Chu Hạc nhìn sự việc rối tung rối mù trên mạng thì hít sâu một hơi, nhịn nhịn nhịn, nhịn cái con khỉ!
Lão hổ không gầm mấy người lại tưởng Hello Kitty!
Không kênh truyền thông nào chịu phỏng vấn cậu, trang cá nhân thì toàn là lời mắng chửi.
Nghĩ cậu sợ sao?
Chu Hạc lập tức lên trang cá nhân đăng một bài viết.
[Hoa Hồng: Nghe nói mỗi ngày đều có người hỏi thăm đời tổ tông của tôi, muốn ghé thăm tôi thì cứ đến, còn ba mẹ đã ở dưới suối vàng rồi, mấy người muốn gặp họ tôi cũng không cản.
Lần này lên đây chỉ muốn nói: Sự thật ra sao thì vào ngày mai - giờ tối sẽ biết! (Id phòng phát sóng trực tiếp) Có giỏi thì vào đi!]
Nhắn xong Chu Hạc buông điện thoại, điện thoại chưa chạm bàn thì đã nhận được cuộc gọi của Sở Tinh Châu, Chu Hạc không do dự liền nhấn nghe.
Sở Tinh Châu quan sát sắc mặt của Chu Hạc thông qua màn hình điện thoại, thấy cậu không suy sụp thì thầm thở phào một hơi.
"Cậu ổn chứ?" Sở Tinh Châu hỏi.
"Rất ổn, mấy chuyện này chưa đả kích được tôi." Chu Hạc vờ kiêu ngạo hừ một tiếng.
"Trái lại tôi thấy anh có vẻ mệt mỏi, dạo này công việc bận lắm sao?" Chu Hạc quan tâm hỏi.
"Không có gì, công việc dạo này bận quá thôi." Sở Tinh Châu xoa giữa mày nói.
"Đừng vất vả quá." Chu Hạc nói.
"Ngày mai cậu phát sóng trực tiếp, tôi sẽ đưa cho cậu đội ngũ luật sư của Tinh Quang, cậu cứ việc dùng." Sở Tinh Châu nói.
"Cảm ơn anh." Chu Hạc cũng không từ chối, cậu xác thật cần luật sư.
"Tôi muốn ăn một bữa cơm."
Chu Hạc phì cười nói: "Được."
"Ting." Chuông cửa vang lên.
Chu Hạc cứ thế cầm điện thoại đi ra mở cửa, người đến là Hứa Kỷ Trạch.
Sở Tinh Châu nghe tên Hứa Kỷ Trạch thì sắc mặt trầm xuống.
Hứa Kỷ Trạch đưa Tiểu Quất cho Chu Hạc nhờ cậu chăm sóc, nói: "Dạo này quá bận, không có thời gian chăm sóc nó, Tiểu Quất nhờ cậu vậy."
Chu Hạc rất sẵn lòng giúp đỡ anh và cậu cũng rất thích Tiểu Quất, vì thế cười nói: "Không thành vấn đề!"
Chu Hạc cũng phát hiện Hứa Kỷ Trạch vẻ mặt có chút mệt mỏi, anh xoa giữa mày, nói: "Cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn, trái lại là anh, anh nên nghỉ ngơi nhiều vào, đừng cố làm việc." Chu Hạc quan tâm nói.
"Được." Hứa Kỷ Trạch mỉm cười đáp, hai người nói vài câu rồi anh ra về.
Chu Hạc tay phải ôm mèo, tay trái kéo vali của hoàng thượng đi vào nhà.
Sở Tinh Châu sắc mặt chẳng mấy dễ nhìn.
Chu Hạc quan tâm Hứa Kỷ Trạch nhiều hơn anh! Nói một câu dài thế cơ mà!
Chu Hạc cũng phát hiện hình như cậu quên tắt điện thoại, thấy Sở Tinh Châu sắc mặt không tốt, cậu vội xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, tôi quên tắt máy, nếu anh không thoải mái có thể đi nghỉ trước."
Sở Tinh Châu nghẹn muốn chết lại chẳng thể giải thích, chỉ có thể gật đầu tắt điện thoại.
"Meo." Tiểu Quất thấy điện thoại tắt đen thì kêu lên, nó lấy móng vuốt lông xù xù sờ vào màn hình như không hiểu tại sao người lại biến mất.
Chu Hạc buồn cười nói: "Đã bảo anh ấy không phải chủ nhân của mày, bộ dáng luyến tiếc rời xa thế kia ai có thể nghĩ chủ của mày là Hứa Kỷ Trạch cơ chứ."
Khi nãy Tiểu Quất còn không lưu luyến Hứa Kỷ Trạch thế đâu, chỉ kêu một tiếng liền vui vẻ thoải mái nhào vào lòng Chu Hạc.
Chu Hạc sờ bụng mèo thấy nó có vẻ đã no, liền không cho ăn.
Cậu ôm Tiểu Quất ngồi trên sô pha, bắt đầu gọi điện cho đội ngũ luật sư để chuẩn bị, đừng nghĩ bạo lực mạng thì không phải bạo lực!
Cậu nghe chửi cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Cậu không có bản thu âm đầy đủ của buổi phỏng vấn, nên không biết rõ số người tham gia có đúng sự thật hay không, hay chỉ là người ảo do Phó Đoạn sắp đặt để nhằm vào cậu.
Chết tiệt, có Omega thì lo ở nhà ôm người đẹp đi, còn hành cậu làm gì không biết.
Chu Hạc không ngờ trên đời còn có tên Alpha vô lý như thế.
Khụ, bình tĩnh! Chu Hạc hít sâu một hơi kéo lại mạch não suy nghĩ của mình.
Chu Hạc tiếp tục nghĩ tới việc hack vào hệ thống của studio nhưng có vẻ luật sư không có chức năng này, phải thuê hacker thì may ra.
Nếu thêu hacker thì vấn đề lại đến nữa, vì cậu không có tiền!
Thật ra cậu cũng không cần ghi âm của buổi phỏng vấn nhưng nếu có được thì sẽ nắm chắc phần thắng hơn.
Chu Hạc rối rắm nghĩ.
"Nhức đầu quá."
Chu Hạc bế Tiểu Quất lên, vùi mặt vào bụng nó hít sâu một hơi, những suy nghĩ đau đầu cũng giảm bớt.
"Meo." Tiểu Quất vẻ mặt như con gái nhà lành bị bọn ác bá ức hiếp, thảm thiết kêu một tiếng.
Chu Hạc phụt cười nhéo bụng mỡ của nó, nói: "Mày là mèo đực, đừng làm biểu tình này."
Mèo đúng là thư giãn thần khí, Chu Hạc sau khi bớt nhức đầu thì một ý tưởng lóe lên trong đầu.
Hay là cậu đi mua vé số? Biết đâu truyền thống trúng số của gia đình cũng truyền lại cho cậu!
Quyết định vậy đi.
"Tiểu Quất! Tao dẫn mày đi làm giàu!" Chu Hạc ôm mèo đứng dậy nói.
Sự thật chứng minh, may mắn là thứ không thể di truyền vì Chu Hạc chẳng trúng một tờ nào.
Nhưng cậu vẫn có ghi âm đầy đủ của cuộc phỏng vấn.
Chu Hạc mờ mịt nhận nó từ luật sư, thầm nghĩ: Cậu không ngờ luật sư bây giờ cũng đa tài thật.
Đúng như Chu Hạc đoán, buổi phỏng vấn chưa đến người tham gia, số thứ tự của cậu đã là cuối cùng rồi..