Hứa Kỷ Trạch vốn không cần ngủ trưa, nhưng hiện tại anh là "người bệnh", nên đến đúng giờ liền tự giác lên giường ngủ.
Giấc ngủ không dài, nhưng khi anh lại lần nữa mở mắt thì cứ ngỡ bản thân đang làm ác mộng.
Chu Hạc buổi sáng còn tính hiền hòa nói chuyện với anh thì lúc này sắc mặt trầm như bước, nhìn vào điện thoại.
Thấy Hứa Kỷ Trạch đã tỉnh cậu chỉ lười biếng nâng mắt lên liếc một cái rồi tiếp tục nhìn điện thoại.
Hứa Kỷ Trạch bỗng cảm thấy bất an, chưa để anh mở miệng thì Chu Hạc đã đưa điện thoại cho anh, âm thanh bình tĩnh đến rợn người nói: "Anh có gì muốn giải thích không?"
Hứa Kỷ Trạch nhìn xem điện thoại, càng xem đôi môi càng mím chặt, anh nhấp môi muốn giải thích gì đó nhưng cuối cùng vẫn là trầm mặc, âm thanh khàn khô nói: "Không có gì để giải thích cả."
"Đều là sự thật?" Chu Hạc hít sâu một hơi rồi hỏi.
"Đúng."
Chu Hạc đứng lên, ánh mắt không còn chút cảm xúc nào, biểu tình nhàn nhạt nói: "Tôi không phải hộ sĩ chuyên nghiệp, nên để người có chuyên môn cao chăm sóc anh thì hơn."
Nói xong Chu Hạc liền xoay người đi ra ngoài.
Hứa Kỷ Trạch lần đầu thấy biểu tình này của Chu Hạc, trái tim anh như bị một bàn tay bóp chặt, khó chịu không nói thành lời.
Một trận khủng hoảng tột độ dâng lên trong lòng, Hứa Kỷ Trạch vội kéo lấy tay cậu, nói: "Xin lỗi."
"Xin lỗi? Tôi cảm thấy không cần thiết." Chu Hạc rút tay lại bước ra khỏi phòng.
"Rầm!" Cánh cửa phòng đóng lại như ngăn cách hai thế giới.
Lần này Chu Hạc sẽ không lại tự lừa mình dối người rằng chờ anh khỏe lại rồi mới phát tiết sự giận dỗi và bất mãn.
Nếu là giả dối ngay từ lúc bắt đầu, thì mọi thứ đều không còn đáng tin cậy.
Chiếc điện thoại bị Chu Hạc tùy tay nhét vào túi áo, cũng không quan tâm màn hình vẫn chưa được tắt và đoạn video đang lặp đi lặp lại kia.
Trong video là một căn phòng mà Chu Hạc vô cùng quen thuộc - văn phòng của Hứa Kỷ Trạch.
Anh đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, trên bàn để đầy ảnh và tư liệu, nhìn kỹ sẽ thấy đó là những bức ảnh Phó Đoạn ngoại tình và các bằng chứng cậu từng nhờ anh thu thập.
Mấy thứ này vốn nên là chứng cứ để Chu Hạc có thể ly hôn với Phó Đoạn, trong video, Hứa Kỷ Trạch đang đem từng thứ từng thứ một thiêu hủy.
Ngọn lửa cam hồng đốt cháy từng bức ảnh, thiêu rụi tư liệu mà Chu Hạc từng vất vả chờ mong, đến khi tất cả đều hóa thành tro bụi Hứa Kỷ Trạch mới dừng tay.
Mà ngày tháng hiển thị trong video đúng là trước ngày khi Dự Lam về nước, cũng chính là trước ngày Chu Hạc bị bắt cóc và quăng xuống biển.
Chỉ có một lời giải thích cho hành động này là Hứa Kỷ Trạch không có ý định giúp Chu Hạc ly hôn! Anh hứa giúp cậu thoát ly Phó Đoạn đều là giả!
Chu Hạc trong lòng còn tồn một tia may mắn video là cắt ghép.
Cậu nhờ Cao Hiểu tìm người giám định thì chỉ có một kết quả: Video là thật %.
Lại lần nữa, lại thêm một lần nữa không có lời giải thích.
Chu Hạc cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Thật may là cậu chưa tha thứ cho việc anh đưa cậu đến Kim Thiền, coi như chưa bị lỗ nặng.
Chu Hạc tự giễu nghĩ.
Bước ra khỏi bệnh viện, Chu Hạc lại gặp người mà cậu không muốn thấy lúc này nhất.
Sở Tinh Châu vốn định đón Chu Hạc đi ăn.
Vì theo logic thông thường, một người nếu gặp cảnh bắt cóc thì sẽ theo bản năng mà báo cảnh sát.
Nên anh cảm thấy không cần anh giải thích Chu Hạc cũng sẽ hiểu.
Nhưng đối diện với ánh mắt hờ hững của Chu Hạc, Sở Tinh Châu trong lòng lộp bộp một tiếng, như có cái gì đó sắp vượt qua tầm kiểm soát của anh.
Chu Hạc thuần thục từ trong túi lấy ra điện thoại mở lên một phần tài liệu.
Là báo cáo sức khỏe của Sở Tinh Châu, bệnh về tin tức tố của anh không hề có tiến triển tốt như Bùi Lương đã nói.
Quá trình giao lưu hơn nửa năm nay của hai người họ chẳng có tác dụng gì cả.
Chỉ có thể suy ra, giao lưu tin tức tố là điều không cần thiết, nhưng anh không nói với cậu, còn hợp lực với Bùi Lương lừa dối cậu.
Cậu như một kẻ ngốc bị họ xoay vòng.
"Giải thích?" Chu Hạc gõ gõ màn hình.
"Xin lỗi." Sở Tinh Châu ánh nhìn thẳng vào mats cậu nói.
Chu Hạc bỗng nhiên vô cùng chán ghét hai từ này, nghe chói tai khiến cậu khó chịu tột độ.
"Tôi từ chối lời xin lỗi này." Chu Hạc lại bỏ điện thoại vào túi, đi đến đường lớn muốn bắt một chiếc xe taxi.
Sở Tinh Châu chặn lại đường đi của cậu, anh làm ra một hành động sai lầm nhất trong đời này, anh giải thích nói: "Thật ra tôi cũng chỉ vừa biết trị liệu không có tác dụng nhưng không biết phải nói với cậu thế nào.
Cho tới hôm nay tôi muốn nói ra sự thật không ngờ tới có người lại gửi cho cậu..."
"Dừng." Chu Hạc giơ tay làm động tác dừng lại.
Ánh mắt cậu thất vọng, nói: "Sở Tinh Châu, anh có biết không, anh không giỏi nói dối."
"Biểu tình căn thẳng của anh đã chứng minh tất cả, thà rằng anh không giải thích, nhưng anh lại lựa chọn nói dối."
"Tôi không nghĩ rằng anh lại đến nước này đâu, Sở Tinh Châu mà tôi biết là một người thẳng thắn, có lẽ tôi chưa từng thật sự hiểu biết anh chăng?" Tuy là câu hỏi nhưng cậu cũng chẳng cần có câu trả lời.
Chu Hạc tránh sang một bên, bước đi không ngoảnh đầu lại, chỉ chừa Sở Tinh Châu cả người cứng đờ đứng tại chỗ.
...
Trong văn phòng, Phó Đoạn dụi tắt tàn thuốc hài lòng mỉm cười.
Hắn biết hắn không còn cơ hội quay lại với Chu Hạc, xem như đây là món quà nhỏ tặng cho cậu.
Hắn sớm đã chán ghét hai người kia, cũng nên để Chu Hạc biết bộ mặt thật của họ.
...
Tác giả muốn nói.
Tuy tác rất đau lòng cho Hạc Hạc nhưng đây là tình tiết bắt buộc phải có trong cốt truyện.
Tác đã dời nó đến khúc này để ngày Hạc Hạc chịu thương tổn sẽ ít lại đôi chút - vì ai đó sắp ngỏm rồi, sự tình sáng tỏ thì chỉ có ngọt ngọt ngọt thôi.
(không tẩy trắng vì công quân vốn trắng).