kịp chuẩn bị gì cả, chi bằng em hát tặng anh một bài có được không?"
Tề Hiên lập tức cong người nắm lấy tay Lăng Phàm, kéo tay cậu ý muốn bắt đầu. Tô Lạc đứng ở cạnh yên lặng nhìn hai người tay trong tay, ánh mắt chỉ có lẫn nhau, không khác gì một đôi tình nhân đang yêu đương sâu đậm.
Thân làm một diễn viên vô cùng có tư chất, Tô Lạc đương nhiên chưa bao giờ quên vị trí của mình. Lúc này đây, Lăng Phàm chính là đối thủ trên võ đài của y, mà trước mặt của đối thủ, không thể đánh mất khí thế, càng không thể đánh mất phong độ.
Tô Lạc khẽ khom người, mỉm cười, "Lăng thiếu gia, không ngờ rằng đến cuối cùng tôi lại được tranh đấu chiếc vương miện này cùng cậu."
Lăng Phàm nhìn Tô Lạc. Cậu mỉm cười đắc ý, lưng lại khiêm tốn khom người lại với y, "Tôi cũng rất thích Sarah Brightman. Nếu cậu đã biểu diễn bài Scarborough Fair mà tôi tâm đắc nhất rồi, tôi đây xin được hát Fleurs Du Mal vậy."
Tô Lạc đưa tay ra hiệu xin mời, sau đó thoải mái xoay người xuống sân khấu. Ngay lúc y bước ngang qua Tề Hiên, theo lễ phép liếc mắt nhìn hắn. Tề Hiên cũng nhìn lại y, miệng hắn mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng tựa như đang cảnh cáo Tô Lạc không được làm hư chuyện.
Lúc này Tô Lạc đã nghĩ, tên đàn ông này thật sự quá cặn bã! Hắn xem mình là cái gì chứ?
Nét tươi cười của Tô Lạc vẫn vậy, có điều con ngươi đen láy đã trầm xuống. Sau đó, y thẳng lưng lướt ngang qua Tề Hiên, chân không hề chùn bước.
Tô Lạc bước xuống bậc thang cuối cùng nhưng không lập tức hòa vào đám đông mà chỉ đứng yên tại chỗ. Dây thần kinh đang căng chặt trong đầu y rốt cuộc đã được thả lỏng, mồ hôi lạnh khắp người đổ ào ào ra như suối, cảm giác buồn nôn chực trào dâng lên.
Tô Lạc cố gắng giữ mình thật bình tĩnh đi ra phòng khách. Sau khi vào nhà vệ sinh, vẻ cứng cỏi ấy mới được tháo bỏ. Y vội vã ôm bồn cầu nôn mửa không ngừng.
Mấy thứ cho vào bụng hôm nay đã bị Tô Lạc ói ra toàn bộ, ói đến toàn thân y không còn chút sức lực nào.
Cả người Tô Lạc lạnh lẽo, quần áo cũng ướt nhẹp do mồ hôi đổ.
Tô Lạc nôn thốc nôn tháo được hồi lâu, một bàn tay nào đó từ phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy lưng y.
Tô Lạc lau khóe miệng, "Tôi không sao."
Y vốn cho rằng người đó là Quả Tử. Thế nhưng khi đã được đỡ đứng lên vững vàng, nâng đầu nhìn, Tô Lạc mới bắt gặp đôi mắt đen như mực đang vô cùng lo lắng quan sát mình.
"Đạo diễn Trần?"
Trần Hoành lấy khăn tay ra đưa cho Tô Lạc, sắc mặt khó chịu. Anh hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Tô Lạc lắc đầu đáp, "Không có gì đâu. Chỉ do dạ dày tôi gần đây không được khỏe thôi."
Trần Hoành biết y luôn che giấu nội tâm trước mặt người khác. Mặc dù lúc này đã hiểu rõ ràng mọi chuyện nhưng anh sẽ không đi bóc trần nỗi đau đớn của Tô Lạc.
"Nếu mệt cứ nói, cậu có thể về sớm để nghỉ ngơi. Ở đây đã có mọi người rồi."
"Được."
Trần Hoành đứng tại chỗ nhìn y không nói câu gì. Đợi đến khi Quả Tử mang một ly nước chanh đi vào, anh mới vỗ vai cậu, "Chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Quả Tử gật đầu. Cậu trông theo Tô Lạc súc miệng với gương mặt trắng bệch, lòng thầm thở dài.
Nếu trước đây Tô Lạc chọn Trần Hoành thì y chắc sẽ không phải chịu những đau khổ như vậy. Đương nhiên, không biết chừng, một màn kịch máu chó khác sẽ diễn cũng nên. Thế nhưng chẳng lẽ trên đời này có nhiều chữ nếu vậy sao?
Lúc bấy giờ Trần Hoành đang ở ngoài sảnh nhìn màn trình diễn trên sân khấu của Lăng Phàm. Lục Quân Thành từ xa đi tới mở miệng nói một câu ẩn ý, "Đây chính là cơ hội tốt."
Trần Hoành xoay sang nhìn anh tầm ba giây mới hiểu, liền đáp lại: "Chuyện giữa tôi và cậu ấy không cần phiền Lục ảnh đế quan tâm đến."
Lục Quân Thành bất đắc dĩ cười gượng. Phải, chuyện của Trần Hoành nào đến phiên anh để tâm cơ chứ. Bản thân Lục Quân Thành cũng không biết tại sao mình lại nói những lời như vậy. Có lẽ bởi vì Lục Quân Thành muốn khẳng định xem Trần Hoành có thừa cơ hội này để chen chân vào hay không thôi.
Tô Lạc hoàn toàn không phải một người yếu đuối.
Ít nhất, trong châm ngôn sống của y không bao giờ có hai từ này.
Vậy nên y không trốn tránh. Khi xuất hiện trước mặt người khác, y vẫn là một Tô Lạc phong độ, đẹp trai ngời ngời như cũ!
Trong lúc tất cả mọi người đang chăm chú thưởng thức cảnh đẹp ý vui trên sân khấu thì Lăng Triết Vũ lại không biết vô tình hay cố ý nhìn Tô Lạc không rời mắt. Anh ra lệnh cho trợ lý thân tín bên cạnh mình, "Đi điều tra Tô Lạc, tôi muốn có tư liệu hoàn chỉnh của cậu ta."
Người trợ lý nhìn thoáng qua y, sau đó đáp "vâng" một tiếng rồi rời đi.
Lúc này Lăng Phàm đã gần biểu diễn xong. Tề Hiên đã như chẳng còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, chỉ một mực nhìn cậu, chưa từng dời mắt.
"Kỳ thực, tôi thấy cậu hát hay hơn cậu ta rất nhiều." Không biết Tề Mộc Dương đã đứng bên cạnh Tô Lạc từ lúc nào, hắn thấp giọng nói lỗ tai y như thế.
Sarah Brightman là ca sĩ nữ, vậy nên những bài hát của cô ấy không phải giọng nam nào cũng thích hợp để hát. Sở dĩ Tô Lạc chọn Scarborough Fair bởi đó là một ca khúc dân gian lưu truyền của nước Anh, đã từng có ca sĩ nam thể hiện trước đó.
"Tề tổng quá khen. Lăng thiếu gia đã biểu diễn rất tốt, vương miện kia chắc chắn thuộc về cậu ấy." Kết quả chẳng còn gì bàn cãi nữa. Bất kỳ ai cũng sẽ khẳng định như vậy.
Tề Mộc Dương thản nhiên nói chuyện với Tô Lạc nhưng y lại không hề tỏ ra thích thú. Hắn lại so sánh Tô Lạc với Lăng Phàm lần nữa, cho rằng cả hai quả thật rất giống nhau.
"Thất vọng à?" Hôm nay Tô Lạc vốn đã khiến Tề Hiên bộc lộ khá nhiều cảm xúc. Nếu không phải Tề Mộc Dương khẳng định được trong đám tình nhân lộn xộn của em mình không hề có mặt y, chắc chắn hắn sẽ cho rằng Tô Lạc chính là người mà Tề Hiên mong chờ bấy lâu.
Tô Lạc vờ ung dung đá:, "Có phải anh muốn nói cho tôi biết đó chính là người mà Tề tiên sinh đang tìm kiếm không?"
"Thông minh lắm!"
Tô Lạc thẳng thắn nói: "Không cần thông minh, dùng mắt đã có thể nhìn ra được rồi."
Tề Mộc Dương: "..."
Lúc này trên sân khấu, màn trình diễn đã kết thúc. Tề Hiên tay cầm vương miện mạ vàng, hắn định đi đến đội cho Lăng Phàm. Vẻ tươi cười của cậu sạch sẽ thuần khiết, hoàn toàn khác với Tô Lạc, chưa từng mang theo sự tươi sáng hay niềm hạnh phúc.
"Tề Hiên, phần thưởng này đáng lẽ phải thuộc về Tô Lạc, cậu ấy mới là người xứng đáng nhất!" Lăng Phàm ra vẻ bản thân là một người rộng lượng. Cậu có thể thừa nhận mình không bằng một minh tinh hạng ba trước mặt nhiều người, chứng tỏ tấm lòng cậu vô cùng bao dung.
Đương nhiên Tề Hiên rất hài lòng với lời Lăng Phàm nói. Thậm chí mọi người ở đây cũng đã nhìn cậu với một ánh mắt hoàn toàn khác.
Là người chủ trì đêm tiệc, Tề Hiên hẳn là người có toàn quyền quyết định. Thế nhưng hắn tôn trọng ý muốn của Lăng Phàm.
Tề Hiên nhìn xuống dưới sân khấu tìm kiếm gương mặt của ai đó.
Một lần nữa lực chú ý của mọi người lại dồn về phía Tô Lạc. Đường nhìn của y đảo qua Lăng Phàm, sau đó dừng trên mặt Tề Hiên khoảng một giây ngắn ngủi. Mặt nạ tươi cười lại lần nữa được đeo lên. Y thong thả bước lên bục cao, vòng qua Tề Hiên, dừng bên cạnh Lăng Phàm, "Vương miện này Lăng thiếu gia hoàn toàn xứng đáng. Tôi nghĩ rằng Tề tiên sinh cũng mong Lăng thiếu gia có thể nhận nó."
Tô Lạc xoay lại nhìn Tề Hiên lần nữa. Đồng thời hắn cũng đang nhìn y, sau lại cầm vương miện trịnh trọng đội lên đầu Lăng Phàm, "Cậu nói đúng, Lăng Phàm hoàn toàn xứng đáng."
Tề Hiên nhìn Tô Lạc với ánh mắt rất kiên định. Mặc dù đã biết trước được kết quả, thế nhưng khi thực sự đối mặt với sự lựa chọn của người đàn ông này, trái tim Tô Lạc vẫn đau đến không cách nào xoa dịu được.
Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên. Trò đùa nghiệt ngã cuối cùng cũng đã kết thúc.
Tô Lạc bước chân ra khỏi dinh thự y chỉ có thể tiến vào một lần duy nhất trong ba năm qua. Cuối cùng y đã nhận ra, ngay từ đầu Tề Hiên đã tuyên cáo rất rõ ràng, hắn không thuộc về y. Mà y cũng hoàn toàn không xứng với Tề thị. Tô Lạc chỉ là kẻ thay thế cho "Lạc Lạc", vậy thôi.
Tô Lạc chợt nhớ, ba năm nay, chỉ khi lên giường, Tề Hiên mới thốt ra hai chữ "Lạc Lạc". Còn vào những lúc khác hắn cũng chỉ gọi y bằng cái tên Tô Lạc. Điều này nói lên rằng người thừa kế của tập đoàn tài chính Tề thị Tề Hiên không hề có bất cứ quan hệ gì với nghệ sĩ hạng ba Tô Lạc này.