Chiếc kéo sắt lạnh lướt qua yếu ớt hầu kết, kim loại lạnh lẽo cứng cáp chạm vào làn da ấm áp, tuy nơi chạm vào không phải phần lưỡi sắc bén cũng không phải đầu kéo nhòn nhọn nhưng cũng đủ khiến Omega rùng mình.
"Ngoan, đừng động đậy."
Omega cơ thể cứng còng dựa vào tường, dù Alpha không nói cậu cũng không dám động.
"Cạch." Kéo cắt bỏ chiếc vòng trắng, theo âm thanh vang lên cơ thể của Omega càng thêm cứng đờ trông có vẻ hết sức đáng thương.
Nhưng Alpha cũng không thương tiếc, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Chiếc kéo đổi chiều, mũi nhọn hướng xuống phía dưới, từ từ cắt dọc theo phần cổ áo, chậm rãi cắt đứt chiếc áo thun màu xanh nhạt.
Omega đôi mắt hoảng loạn khi nghe âm thanh áo vải từng chút bị cắt đứt, hốc mắt nhịn không được cũng đỏ lên.
Alpha thật cẩn thận không làm bị thương làn da nhưng xúc cảm lạnh lẽo từ ngực trượt xuống bụng vẫn khiến Omega rùng mình.
Biểu tình đáng thương của cậu khiến Alpha rất hài lòng, dường như dù anh có làm gì cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn chấp nhận nó.
Một đường thẳng đã cắt xong, Alpha đổi đầu kéo để mũi nhọn chĩa về phía anh.
Alpha tay cầm đầu kéo, dùng cán kéo trơn tròn không có gì nguy hiểm nhẹ nhàng đẩy ra vạt áo bị cắt kia, khung cảnh kiều diễm khiến người mơ màng.
"A!" Chu Hạc giật mình bật dậy, cậu nắm chặt áo vải trước ngực, không ngừng thở gấp.
Chu Hạc khuôn mặt đỏ bừng ngồi trên sô pha, ngón tay run rẩy chạm vào cổ, trên cổ cậu vẫn là chiếc vòng cổ màu trắng quen thuộc.
Chu Hạc luống cuống cởi nó ra, xem xét kỹ lưỡng thì không có một vết xước nói chi là vết cắt.
Cậu đưa tay vào túi quần, chiếc gương hoa hồng vẫn nằm ở bên trong.
Chu Hạc lại nhìn cổ tay của cậu, không đỏ không đau, vẫn xinh đẹp trắng nõn như ngày thường.
Tất cả chỉ là mơ sao?
"Cạch." Hứa Kỷ Trạch đẩy cửa bước vào.
Chu Hạc thân mình run lên, từ từ quay đầu ra sau nhìn anh.
"Cậu tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?" Hứa Kỷ Trạch mỉm cười nhìn cậu, ánh nắng nhạt chiếu lên chiếc áo blouse trắng khiến nó càng thêm thánh khiết.
Hứa Kỷ Trạch như không biết vì sao cậu im lặng, anh hỏi lại: "Sao vậy? Đói bụng à?"
Chu Hạc vô thức lim môi, trên môi còn vương lại vị ngọt ngọt của đường, cậu khó hiểu hỏi: "Tôi...!làm sao vậy?"
Hứa Kỷ Trạch vừa nghe liền nhíu mày, trách cứ nói: "Cậu vừa hết bệnh dạ dày lại muốn có thêm bệnh mới?"
"Buổi tối hôm qua, cậu ăn ít lại còn uống rượu, hôm nay lại bỏ luôn bữa sáng, bị tụt huyết áp...!kết quả ngất xỉu."
"Cậu đi làm trợ lý cho tôi hay tôi phải chăm sóc cho cậu?" Trong âm thanh còn xen lẫn sự quan tâm và tức giận.
Chu Hạc xoa cái bụng đói, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Hứa Kỷ Trạch hừ lạnh một tiếng, đưa cho cậu một hộp cháo, nói: "Mau ăn đi, tôi chỉ mới cho cậu uống chút nước đường thôi."
"Cảm ơn." Chu Hạc vươn tay muốn nhận lấy cháo, khi ánh mắt nhìn đến bàn tay của anh thì lại nhớ tới mấy cái cảnh tượng kia.
Chu Hạc hơi mím môi, nhận lấy rồi mở ra nắp hộp, một mùi hương thơm ngon ập vào mặt, cháo còn nóng ấm, mặt trên còn có khói nhẹ.
Hứa Kỷ Trạch ngồi trên sô pha đối diện, trong tầm mắt anh là Omega nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, có lẽ tới bây giờ cậu vẫn chưa ý thức được cậu còn đang ôm lấy áo khoác của anh.
Omega cúi đầu ăn cháo, lông mi thật dài hơi rũ, nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt như đỏ tươi xinh đẹp.
Người so hoa còn mỹ.
"Hứa Kỷ Trạch, cổ của tôi ngứa quá, hình như tóc lọt vào vòng cổ rồi."
"Anh giúp tôi xem được không?" Chu Hạc nhỏ giọng nói.
Từ đầu đến cuối chỉ lo nhìn hộp cháo, từ góc độ của anh cũng không thấy rõ biểu tình của cậu.
Hứa Kỷ Trạch đứng dậy đi ra phía sau Chu Hạc, anh có thể thấy cả người cậu có chút cứng đờ.
Hứa Kỷ Trạch lịch sự tránh đi vị trí tuyến thể, chạm vào một phía khác của vòng cổ, chỉnh lại giúp cậu rồi nói: "Tóc cậu hơi dài, nếu không muốn dưỡng dài thì cậu nên đi cắt."
Ngón tay anh chạm vào đuôi tóc mềm mại của cậu, âm thanh bình tĩnh nói: "Độ dài này rất dễ vướng vào vòng cổ, sẽ không thoải mái."
Chu Hạc chỉ "ừ ừ" có lệ hai tiếng.
Không có âm thanh cảnh báo? Tất cả chỉ là mơ?
Cậu quá nhạy cảm rồi.
Chu Hạc thầm nghĩ.
Hứa Kỷ Trạch đi về chỗ cũ, Chu Hạc rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng nhìn được hai giây thì cậu lại dời tầm mắt sang nơi khác.
"Tôi có thể xin nghỉ một ngày được không?" Chu Hạc chột dạ nói.
Nếu, nếu đó là giấc mơ...!thì chẳng phải cậu đã mộng xuân sao?! Đối tượng còn là Hứa Kỷ Trạch, đã vậy còn rất kch thích.
Má ơi, cậu thật sự bin thái, cậu cần thời gian để bình tĩnh, hiện tại cậu chưa dám đối mặt với Hứa Kỷ Trạch! Chu Hạc trong lòng bụm mặt gào thét.
"Được, cậu đang bệnh, cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy làm việc." Hứa Kỷ Trạch không chần chừ liền đồng ý.
"Cảm ơn anh!"
Chu Hạc ăn xong cháo với tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó liền vụt chạy như một cơn gió.
Hứa Kỷ Trạch cũng không cản cậu, đợi Chu Hạc ra về thì anh mới đứng dậy mở ra ngăn tủ bàn, lấy một thứ ném vào thùng rác.
Mà thứ kia màu trắng kia là một chiếc vòng cổ bảo vệ chuyên chúc của Omega, mặt phía trước đã cắt đứt, vết đứt thẳng tắp như bị một thứ gì đó vô cùng sắc bén cắt qua.
"Tích...!tắc..." Thật nhỏ thật nhỏ âm thanh của đồng hồ vang lên trong ăn phòng, nếu không cố ý lắng nghe hoàn toàn không nghe được.
"Tích...!tắc..." Âm thanh thật chậm thật chậm, như tốc độ lật trang sách của Hứa Kỷ Trạch vào ngày hôm qua.
...
Tác giả muốn nói.
Chương trước là sự thật, đầu chương này chỉ là giấc mơ khi Chu Hạc bị thôi miên.
Mọi người có thể xem lại tên chương , thì sẽ hiểu~.