[Hệ thống giải khóa đếm ngược ngày, xin hãy chờ đợi.]
Chu Hạc hoàn toàn không nghe được hệ thống thông báo, cũng không có tâm tư đi phân biệt đâu là âm thanh lạ hay âm thanh xì xào của người xung quanh, lỗ tai cậu chỉ còn nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, và tiếng va chạm khi nãy.
Chu Hạc bò dậy khỏi mặt đất, đôi chân run rẩy đi đến chỗ Hứa Kỷ Trạch.
"Làm ơn, ai đó làm ơn gọi cấp cứu, làm ơn giúp tôi với!" Chu Hạc run giọng nói.
Điện thoại của cậu cũng không biết đã văng đi nơi nào, chỉ có thể không ngừng cầu xin sự giúp đỡ của người xung quanh.
Chu Hạc ôm lấy Hứa Kỷ Trạch, sự sợ hãi cùng bất an bao trùm lấy cậu, đại não không còn suy nghĩ được gì, cậu bất lực gọi tên Hứa Kỷ Trạch.
"Hứa Kỷ Trạch, đừng ngủ, anh mở mắt ra được không, đừng ngủ." Mười đầu ngón tay lạnh lẽo của Chu Hạc chạm vào gương mặt trắng bệch của anh.
Làn da lạnh run tiếp xúc với máu tươi ấm áp, khiến cậu cảm thấy nó thật nóng, máu đỏ nóng cháy như muốn thiêu đốt đôi tay cậu, rút cạn chút hơi ấm cuối cùng còn đọng trong cơ thể.
Sao lại thế này? khi nãy cậu không cảm nhận được tiếng bánh xe lại gần, thậm chí không nghe được tiếng còi xe hay người xung quanh hét chói tai, đến khi chiếc xe chạy đến trước mặt, Chu Hạc mới biết được nguy hiểm.
Nếu cậu nghe được thì đã né tránh, Hứa Kỷ Trạch cũng sẽ không thành ra thế này!
Hứa Kỷ Trạch nặng nề mở ra đôi mắt, nhấp môi như muốn nói gì đó.
Chu Hạc cúi người xuống dí sát tai để lắng nghe, anh âm thanh đứt quãng nói: "Em thiếu anh một yêu cầu."
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi thiếu anh, tôi còn chưa trả đâu, anh phải bình an, anh phải khỏe lại tôi thực hiện được, phải bình an." Nghe thấy anh còn có thể nói chuyện Chu Hạc vui mừng như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Cậu lập tức nhớ tới cậu từng hứa với anh sẽ thực hiện một yêu cầu của anh.
Hứa Kỷ Trạch hơi thở đứt quãng, khó khăn nói ra câu tiếp theo: "Tha thứ cho anh, đây, là điều anh muốn...!em tha thứ cho anh được, chứ?"
"Được được được, tất cả đều được, đừng nhắm mắt, xin anh đừng nhắm mắt!"
Tiếng còi xe cấp cứu văng vẳng bên tai, các bác sĩ đã đến hiện trường.
Chu Hạc đôi mắt vô thần nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, trong lòng ngoài sự khủng hoảng và lo lắng ra thì chẳng còn gì khác.
Thanh Trà nghe tin đã chạy đến bệnh viện, cô mất không chế mà kéo lấy cổ áo của Chu Hạc, biểu tình đau khổ hét: "Tại cậu, tất cả là tại cậu! Mỗi lần anh hai đều bị thương vì cậu, vốn dĩ vốn dĩ còn hai tháng, còn tận hai tháng, cậu có biết anh ấy..."
"Lý tiểu thư, thỉnh cô bình tĩnh một chút, bác sĩ đang cố gắng cứu lấy anh của cô." Sở Tinh Châu nói, anh tách hai người ra, để một người ngồi trên một ghế để họ bình tĩnh lại.
Sở Tinh Châu lặng lẽ lấy khăn lau vết trên tay cho Chu Hạc, kể cả trên mặt cậu cũng dính không ít máu.
Chờ đợi là thứ gì đó khiến con người ta thật khó chịu, tuyệt vọng và thống khổ.
Không khí nơi này như một bàn tay siết chặt lấy cổ họ, dù là hô hấp thôi cũng khó khăn, cảm giác bất lực khiến người muốn phát điên, từng phút trôi qua cứ như bị kéo dài vô hạn.
Họ chờ thật lâu, nhưng chỉ có chờ đến một câu nói của bác sĩ: "Cả nhà hãy đến gặp bệnh nhân lần cuối."
"Ầm!" Đám mây đen nặng trịch rốt cuộc chịu đổ mưa, một tia chớp lóe qua, chiếu sáng một vùng trời rồi biến mất.
Trong căn phòng bệnh thật yên tĩnh, yên tĩnh làm người cảm thấy sợ hãi, thứ duy nhất phát ra âm thanh là máy đo nhịp tim.
Hứa Kỷ Trạch nằm ở trên giường, yên bình như đã ngủ.
"Tút..." Một âm thanh tút dài phá vỡ sự yên lặng này.
Mọi người biết, nó đại biểu cho cái gì, đại biểu cho một trái tim đã ngừng đập, Hứa Kỷ Trạch sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại.
"Anh haiiii..." Thanh Trà tuyệt vọng gào khóc.
Chu Hạc cảm thấy cả người lạnh toát, như có một dòng khí lạnh xâm chiếm cơ thể cậu, lạnh lẽo thẩm thấu đến xương.
Nước mắt vô thức chảy ra, cậu sững người nhìn Hứa Kỷ Trạch.
Nơi mọi người không thể nhìn thấy, một vòng sáng nhạt hiện lên ở giữa mày Hứa Kỷ Trạch.
m thanh máy móc vang vọng trong căn phòng, thần kỳ là Chu Hạc và Thanh Trà không hề nghe được.
Lần này nó không nói chuyện với Chu Hạc, mà là nói với một người khác.
[Đã rà soát, điều kiện hợp lệ, cơ chế kích hoạt thành công.]
[Linh hồn quy vị.]
m thanh hệ thống vừa dứt, linh hồn của Hứa Kỷ Trạch dần rút khỏi cơ thể.
Truyện Hot
Linh hồn nửa trong suốt lơ lửng trong không khí, anh cúi đầu nhìn Chu Hạc, luyến tiếc xa rời hôn lên trán cậu nụ hôn cuối cùng.
Sau khi hôn xong, linh hồn ngẩng đầu nhìn về một phía, tầm mắt nhìn thẳng vào Sở Tinh Châu, Sở Tinh Châu cũng không chớp mắt nhìn linh hồn.
Hai người như xuyên thấu qua một loại sức mạnh nào đó để đối diện với nhau.
Linh hồn mỉm cười, Sở Tinh Châu cũng mỉm cười.
Linh hồn của một người sẽ có hình dáng như thế nào? Chắc chắn là giống với thể xác của họ.
Rõ ràng là linh hồn xuất ra từ thân xác của Hứa Kỷ Trạch, đây là linh hồn của anh nhưng gương mặt này lại giống hệt với Sở Tinh Châu!.