Tác giả: Ca Sơ.
Tô Lạc gặp lại Tề Hiên vào hôm thứ mười sau khi chia tay.
Ngày đó y đã hoàn thành xong vai diễn, đang cùng với các staff trong đoàn phim nói lời từ biệt ngắn ngủi. Tiêu Hàm còn thân mật bá vai y, "Đại sư huynh, đệ sẽ nhớ huynh chết mất."
Tô Lạc cốc một cú vào trán Tiêu Hàm, vừa quay lưng lại đã thấy mình đâm đầu vào người Lăng Triết Vũ.
Từ trước đến nay tuy Lăng đại thiếu gia luôn chỉ xuất hiện ở những nơi xa hoa phù phiếm, thế nhưng hiện có mặt tại chốn studio tạp nham này, anh vẫn tựa như đang bước đi trên thảm đỏ vậy.
Lăng Triết Vũ mở lời trước, "Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp một tay."
Tô Lạc đã đoán trước Lăng Triết Vũ sớm muộn rồi cũng sẽ đến tìm mình. Ngay cả Tề Mộc Dương sau khi biết chuyện của Tề Hiên còn có ý muốn tống cổ y đi, huống chi là anh trai Lăng Phàm.
Vì thế Tô Lạc sảng khoái đồng ý.
Mấy ngày nay, Tô Lạc bắt đầu lên kế hoạch sinh sống cho bản thân sau này. Quả Tử thậm chí còn đề nghị dọn đến chốn non xanh nước biếc gì đó, cũng đã chọn trúng một căn biệt thự nho nhỏ trong rừng. Cậu nói có rất nhiều người thích tới nơi đây để điều dưỡng cơ thể. Bởi hàm lượng oxygen trong không khí cao, môi trường không bị ô nhiễm, nguồn thức ăn cũng đến từ thiên nhiên vô cùng tinh sạch.
Ngẫm lại thì nếu có thể trải qua một cuộc sống như thế, Tô Lạc cảm thấy thật phấn khởi. Nhất là khi nghĩ đến việc mình sẽ chào đón đứa con sắp ra đời, sau lại ngày ngày chứng kiến nó lớn lên, lòng y càng tràn đầy niềm hạnh phúc. Mà niềm hạnh phúc này đã không còn hình bóng của Tề Hiên nữa.
Tô Lạc biết khả năng thích nghi của bản thân rất tốt. Tựa như trước đây y quyết tâm rời bỏ nơi sinh sống cũ đến chốn đô thị không thân không thích này vậy. Sau khi sự tình bụi bặm của y và Tề Hiên lắng xuống, y lại có thể nhanh chóng vượt qua, ít nhiều cũng nhờ đến công tồn tại của đứa nhỏ trong bụng.
Vậy nên, hiện phải đối mặt với Lăng Triết Vũ, thái độ của y vô cùng thản nhiên.
"Lăng tiên sinh muốn nhờ tôi chuyện gì?" Lúc trên xe, Tô Lạc đã hỏi như thế.
Tài xế cầm lái phía trước, Tô Lạc và Lăng Triết Vũ thì ngồi kề vai ở ghế sau. Lăng Triết Vũ là một người lịch thiệp, không thích huyên thuyên dài dòng. Nhưng cho dù trong lời nói Tô Lạc chẳng mang bao nhiêu ý tứ, anh vẫn có thể khiến cuộc trò chuyện của cả hai không xuất hiện bất cứ sự tẻ nhạt nào.
"Tuần tới thành phố sẽ tổ chức tuần lễ quốc tế thời trang, tôi muốn nhờ cậu cho vài lời nhận xét về lễ phục của tôi."
Tô Lạc khẽ híp mắt, "Chẳng phải Lăng nhị thiếu là nhà thiết kế sao?"
Lăng Triết Vũ quan sát Tô Lạc, biểu cảm trên mặt vẫn rất ôn hòa. Nhưng giọng điệu anh lại làm người khác chẳng thể từ chối, "Mong cậu hãy giúp tôi, tôi có lý do riêng."
Ý là cậu chỉ cần làm tốt việc của bản thân thì đủ rồi, những chuyện khác không cần phải hỏi nhiều.
Có vẻ những quý ngài bề trên này đi đâu cũng có thói quen như đang ở chung với đầy tớ hay sao ấy. Chẳng phải Tề Hiên cũng là cái thể loại này hay sao? Dù cho lúc lên giường có muôn vàn kíƈɦ ŧìиɦ, lúc xong việc cũng vô cùng quan tâm đi chăng nữa, thì không bao lâu sau khi trở về bình thường, cách hành xử và lối suy nghĩ sẽ vẫn hoàn như cũ. Rằng Tô Lạc không bao giờ có quyền can thiệp vào dự định lẫn việc làm của hắn.
Tô Lạc nhếch mép nhưng không lên tiếng. Hiện y chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Có lẽ Lăng Triết Vũ ngửi ra được sự bất mãn của Tô Lạc, anh giải thích: "Tôi tin tưởng đôi mắt của cậu."
Lời bổ sung tựa hồ rất có thành ý, song chỉ như đang muốn lừa con nít, lấy kẹo đổi món hời.
Tô Lạc đáp: "Cám ơn Lăng tiên sinh đã cân nhắc tới."
Lăng Triết Vũ nhẫn nại nhìn Tô Lạc: "Cậu nghi ngờ tôi sao?"
Tô Lạc: "Nào dám." Biết rõ rồi còn hỏi, bị ngu à?!
Lăng Triết Vũ cười, "Tiểu Phàm đã nói chuyện với tôi rồi, tôi sẽ không can thiệp hay nhúng tay vào đâu. Hôm nay tìm cậu chỉ thuần túy muốn nhờ cậu làm giám khảo cho đôi ba lời bình luận ấy mà."
Tô Lạc hỏi: "Sao Lăng tiên sinh lại vô duyên vô cớ tìm tôi?" Chẳng phải chuyện xảy đến quá đột ngột sao? Ngoài kia còn rất nhiều nhà thiết kế nguyện dốc lòng phục vụ cho anh. Chỉ cần anh mở cửa, chắc chắn bọn họ sẽ chen chúc nhau mà đến. Hay là anh cảm thấy mấy người đó cũng không hợp khẩu vị của anh hả?
Lăng Triết Vũ đáp: "Tôi nghe nói quần áo hằng ngày của cậu và người đại diện đều do cậu tự tay thiết kế. Tôi rất thích phong cách thế này."
Tô Lạc thực sự muốn hỏi thử anh ta đã nghe điều ấy từ ai. Nhưng ngoài mặt y vẫn lịch thiệp, không hề đánh mất thần thái, "Tôi chỉ đam mê chút ít mà thôi, tay nghề làm sao so được với những nhà thiết kế chuyên nghiệp chứ. Tôi sợ sẽ làm trễ nãi việc quan trọng của Lăng tiên sinh mất."
"Không sao cả."
Tô Lạc thực hết cớ để từ chối.
Nơi phụ trách đặt may quần áo cho Lăng Triết Vũ là một trong những cửa hàng tây phục nổi tiếng nhất nhì thành phố. Nhà thiết kế chính là người Pháp. Có rất nhiều danh nhân tai to mặt bự từng đặt lễ phục ở đây. Giá trị mỗi bộ chắc chắn không thấp hơn năm con số. Bởi tất cả đều làm từ thủ công, bất kỳ bộ trang phục nào cũng là tuyệt phẩm được may cắt, phối hợp phụ kiện hết sức tỉ mỉ tinh tế, toát lên vẻ đẹp nhã nhặn nhưng chẳng kém phần xa xỉ.
Lần đầu tiên Tô Lạc đến một nơi như thế này. Y lập tức bị những mẫu thiết kế cao cấp ở đây làm rung động. Nội tâm của y như chiếc đèn đột nhiên được thắp sáng khi chứng kiến cái mà người ta gọi là ánh hào quang nơi thiên đường này.
Lăng Triết Vũ vẫn luôn quan sát biểu cảm của Tô Lạc, sau đó nở nụ cười khéo léo. Xét về thu nhập và địa vị xã hội của một minh tinh hạng ba mà nói, nơi này chắc chắn sẽ không là nơi mà y có thể đặt chân vào. Trừ phi Tô Lạc được vị kim chủ nào đó trong giới thượng lưu chân chính bao dưỡng. Mặc dù đích xác là y từng có, thế nhưng lại chẳng khác với không có bao nhiêu. Lăng Triết Vũ đã xem qua hết tất thảy kiểu dáng của những bộ trang phục mà Tô Lạc từng mặc khi dự tiệc, toàn bộ đều mang phong cách riêng, không giống với bất kỳ nhãn hiệu nổi tiếng nào.
Nhà thiết kế Ba Đế Tư đích thân đến tiếp đón hai người, dùng tiếng Pháp bản địa để chào hỏi Lăng Triết Vũ. Lúc giới thiệu đến Tô Lạc, y cũng dùng cùng ngôn ngữ để khách sáo vài câu.
Lăng Triết Vũ muốn may một bộ tây trang màu đen, đương nhiên màu áo sơ mi bên trong cũng phải đồng bộ.
Những doanh nhân thành công như Lăng Triết Vũ vốn không cần phải chỉnh chu quá mức về khía cạnh trang phục làm gì, chỉ cần nhìn gương mặt thôi cũng đã đủ lắm rồi.
"Lần này tôi muốn sửa đổi đôi chỗ. Trước đều là quần áo dùng cho công việc, giờ tôi sẽ tham gia tuần lễ thời trang, thiết nghĩ trang phục cũng nên mang hơi hướng mới lạ một chút. Nhưng tôi vẫn thiên về chính trang."
(Chính trang: quần áo dùng cho những buổi gặp mặt nghiêm túc, trang trọng.)
Lăng Triết Vũ lễ phép nói ra yêu cầu của bản thân. Cả ba người anh một câu, tôi một câu, trò chuyện với nhau khá hòa hợp.
Lúc Tề Hiên và Lăng Phàm dắt tay nhau đi vào đã thấy được cảnh này.
Tô Lạc nói tiếng Pháp rất lưu loát, ngữ điệu cực kỳ giống với người bản địa. Ngay cả kẻ tự nhận là biết tiếng Pháp chính gốc như Tề Hiên nghe ra còn có hơi khó khăn, mà Tô Lạc lại có thể trò chuyện với Ba Đế Tư thoải mái, không gặp chút trở ngại nào.
Còn thứ Lăng Phàm chú ý là ánh mắt Lăng Triết Vũ đang nhìn Tô Lạc kia.
"Anh hai, sao hai người lại ở đây?" Lăng Phàm chủ động phá vỡ bầu không khí hài hòa trước mắt.
Lăng Triết Vũ và Tô Lạc cùng nhau xoay người lại. Đường nhìn của y đảo qua hai bàn tay của Tề Hiên và Lăng Phàm đang nắm lấy nhau không chừa chút kẽ hở rồi theo bản năng tránh đi.
Tề Hiên và Lăng Phàm đến đây để lấy quần áo, cũng vì tuần lễ thời trang mà tới.
Hàng năm, thành phố này đều tổ chức tuần lễ thời trang. Mà đây là lần đầu tiên Tề Hiên tham dự. Tô Lạc nghĩ, Tề Hiên hẳn chẳng phải không muốn công khai lộ mặt, mà do hắn vẫn chưa tìm được người xứng đáng đi bên mình mà thôi. Bất kể là ai, thậm chí một kẻ nhân tình tạm thời như y, cũng chưa từng được một lần sánh đôi cùng hắn.
Tô Lạc biết điều không quấy rầy anh em nhà họ Lăng trò chuyện, cũng chẳng muốn làm phiền nhà thiết kế đang chào khách. Y an phận ngồi cạnh bàn trà, nhận đồ uống do phục vụ mang tới.
Mãi cho đến lúc Tô Lạc vào nhà vệ sinh, y lại bị Tề Hiên chặn đường. "Cậu thật sự là Tô Lạc sao?"
Tô Lạc giật mình. Có ý gì đây?
"Toàn bộ hồ sơ cá nhân của cậu đều là giả!" Tề Hiên đang lửa giận công tâm nên lời nói thô bạo, muốn kiềm nén xuống cũng không thể được. Đến tận bây giờ hắn vẫn chẳng dám tin, cái người này luôn mở miệng nói thương hắn lại lừa gạt hắn đến tận ba năm.
"Anh điều tra tôi?"
Tề Hiên cười lạnh lẽo, "May là tôi đã tra xét cậu. Nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai?"
Tô Lạc lạnh lùng nhìn Tề Hiên, "Nếu chúng ta đã chia tay, tôi là ai có gì quan trọng nữa?"
Hơi thở Tề Hiên lập tức dồn dập. Hắn cũng không rõ phiền não trong lòng từ đâu mà đến.
Tô Lạc không muốn rước thêm rắc rối nên đáp bừa: "Tôi đã bảo với anh tôi chỉ có ký ức bốn năm trở lại đây mà thôi." Khi đó Tô Lạc vừa tỉnh dậy từ giường phẫu thuật, bên cạnh là phong thư y tự viết cho bản thân. Nội dung đại khái bao gồm nếu như mất trí nhớ thì cũng đừng cố đi tìm hiểu về quá khứ nữa, bắt đầu cuộc sống mới đi thôi. Lúc ấy, dù đã trở thành một Tô Lạc chẳng còn nhớ gì, y vẫn biết rõ điều bản thân khát vọng nhất chính là một cuộc đời mới tinh không vương chuyện cũ.
"Tô Lạc!" Tề Hiên bắt lấy bả vai Tô Lạc, lửa giận trong mắt hắn đã hoàn toàn bùng cháy, "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, làm sáng tỏ thân phận của cậu cho tôi!"
Tô Lạc nhìn Tề Hiên chăm chú, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Y giãy giụa thoát khỏi đôi tay của hắn.
Y nói: "Tề Hiên, tôi không có nghĩa vụ khai báo chuyện của mình cho anh. Tựa như anh cũng chưa từng nói rõ tôi chẳng qua là thế thân của một người khác vậy!" Nếu đã không tin, hà tất còn hỏi lại? Cho dù Tô Lạc biết được thân phận thật sự của mình đi nữa, y cũng chả muốn lảm nhảm với hắn. Huống chi y thật sự chẳng biết gì cả.
"Tô Lạc tôi chưa từng lấy của anh một phân tiền nào, sau này cũng chẳng sờ tới. Tôi hy vọng chúng ta có thể dứt khoát một chút, cũng mong cả hai sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa." Dù cho có dùng mười tỷ để đổi, y cũng không cần.
Tô Lạc xoay lưng cất bước. Dáng đi của y xinh đẹp phóng khoáng, tựa như đã mang chuyện tình này tẩy rửa đến không còn dính tí bụi bẩn.
Tề Hiên còn nhớ rõ mỗi lần về nhà, Tô Lạc đều nhìn hắn với đôi mắt chứa đầy tình cảm mãnh liệt, mặc dù đã có phần bị đè nén. Hắn cũng nhớ rõ lúc tay mình chạm vào cơ thể y, cảm xúc thăng hoa khiến cho cả hai phải run rẩy. Thứ cảm xúc ấy từng châm ngòi cho ngọn lửa tình dâng trào mạnh mẽ qua từng tế bào trong cơ thể bọn họ, khiến bọn họ hằng đêm triền miên bất chấp, không cách nào dứt ra khỏi. Mà bây giờ, tất cả mọi thứ đột ngột hóa thành bọt nước. Trong thoáng chốc, Tề Hiên cảm thấy lòng như bị khoét một hố sâu. Thậm chí hắn còn đang lúng túng ngờ vực chẳng biết ba năm qua có thực sự tồn tại trong ký ức của bản thân hay không.
Nếu như lúc này Tề Hiên đủ tỉnh táo, biết tự hỏi, thì có lẽ những sự việc đáng tiếc sau đó sẽ không xảy ra.
"Tô Lạc...!" Đến khi khôi phục lại thần trí, Tề Hiên thấy mình đang bắt lấy cánh tay Tô Lạc. Hắn không kịp hiểu rõ ý muốn trong lòng, chỉ thầm mong Tô Lạc có thể quay đầu lại.
"Hiên thiếu gia, sao anh cũng ở đây?"
Tề Hiên chợt ngẩng đầu, trông thấy Lăng Triết Vũ đang nắm lấy một bàn tay Tô Lạc. Mười ngón giao triền, khó bỏ khó phân.
Đột nhiên Tề Hiên cảm thấy tay mình như bị bỏng nặng, nhưng vẫn không chịu buông ra. Mãi cho đến khi Lăng Triết Vũ cất lời: "Tiểu Phàm đang tìm anh."
Chỉ một câu như vậy, tất cả tâm tư trong lòng Tề Hiên liền lắng xuống. Nếu chẳng phải cánh tay còn bị thô bạo nắm lấy kia đang hết sức đau đớn, Tô Lạc đã cho rằng khoảnh khắc Tề Hiên muốn giữ mình lại chỉ là ảo giác mà thôi.
Tô Lạc nhếch môi. Y biết trong lòng mỗi người luôn có một đòn cân, mà hiển nhiên, phân lượng của y quá nhẹ.
Nhìn bóng lưng Tô Lạc và Lăng Triết Vũ kề vai nhau bỏ đi, hô hấp Tề Hiên trở nên nặng nề, lồng ngực như bị xé toạt. Hắn cố gắng hít thở nhưng cảm giác đau nhói vẫn không hề giảm bớt.
Hôm nay Tề Hiên rõ ràng cảm thấy trong lòng không yên.
Vừa ra khỏi cửa hàng thiết kế, Lăng Phàm liền lên tiếng: "Tề Hiên, chuyện bốn năm trước em đã không còn nhớ rõ nữa. Em không hy vọng chỉ vì em đã từng thay anh cản đạn mà anh phải miễn cưỡng ở cùng em."
Tề Hiên bỗng giật mình. Cảnh tượng viên đạn lạnh lẽo kia xuyên thẳng qua đầu Lăng Phàm tựa như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Lưng hắn lúc này toát mồ hôi lạnh. Hắn vội vã cầm tay cậu, "Em đừng hiểu lầm, tấm lòng của anh hiện tại và bốn năm trước vẫn không hề thay đổi."
Lăng Phàm không nói gì, thế nhưng lực tay nắm lại tay Tề Hiên có phần khiến cho hắn lo sợ. Đúng rồi, một là người đã từng vì hắn chấp nhận hy sinh tính mạng, một là kẻ lừa gạt hắn suốt ba năm, đáng khinh đáng trọng, còn chưa rõ hay sao?
...
Ngày hôm nay không phải một ngày yên bình.
Bằng chứng là Tề Hiên và Lăng Phàm đang cùng nhau đi đến bãi đậu xe lại đột nhiên bị một chiếc ô tô chiếu đèn chói mắt nhắm thẳng đến. Một tiếng "két" thật to vang lên, thân xe như cố ý quẹt ngang qua người Lăng Phàm. Nếu chẳng phải Tề Hiên phản ứng nhanh kéo Lăng Phàm về phía mình, nói không chừng chiếc xe kia đã tông cậu văng ra xa rồi.
Tề Hiên muốn lấy điện thoại báo nguy, nào ngờ trùng hợp nhận được một dòng tin nhắn: Tề Hiên, tao về rồi đây! Lần này tao sẽ lấy lại tất cả mọi thứ vốn thuộc về mình...