Trở lại công ty đã xa cách khá lâu, tôi có cảm giác xa lạ như đã cách mấy đời, mọi người đều cực kỳ nhiệt tình bắt chuyện với tôi, không ai phát hiện tôi của ngày hôm qua và tôi của ngày hôm nay thật ra không phải cùng một người.
Cô gái thư ký cúp C lắc mông bưng cà phê đến bàn làm việc của tôi, mỉm cười quyến rũ với tôi.
Bà cô từng chỉ vào mũi tôi mắng “Thằng trạch chết bầm” lại khép nép báo cáo công việc với tôi.
Thậm chí nữ thần tôi thầm mến đã lâu còn chủ động hẹn tôi đi ăn sau khi tan tầm.
Như thể đang chìm đắm trong giấc mộng tuyệt vời, tôi thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Nữ thần đã từng xa vời không thể với đến giây phút này lại nắm tay tôi, ánh mắt nhìn tôi đong đầy yêu thương.
Tôi đắm đuối trong ánh nhìn mê hoặc của nữ thần, nhìn cô ấy nhón chân kề bên tai tôi nói: “Lục Minh, em thích anh.”
Em thích anh.
Cô gái mặc chiếc váy trắng thướt tha, cười lên trông như Vương Tổ Hiền đứng trước mặt tôi ngượng ngùng nói là em thích anh.
Tôi muốn nhảy ra giữa đường hét lên, muốn cười thật lớn.
Nhưng tôi cúi đầu nhìn âu phục phẳng phiu trên người mình, dần kìm chế nhịp tâm đang đập loạn, giơ tay dè dặt ôm nữ thần của mình.
Như đang ôm cả thế giới.
Lần đầu tôi sản sinh ra cảm giác từ phế tạng như thế, sống thật tốt biết mấy.
“Tôi dự định bắt đầu đi làm lại.” Hôm sau trên bàn ăn, tôi vừa múc cơm cà ri do gã âu phục làm vừa nhồm nhoàm thông báo.
Anh ta hơi lưỡng lự, nhưng nhanh chóng lộ ra nụ cười dịu dàng: “Em vui là được.”
Anh ta chưa từng làm trái quyết định của tôi.
Cho dù quyết định ấy có vô lý và khó hiểu cỡ nào.
Thế là tôi mặc vào bộ âu phục vốn thuộc về anh ta, xách túi công văn vốn thuộc về anh ta rồi vui vẻ đóng vai quản lý thăng quan tiến chức thuận lợi.
Ban đầu, tất cả đều nhàn nhã thích chí đúng như tôi tưởng tượng.
Các nhân viên đều cư xử tôn trọng tôi, mỗi buổi tối đều tổ chức vô số bữa tiệc, các cô gái trẻ trung xinh đẹp cứ người sau tiếp bước người trước đến với tôi.
Tất nhiên, tôi chỉ chung tình với một mình nữ thần.
Song dần dà tôi bắt đầu lực bất tòng tâm với công việc phức tạp.
Đã từng là một người thường xuyên mắc sai sót với công việc bình thường, tôi không thể ứng phó với chức vụ cấp bậc quản lý.
“Anh sẽ giúp em.” Gã âu phục dịu dàng an ủi tôi, “Nếu có tài liệu đọc không hiểu hay đề án không biết giải quyết thì cứ cầm về nhà sau khi tan ca, anh làm giúp em.”
Gã âu phục đúng thật chính là Chúa cứu thế của tôi.
Nếu không có gã âu phục, tôi chỉ là thằng vô tích sự.
Tôi ngẩng đầu gã âu phục đang thu xếp tài liệu cho mình, bỗng thấy rất bất an.
Anh ta bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi thì cũng sẽ bất ngờ biến mất chứ?
Nếu anh ta biến mất thì mọi thứ tôi có ở hiện tại có thể tan thành bọt nước, không còn gì cả ư?
“Anh sẽ bất ngờ biến mất sao?” Tôi hỏi.
Gã âu phục nhìn tôi: “Em muốn anh biến mất?”
Tôi vô thức lắc đầu.
Anh ta cong khóe môi: “Vậy thì anh sẽ vĩnh viễn không biến mất.”
Vĩnh viễn.
Tảng đá đè nặng dưới đáy lòng nháy mắt tan biến.
Tôi thở hắt ra nhẹ nhõm.
Chỉ cần có gã âu phục ở đây thì nỗi sợ hãi và bất an trong lòng tôi sẽ ngay lập tức tan thành mây khói.
Vì tôi biết anh ta sẽ giúp mình.
Anh ta sẽ loại bỏ tất cả nguy nan và chướng ngại phía trước cho tôi, dẫn tôi đến với tương lai tươi sáng vô tận.
Tương lai mà tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ cùng tiến đến.