Thế Thân Hoàn Mỹ

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Ca Sơ.

Cả hai chi nhánh ở thành phố S và Ba Mạnh được khai trương cùng ngày, hàng loạt tin quảng cáo lớn nhỏ trải rộng khắp các trang mạng xã hội. Ba giờ sáng hôm đó, khi các nhân viên trong tiệm còn đang bận bịu đưa quần áo mới lên kệ thì fan hâm mộ của Tô Lạc đã bắt đầu đến xếp hàng chờ đợi, nom cực kỳ hoành tráng.

Quả Tử chợt nhớ ra gì đấy, nhanh chóng hỏi: "Đủ hàng chưa?"

Kết quả kiểm kho cho biết mỗi mẫu thiết kế dự trù chừng trăm bộ, dù cho người mua có đông cỡ nào cũng sẽ bán không hết.

Trên thực tế, Tô Lạc đã hoàn toàn đánh giá thấp sức chiến đấu của đám thanh niên trẻ tuổi thời nay, nhất là khu vực của tên Tiêu Hàm khốn khiếp kia. Chưa tới một tiếng đồng hồ, tất cả hàng tồn kho đã bị quét sạch, bất kể là size S hay size L. Tôi mặc không vừa thì bạn thân tôi mặc, bạn thân mặc không được thì người yêu mặc. Nói chung lớn nhỏ không chọn, trai gái không kén!

Đến khi Tô Lạc đi xung quanh khảo sát mới thấy các kệ hàng hoàn toàn trống trơn, ngay cả quần áo trưng bày trên một vài ma-nơ-canh cũng chẳng được chừa lại.

Y nhíu mày hỏi: "Tôi đã dặn phải giữ hàng mẫu rồi mà?"

Tiêu Hàm bình tĩnh đáp: "Tôi có nói, nhưng người ta thân con gái mỏng manh lại nước mắt lưng tròng, níu lấy tay áo tôi năn nỉ ỉ ôi..." Người bình thường sao chịu nổi mấy kiểu nài nỉ như thế chứ.

Tô Lạc quay đầu nhìn một nhân viên đang mỉm cười chuyên nghiệp gần đó. Dù người đẹp trước mặt anh ta có tha thiết khẩn cầu thế nào, anh ta cũng tuyệt đối không bán hàng mẫu.

"Nào nào, cậu đại minh tinh của tôi vất vả rồi, về nhà ngủ đi!"

Gì? Ý là muốn đuổi mình đi đó hả?

Lúc Tiêu Hàm chuẩn bị ra khỏi cửa vẫn không quên nói với lại phía sau, "Quả Tử, cậu nhất định phải về nấu cơm trưa nha! Đồ Tô Lạc nấu không phải để người ăn! Dù cho cậu mặc xác tôi cũng phải lo cho Đâu Đâu đó!"

Quả Tử ở quầy bánh ngọt đang bận đến độ chân không chạm nổi đất. Mấy khách hàng chờ đợi từ rạng sáng vốn chưa có gì bỏ bụng, giờ nhiệm vụ cướp quần áo đã hoàn thành nên bắt đầu an tâm ngồi xuống ngấu nghiến thức ăn.

Tô Lạc tiễn Tiêu Hàm, tiện đà nói nhỏ bên tai cậu, "Cậu định vật vờ ở nhờ nhà tôi hoài vậy hả?"

"Tôi còn đang tính sau này sẽ đi theo anh kiếm ăn đây."

Mặc dù Tiêu Hàm vừa cười vừa đáp, nhưng ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.

Tô Lạc: "Được thôi!"

Trong khoảnh khắc, Tiêu Hàm cảm thấy lòng mình đã được an ủi phần nào.

"Anh ấy hả? Nhắm có nuôi nổi tôi không? Hai ngày nữa tôi còn phải đi casting phim mới đây. Chẳng qua nhà anh rộng rãi thoải mái nên tôi mới muốn ở thêm vài ngày thôi."

Trên đời này, nơi duy nhất mà Tề Mộc Dương không dám tự ý làm xằng làm bậy chính là nhà của Tô Lạc.

Lại nói, Đâu Đâu thực sự rất quý Tiêu Hàm. Hằng ngày cả hai đều chơi trốn tìm với nhau. Một đứa nhóc nghịch ngợm thích nấp vào tủ quần áo đếm số, một tên thanh niên to đầu thò tay phát là bắt được ngay. Có thể nói Tiêu Hàm chẳng thèm nhường Đâu Đâu chút nào, nhưng lại khiến thằng bé càng chơi càng hăng.

Tô Lạc hoàn toàn không có ý đuổi Tiêu Hàm đi. Thế nhưng y thấy cậu ngày ngày cười nói vui vẻ, không biết đã chôn giấu bao nhiêu tâm sự vào đáy lòng rồi.

Tiêu Hàm vừa bước được vài bước, một chiếc xe quen thuộc lập tức trờ tới bên người cậu, tựa như đã chờ từ rất lâu. Tiêu Hàm định mặc kệ, nào ngờ tài xế ngồi bên trong lại mở cửa đi đến trước mặt, "Tiêu tiên sinh, đừng làm khó tôi."

Nghe vậy, Tiêu Hàm đành phải an phận lên xe. Đương lúc xe bắt đầu lăn bánh, cậu trông thấy Tô Lạc đứng cạnh bên chiếc cửa sổ sát đất, vì vậy mỉm cười vẫy tay với y, nụ cười vô cùng ôn hòa. Bấy giờ Tô Lạc đang uống cà phê cho tỉnh táo, thầm nghĩ không biết nào thằng nhóc này mới kết thúc với tên đàn ông khốn nạn kia đây.

"Tô Lạc, cậu coi cái này với tôi." Quả Tử cầm máy tính bảng đưa cho Tô Lạc xem, trong màn hình là trang web của một cửa hàng trực tuyến, mà chủ nhân không ai khách chính là cha con nhà họ Lưu kia.

Ảnh bìa quảng cáo của website còn đề một câu: Quần áo do Tô Lạc thiết kế, chi nhánh tiêu thụ độc quyền.

"Lưu Phi này biết thừa cơ hội thiệt đó!"

"Phải nói là mặt dày mới đúng ấy."

Tô Lạc bình tĩnh đáp: "Show thời trang hôm trước ngốn của nhà đó cũng bộn, Đường Minh An lại chẳng phải kẻ coi tiền như rác, chắc chắn sẽ đòi lại cho bằng được. Đây hẳn cũng là kế của hắn bày ra."

Hãng thời trang nhà họ Lưu vốn thuộc tầm trung bình, chỉ cần chịu khó bắt chước Tô Lạc sẽ có thể duy trì tiếp một thời gian.

Ngay cả người hâm mộ của Tô Lạc bắt gặp trang web này cũng tưởng mình bị quáng gà, nhất quyết phải qua Weibo hỏi thăm y mới an tâm.

Trên thực tế mà nói, chuyện này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.

Hai chi nhánh của Bối Bối chỉ mới vừa được khai trương hôm nay, số lượng bán lẻ vốn có định mức rõ ràng, chứ không thể tràn lan như khi kinh doanh trên shop online. Vì là ngày đầu tiên mở cửa, khách hàng dù có giành giật đến độ hoa mắt chóng mặt thì cũng chỉ đủ thỏa mãn một số lượng nhỏ người tiêu thụ mà thôi.

Việc Lưu Phi ăn theo Tô Lạc ngay lúc này có thể ví với hành động hốt đồ thừa sau khi tàn tiệc.

Nếu Tô Lạc công nhận số quần áo nọ do mình thiết kế sẽ đồng nghĩa với việc trao cho cha con nhà họ Lưu quyền buôn bán hợp pháp. Chất lượng tốt thì thôi, một khi chất lượng mà dở thì danh tiếng của y sẽ nhuốm vết nhơ.

Còn nếu Tô Lạc bác bỏ điều này, hợp đồng thỏa thuận giữa đôi bên trước đó sẽ giúp Lưu gia danh chính ngôn thuận tiếp tục kinh doanh. Cho dù muốn kiện cáo tới cùng chăng nữa thì bên chịu ảnh hưởng lớn hơn chắc chắn là người đã quen mặt với công chúng như Tô Lạc.

Đương lúc Tô Lạc đang đắn đo không biết nên trả lời ra sao, một nhân vật gọi là "người biết chuyện" đã giúp y lên tiếng. Bình luận đó nói Tô Lạc từng lấy tên La Khải khi đang làm việc ở Ba Mạnh, Lưu gia đã thuê y làm việc cho xưởng may nên việc có được các thiết kế của y là chuyện thường tình.

Bên cạnh đó, rất nhiều ông chủ lớn thuộc hội thương nghiệp tại Ba Mạnh đã từng gặp La Khải khi y đại diện cho Lưu gia tham dự các hoạt động sự kiện ở đấy.

Nếu đích thân Tô Lạc ra mặt bóc trần cha con nhà họ Lưu, khác nào bản thân y trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa.

Lúc Tề Hiên nghe được tin báo, hắn đang bận bịu ngắm nghía quần áo mới mua của mình.

Trước mặt Tề Hiên là bộ trang phục giành giật được từ tiệm Bối Bối, kích cỡ hoàn toàn phù hợp với hắn. Vừa nhìn đến, Tề Hiên đã nhận ra ngay phong cách thiết kế của Tô Lạc. Nhưng mà...

"Sao đáy quần lại thủng một lỗ như vầy?" Tề Hiên không nghĩ Tô Lạc sẽ bán hàng lỗi thế này.

Hà Thần vờ vuốt tóc mái, bình tĩnh đáp: "Hôm nay cửa hàng đông lắm, người nào người nấy thi nhau cướp đồ nên chắc đã giật rách rồi..."

Anh còn vô thức trông thấy ít máu đỏ dính trên ống quần, đoán chắc vị nữ anh hùng nào đó quên cắt móng tay, không biết hiện móng tay của cô ấy có còn nguyên ở đó không ta?

Tề Hiên nhíu mày, liên tục cầm bộ đồ lên xem xét rồi lại bỏ xuống bàn.

Cuối cùng hắn ném chiếc quần rách đáy nọ cho Hà Thần, "Giặt cho sạch, mặc vẫn tốt chán."

Đến đây Hà Thần mới dám thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi anh định mang quần áo đi giặt, Tề Hiên đột nhiên cất tiếng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Một nghìn một trăm tám mươi."

"Rẻ thế sao? Không bị lỗ chứ?"

Nghe vậy, Hà Thần chợt câm nín. Anh biết vị boss này mặc đồ được thiết kế riêng từ nhỏ, hở tí là chi mấy trăm nghìn, thậm chí cả triệu cho một bộ tây trang. Trên thực tế, một áo một quần giá hơn nghìn mốt hay thậm chí thấp hơn cũng chưa chắc là quá rẻ, tuy nhiên nếu nói đắt thì vẫn không đắt. Dựa trên những cam kết ban đầu của Tô Lạc về quy trình gia công thì chỉ riêng chất lượng những sản phẩm này cũng đã vượt qua giá trị của chúng, chứ đừng nói đến kiểu dáng ra sao.

"Ngài yên tâm. Theo tính toán của tôi, lợi nhuận mà Tô tiên sinh thu về hôm nay đã hơn một triệu tệ."

"Vậy mai cứ tiếp tục giành đi."

Hà Thần: "..."

Bấy giờ, một trợ lý khác của Tề Hiên lại đến báo tin về nhà họ Lưu cho hắn.

Tề Hiên trầm ngâm hồi lâu, đoán Tô Lạc nhất định thừa nhận quan hệ hợp tác giữa mình và Lưu gia. Tuy nhiên, nếu hắn không ra tay trước, đám người đó sẽ thừa cơ kéo Tô Lạc xuống nước cho xem.

"Tôi nhớ anh có nói phóng viên báo kinh tế nào đó muốn phỏng vấn phải không? Hẹn người đó một tiếng nữa đến đây gặp tôi."

Tề Hiên vừa dứt lời, Hà Thần liền hiểu rõ ý định của hắn.

Xế chiều hôm đó, trên mạng xuất hiện một tin tài chính liên quan đến chủ tịch Tề thị, vừa được cập nhật không lâu đã đứng top.

Nguồn đăng tải chỉ là trang mạng kinh tế phổ thông, Tề Hiên lại là người đứng đầu tập đoàn có quy mô toàn quốc, chuyện hắn đồng ý xuất hiện đại trà trên mặt báo vô cùng hiếm gặp, hiển nhiên thu hút nhiều sự chú ý từ quần chúng.

Trong bài phỏng vấn, Tề Hiên khá nhấn mạnh vào ngành thời trang. Hắn thậm chí đề cập đến việc mình từng đánh giá cao các mẫu thiết kế của một xưởng may nào đó tại Ba Mạnh, cũng có ý định hợp tác. Nào ngờ nhà thiết kế của xưởng may nọ đã nghỉ việc, vì vậy người chủ liền yêu cầu ai đó đạo nhái ý tưởng.

Họ cho rằng chỉ cần bắt chước thì có thể qua mặt được, nhưng thực chất vừa nhìn đã biết hoàn toàn khác xa bản gốc.

Người ký giả phỏng vấn Tề Hiên cũng thấy bất bình thay, "Sao lại có thể như thế!?"

Tề Hiên nhún vai không đáp, Hà Thần lập tức lên tiếng trả lời: "Sau đó chúng tôi nghe nhân viên trong nhà máy kể mới biết con trai của người chủ nọ muốn chiếm dụng các mẫu thiết kế ấy nên mới có chuyện sa thải."

"Mọi người còn nhớ hai show thời trang diễn ra vào tháng trước chứ?"

Phải ý thức được rằng mạng xã hội là gì, là nơi các anh hùng bàn phím tụ tập và soi mói chuyện thiên hạ. Nếu không lột trần được mục tiêu đang nhắm tới, sao xứng được với danh cư dân mạng lâu năm kia chứ.

Vì vậy, chưa đến vài chục phút, thông tin về hai buổi catwalk đã xuất hiện đầy rẫy.

Trong đó bao gồm câu chuyện về việc hợp đồng thuê hội trường trình diễn của hãng thời trang Bối Bối bị đơn phương chấm dứt. Đã vậy, phía đối thủ còn bỏ tiền mua trang bìa các báo, mời toàn bộ thành viên của hội thương nghiệp Ba Mạnh đến tham dự. Ông chủ của Bối Bối là Tô Lạc chẳng còn cách nào khác ngoài tự dựng sân khấu, ngay cả phóng viên cũng không có lấy một người. Toàn bộ hoạt động tuyên truyền đều dựa vào các nhân viên trong xưởng may nhiệt tình quay chụp và đăng tải.

Ngờ đâu Tô Lạc lại mời được cả chục minh tinh hạng A làm người mẫu, khiến đám săn tin phải lóa hết cả mắt.

Một tin khác còn lợi hại và có tâm đến độ moi ra được tổng giá trị thu nhập của nhà họ Lưu trước khi Tô Lạc bắt đầu làm việc cho đến khi y từ chức. Con số chênh lệch sau khi làm phép so sánh lên đến gấp mười lần. Lại nói, rất nhiều xưởng may khác trong nội thành Ba Mạnh biết được tài năng của Tô Lạc, cũng đã từng nhiều lần mời y về với mình. Tuy nhiên Tô Lạc luôn ghi nhớ tình bạn bè nên quyết không đồng ý những lời đề nghị đó. Ấy vậy mà đến cuối cùng y lại bị những người mình tin tưởng bán đứng.

Bên dưới phần bình luận, cộng đồng mạng đang bàn tán sôi nổi.

Thu Phong Điệp: Vả mặt tới nhanh lắm! Ha ha ha!

Thiên Ngoại Phi Tiên: Thì ra đám đó đuổi Lạc Lạc của tôi, còn dám đạo ý tưởng nữa chứ! Quá đáng kinh khủng!

Bạch Phong Xuy: Giờ còn dám lợi dụng danh tiếng của Lạc Lạc để ăn theo nữa chứ! Thiệt không thể tha thứ được!

Rất nhiều fan hâm mộ của Tô Lạc đang không ngừng mắng mỏ cả nhà họ Lưu kia.

Một bình luận gần nhất sáng suốt cho ra kết luận: Chẳng trách sao mà Lạc Lạc không bán online, bị đám người vô ơn đâm sau lưng thế kia mà!

Theo sau đó là các câu đại loại như "Tô Lạc, chúng em ủng hộ anh!".

Tề Hiên đang theo dõi tình hình cảm thấy hài lòng vô cùng. Hắn không quên ghé sang cửa hàng trực tuyến của cha con Lưu gia, thấy được một đống đánh giá một sao đủ để trang web bị khóa vĩnh viễn.

Đang lúc hăng say giúp Tô Lạc trả thù, Tề Hiên lại thấy trợ lý của mình tới báo: "Tô tiên sinh đến ạ."

Tề Hiên nghe tin lập tức giật mình nhảy dựng, hai chân phi ra ngoài đón khách như được lắp động cơ.

Tô Lạc vừa bước vào liền thấy bộ quần áo trên người Tề Hiên, rõ ràng là hàng trong tiệm của y.

"Sao em lại đến đây?" Giọng nói Tề Hiên đã được kiềm chế ở mức bình tĩnh nhất có thể, nhưng vẫn chẳng che giấu được sự vui sướng trong lòng hắn, "Thật ra em không cần cảm ơn tôi." Thậm chí còn đích thân tới đây... Thâm tâm Tề Hiên cho rằng Tô Lạc chỉ cần gọi điện nói với hắn một lời cảm tạ thôi là đã đủ lắm rồi.

Tô Lạc nhíu mày, mặc kệ lời nhảm nhí bên tai, "Tôi tự tiện đến quấy rầy, xin thông cảm."

Đôi chân bồn chồn của Tề Hiên đang chực chờ nhào đến đột nhiên chậm nhịp. Hà Thần thấy ông chủ luôn kiêu ngạo giờ lúng ta lúng túng thì chỉ biết thầm lau mồ hôi trán, lên tiếng giải vây: "Tô tiên sinh, mời anh vào trong."

Tô Lạc cũng không rảnh khách sáo tới lui, y nói: "Không cần, tôi đến tìm Tề Mộc Dương, anh ta có ở đây không?"

Hà Thần lén lút thấy tội nghiệp cho boss lớn nhà mình, anh đáp: "Mấy ngày nay Mộc thiếu không có về nhà. Chẳng hay Tô tiên sinh có chuyện gì quan trọng sao?"

"Tôi chỉ muốn hỏi xem Tề Mộc Dương có biết Tiêu Hàm hiện đang ở đâu không." Tô Lạc chỉ tay vào người đại diện của Tiêu Hàm đang đứng sau lưng mình. Y được biết anh ta đã mất liên lạc với Tiêu Hàm từ tối hôm qua, cứ ngỡ cậu đang ở nhà Tô Lạc, nào ngờ không phải.

Tô Lạc nói thêm: "Hôm qua tôi thấy Tiêu Hàm lên xe của Tề Mộc Dương. Bây giờ tôi lại chẳng gọi được cho ai cả."

Tô Lạc nhìn sang Tề Hiên. Y biết người kinh doanh thường sử dụng hai số di động riêng biệt. Một dùng cho cá nhân, một dùng cho công việc.

Tề Hiên mất chừng ba giây để hiểu ra ý của Tô Lạc. Hắn lấy điện thoại gọi cho Tề Mộc Dương, "Anh đang ở đâu?"

Tề Mộc Dương cảm nhận được sự bực bội từ giọng nói trong loa điện thoại, lười biếng hỏi: "Tô Lạc đến tìm à?"

Tề Hiên: "..."

Tề Mộc Dương: "Nói cho cậu ta biết, từ hôm nay trở đi, Tiêu Hàm chẳng còn bất cứ quan hệ gì với anh nữa."

Tề Hiên cúp máy, "Tiêu Hàm sẽ quay về sớm thôi."

Nghe đến đây, người đại diện rối rít lên tiếng cảm ơn, "Đã làm phiền rồi, vậy tôi xin về trước."

Tô Lạc cũng gật đầu với cả Tề Hiên và Hà Thần, sau có nối gót đi theo.

Tề Hiên thấy thế thì bỗng sửng sốt, vô thức mở miệng gọi tên y.

Hà Thần lập tức biết điều tránh mặt.

Tề Hiên đi đến trước Tô Lạc, nhưng chẳng nói được lời nào.

"Tề tiên sinh đang đợi tôi nói cảm ơn à?"

Tề Hiên thầm nghĩ trong đầu: Thì ra em cũng biết.

Nào ngờ Tô Lạc lại nói: "Tôi e là không thể rồi. Nếu như lúc ban đầu ngài không cố ý cám dỗ Lưu Phi, tôi đoán cậu ấy cũng chẳng lớn gan đến độ nghĩ đến việc bắt chước, những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra." Nói không chừng, y vẫn sẽ an phận làm một nhà thiết kế nho nhỏ, sống cuộc sống an nhàn tại Khôn Viên.

Rõ ràng Lưu Phi vốn có ý định đạo nhái ý tưởng từ trước. Tề Hiên hắn chẳng qua đã dụ rắn ra khỏi hang, bắt cậu ta phải nhận hình phạt thích đáng, tại sao đến cuối cùng tất cả lỗi lầm lại từ hắn mà ra cơ chứ?

Tề Hiên cứng còng cả người nửa ngày trời, chỉ biết đưa mắt nhìn Tô Lạc xoay lưng bỏ đi.

Ivy

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio