Chu Hạc đau đầu vô cùng, chờ cậu tỉnh lại thì bản thân đã nằm trên giường bệnh.
Chu Hạc vừa tỉnh liền có vô số bác sĩ vây quanh, một lúc lâu sau khi người đã đi hết thì phòng bệnh lại đón chào một vị khách mới.
"Sở Tinh Châu." Chu Hạc âm thanh khô khốc nói.
"Cậu có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?" Sở Tinh Châu đi đến bên giường hỏi.
"Khá tốt."
"Hứa Kỷ Trạch đâu rồi?" Chu Hạc hỏi.
Sở Tinh Châu cũng không có ý định giấu Chu Hạc, sớm muộn gì cậu cũng biết thôi.
Anh ôm cậu lên xe lăn, đẩy cậu ra khỏi phòng bệnh.
Chu Hạc bất an ngồi trên xe, trong lòng cậu dâng lên một nỗi sợ hãi, cậu bỗng không muốn biết tình trạng của Hứa Kỷ Trạch nữa, cậu sợ sẽ...!Chu Hạc cắn môi, dùng đau đớn để bản thân bình tĩnh.
"Đừng cắn." Sở Tinh Châu lấy tay chạm vào môi cậu, ý bảo mau nhả ra.
Chu Hạc thuận theo buông lỏng, đôi môi vốn trắng bệch lúc này lại có một dấu đỏ, chỉ cần Sở Tinh Châu chậm chút thôi thì nó đã xuất huyết.
Sở Tinh Châu đút cho cậu một viên kẹo, nói: "Cắn nó đi."
Chu Hạc rũ mắt cảm nhận hương vị ngọt trong miệng, chỉ mới đi hết hành lang thậm chí chưa vào thang máy nhưng Chu Hạc cảm thấy con đường này thật dài, thật dài.
Hai người gặp nạn cùng lúc không phải nên ở phòng cạnh nhau sao? Cớ gì Hứa Kỷ Trạch lại ở nơi khác! Tại sao? Chu Hạc nôn nóng nghĩ.
Cuối cùng Sở Tinh Châu đẩy cậu tới trước cửa một phòng bệnh, Chu Hạc lảo đảo đứng dậy muốn đi vào nhưng anh nói tạm thời chưa thể.
Chu Hạc đứng trước cửa kính nhìn vào phòng bệnh.
Khác với chu Hạc chỉ vì sốc nên tạm thời hôn mê, trên người ngoài vài vết trầy xước thì không có vết thương nào khác nhưng Hứa Kỷ Trạch lại khác.
Toàn thân lớn lớn bé bé các miệng vết thương, nghiêm trọng nhất là ở phần đầy còn đang quấn băng gạc.
Anh đã qua tình trạng nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh.
"Khi nào anh ấy tỉnh." Chu Hạc nghẹn ngào nói.
"Không biết."
"Nếu vẫn cứ không tỉnh lại thì sao?"
"Sẽ trở thành người thực vật."
Tại cậu, tất cả là tại cậu!
Chu Hạc cả người như bị rút cạn sức lực, vô thức ngã xuống xe lăn, ngồi lúc lâu cậu mới gắng gượng đứng lên.
Chu Hạc đặt tay sát lên kính ngăn, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hứa Kỷ Trạch đang nằm trong phòng bệnh.
Sắc mặt của anh trắng bệch, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vài phàn tiểu tụy, trên người vô số dây gắn vào cơ thể, đôi mắt trầm tĩnh cũng nhắm chặt.
Rõ ràng chỉ mới đây thôi, anh còn mỉm cười dẫn cậu chạy thoát.
Hứa Kỷ Trạch nếu không gặp cậu thì anh có một tương lai tươi sáng biết bao, một viện trưởng người người kính ngưỡng chứ không phải bộ dáng đang yên tĩnh suy yếu nằm trên giường kia.
Sở Tinh Châu kéo Chu Hạc vào lòng, an ủi nói: "Anh ta chưa chết."
Chưa chết vẫn có khả năng cứu trị nên đừng đau lòng.
"Bác sĩ chưa nói Hứa Kỷ Trạch sẽ thành người thực vật, đừng quá lo lắng." Sở Tinh Châu cúi đầu nhìn cậu nói.
Chu Hạc chỉ dựa vào một câu an ủi đó, mỗi ngày đều đến thăm Hứa Kỷ Trạch, cậu nhận mọi công việc chăm sóc anh, bắt đầu học từ y tá cách chăm sóc người bệnh.
Một ngày, tuần, ngày trôi qua, Hứa Kỷ Trạch vẫn chưa tỉnh lại, anh đã trở thành người thực vật nhưng không bác sĩ nào nói ra điều đó, Chu Hạc cũng không hỏi.
Giống như chỉ cần bác sĩ không nói thì Hứa Kỷ Trạch chỉ là đang ngủ mà thôi.
...
Kênh tin tức kinh tế chưa từng có một màn lội ngược dòng đáng kinh ngạc như thế này.
Tinh Quang rõ ràng kề bên phá sản, giá cổ phiếu sậu giảm, chỉ thiếu điều đổi chủ sang tên mà thôi nhưng trong một đêm nó như được thần minh ban ân, "sống lại" một cách dị thường.
Giá cổ phiếu dần tăng lên và ổn định, công ty hoạt động bình thường không hề có tình trạng phá sản như trước.
Thậm chí nhân viên hôm qua còn rầu thúi ruột sợ bị sa thải hôm nay lại nhận tin họ được tăng lương.
Giống như chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sở Tinh Châu ngồi trong văn phòng, bình tĩnh quăng ra một xấp tư liệu, thái độ ngạo mạn không quan tâm.
Nếu Chu Hạc có ở đây thì sẽ kinh ngạc, vì đó là tư liệu về việc bán và mua cổ phần của Tinh Quang.
Nói chính xác hơn là Tinh Quang ở trong nước bán cổ phần, tất cả đều bị Tinh Quang ở nước ngoài thu mua.
Mà Sở Tinh Châu từng nói: "Công ty chủ lực của anh nằm ở nước ngoài."
Như một ván cờ của bậc thương nhân, Phó Đoạn muốn làm Tinh Quang trong nước phải phá sản nhưng số cổ phần bán ra lại chẳng ai mua được, tất cả đều trở về túi của Sở Tinh Châu.
Anh mua lại công ty của chính anh.
Một chuyện thật hoang đường cứ ngỡ như là cậu nói vui đùa nhưng nó lại là sự thật.
Đến cả trợ lý của Sở Tinh Châu cũng nhịn không được mà buộc miệng hỏi ra một câu: "Ngài cần gì phải làm như vậy?"
Rõ ràng có thể lấy công ty ở nước ngoài đối kháng với Phó Đoạn, tại sao lại phải để Tinh Quang phá sản rồi bản thân tự mình mua lại, hành động thật vô nghĩa.
Tại sao lại tỏ ra bản thân yếu thế trong khi anh đã cường đại tính trước tất cả?
Qua chuyển biến này không phải không có tổn thất, thậm chí chỉ sơ xuất thôi thì đã mất công ty rồi.
Nhiều tiền nên tùy hứng sao?
Sở Tinh Châu liếc nhìn trợ lý một cái, trợ lý lạnh sống lưng cúi đầu không dám lại nói chuyện.
Tác giả muốn nói.
Hứa Kỷ Trạch chưa xuống sân khấu đâu, yên tâm đi các nàng.
Ảnh còn nhiều suất diễn lắm~.