Sau bữa cơm, Phó Đoạn kéo theo Chu Hạc cùng ngồi trên sô pha xem phim, lần này hắn không cho cậu có cơ hội lựa chọn, kéo lấy Chu Hạc ngồi vào lòng hắn.
Alpha cao lớn dựa lưng vào ghế, Omega gương mặt e lệ nép vào lòng anh, rõ ràng là một hình ảnh hết sức hài hòa nhưng nó khiến người nhìn cảm xúc quái lạ khó tả.
Trên tivi cũng không phải chương trình hài kịch gì mà là kênh kinh tế, đưa tin công ty Tinh Quang ngày càng suy yếu, Sở Tinh Châu thua rồi.
Sau đó lại đến tin tức giải trí, thông tin hào môn, Lý gia công bố thân phận của đứa con lớn và tuyên bố với truyền thông, anh không còn là có bất kì quan hệ với họ.
Hứa Kỷ Trạch cũng thua rồi.
"Thật không ngoan."
"Sao lại khóc rồi." Phó Đoạn rũ mắt, một tay nâng cằm Chu Hạc buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Chu Hạc hốc mắt ửng hồng, đôi mắt đã ngập nước nhưng không rơi một giọt nước mắt, cậu dựa vào lòng Phó Đoạn nhấp môi nói: "Không khóc."
Phó Đoạn nhìn bàn tay như bạch ngọc của cậu đang siết lấy áo hắn, khiến vạt áo hiện ra từng nếp nhăn lớn nhỏ.
Phó Đoạn không thèm để, mỹ nhân trong ngực thì này có là gì.
Hắn vuốt tóc Chu Hạc, nói: "Chúng ta xem quà đi."
Lần này là tin tức của Chu Hạc, là tin tức cậu bị bao nuôi kia, đến hôm nay nó vẫn luôn treo ở top hot search.
Tin tức của ngôi sao nổi tiếng hay tin tức các cuộc thi lớn cũng không lay chuyển được vị trí top của nó.
Chu Hạc nhìn trên màn ảnh lớn, tận mắt thấy nó tuột khỏi ở top , sau đó là rơi xuống top , top rồi hoàn toàn biến mất, tốc độ nhanh khiến người xem ngỡ là ảo giác.
Cuối cùng là xuất hiện một tin thanh minh cho cậu chiếm vị trí top đó.
Tin tức đại loại là Chu Hạc bị vu oan, mấy tin kia toàn vô căn cứ...
Chu Hạc đã không còn nhìn rõ trên màn ảnh đang phát cái gì, tầm nhìn đều bị nước mắt bao phủ.
Phó Đoạn thương tiếc giúp cậu lau đi nước mắt, ngón tay đè lại nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt.
Hắn nói: "Thấy không, chỉ có tôi có thể giúp em."
Chu Hạc chỉ ừ một tiếng, mặc cho Phó Đoạn niết lấy mặt cậu.
"Em thích món quà này không?"
"Thật, thích."
...
Từ ngày hôm đó Chu Hạc càng thêm ngoan ngoãn nhưng Phó Đoạn sẽ không tin tưởng cậu như trước.
Chu Hạc không thể dùng cách lấy lòng hắn mà đạt được cơ hội chạy trốn.
Phúc Hạ mỉm cười, đưa cho Chu Hạc một số điện thoại, là của Dự Lam.
"Cậu lấy ở đâu tự tin mà nghĩ rằng tôi sẽ giúp cậu?" Dự chỉnh lại cài áo, chuẩn bị đi dự một buổi tiệc, đeo lên tai nghe nói.
Chu Hạc ngồi trên sô pha, hỏi: "Cậu thật sự không ghen khi Phó Đoạn ở cùng tôi sao?"
Dự Lam hừ cười, chỉ cần Phó Đoạn về nhà đúng giờ, giúp hắn "sạc pin" cho quang hoàng thì Phó Đoạn muốn làm gì thì làm.
Dự Lam có thể tự tin nói rằng Phó Đoạn sẽ không bao giờ bỏ rơi hắn.
Nghe giọng điệu không lắm để ý của Dự Lam, Chu Hạc nói: "Vậy tôi sẽ khiến anh ta không muốn về nhà với cậu!"
Chu Hạc chỉ nghĩ rằng không Omega nào chịu được khi Alpha của mình chơi bời lêu lổng, không ngờ bốn chữ "không muốn về nhà" lại chọc trúng điểm mấu chốt của Dự Lam.
Dự Lam chỉ hừ lạnh rồi tắt máy, hắn không tin Chu Hạc có thể làm được, Phó Đoạn sẽ không bao giờ bỏ rơi hắn! % độ phù hợp khiến hắn càng thêm tự tin.
Chu Hạc tắt điện thoại, Phúc Hạ đứng một bên cung kính đưa cậu một viên thuốc.
Buổi chiều Phó Đoạn lại dẫn Chu Hạc đi đến một nơi, là cửa hàng hoa kết hợp với khu bánh ngọt, cửa hàng mà Chu Hạc luôn muốn mở.
Trước kia Chu Hạc nói, bản thân muốn có một cửa hàng như vậy.
Sau hơn ba năm thì cửa hàng này cũng hoàn công.
"Tầng dưới sẽ bán hoa, tầng trên bán bánh ngọt thế nào?" Phó Đoạn hỏi.
"Tốt!" Chu Hạc cười vui vẻ đáp.
Cậu tò mò đi khắp nơi tham quan, sờ cái này, xem cái kia, ríu rít như một chú chim sẻ nhỏ.
Phó Đoạn nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đi lên tầng trên, còn không quên khen: "Cười rất đẹp, em nhớ cười nhiều vào."
Chu Hạc gương mặt hồng hồng đáp: "Được."
Lúc đầu Phó Đoạn nghĩ Chu Hạc chỉ là đang thẹn thùng và kích động nên mặt mới hồng như vậy nhưng cả quá trình mặt cậu vẫn luôn ửng hồng, đến buổi chiều ra về thì mặt cũng không giảm bớt.
Phó Đoạn nôn nóng kéo lấy tay Chu Hạc, cậu mờ mịt nhìn hắn: "Sao vậy?"
Chu Hạc cả người đều phấn hồng bất thường, gương mặt, cổ, vành tai thậm chí ngón tay cũng không ngoại lệ.
Phó Đoạn phát hiện không đúng nhưng hắn không đưa cậu đi bệnh viện, hắn đưa gấp cậu về biệt thự rồi gọi cho bác sĩ.
"Cơ thể của cậu ấy đang sinh ra sức đề kháng với thuốc cách trở tin tức tố, quá trình này có chút khó khăn." Sau các bước kiểm tra, bác sĩ nói.
"Tại sao trước kia không có phản ứng này?!" Phó Đoạn chất vấn.
Bác sĩ bình tĩnh nói: "Vì dùng thuốc trong thời gian dài lại ngừng nghỉ, hiện tại dùng lại thì cơ thể sẽ kịch liệt bài xích."
Chu Hạc bắt đầu sốt, cả khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ tiều tụy đáng thương.
"Phó Đoạn, đừng đi...!được không?" Chu Hạc nằm trên giường mềm giọng nói.
Phó Đoạn nhìn thời gian, đã đến giờ hắn phải về với Dự Lam.
Chu Hạc kéo lấy tay áo của Phó Đoạn, đôi mắt đáng thương nhìn hắn.
Tay cậu nắm lấy tay áo của hắn không hề có sức lực, chỉ cần hắn muốn đều có thể kéo ra bất cứ lúc nào.
Phó Đoạn nhìn Chu Hạc đang nằm trên giường, cậu khó chịu tới phát khóc nhưng vẫn không chảy nước mắt, nước mắt doanh doanh cầm cự không rơi.
Hiện tại cậu cả người đều hồng hồng tỏa ra tin tức tố thơm mềm ngon ngọt.
Có lẽ vì đang thích ứng nên tin tức tố không còn bị hạn chế, phát ra hương thơm ngọt lại suy yếu, không cẩn thận ngửi sẽ không ngửi được.
Không hề còn dáng vẻ sinh động như ban ngày, thay vào đó là một sự yếu ớt mong manh vốn có của Omega.
Cuối cùng Phó Đoạn chọn ở lại..