Dư Huy im lặng nằm trên giường, nhìn an tường như đang ngủ, nhưng thực tế nếu nhìn kỹ sẽ thấy lông mi có chút run rẩy.
-"Anh à" Diệu Vy lên tiếng.
-"..." Dư Huy cắn răng, suýt chút nữa đã theo thói quen "ừ", anh im lặng không trả lời.
-" Mau mở mắt ăn chút gì đi anh?" Diệu Vy lay nhẹ tay anh gọi lại một lần.
~im lặng~
Diệu Vy nhìn bàn tay có chút không tự nhiên giật giật ngón trỏ của anh trong lòng bàn tay mình có chút bất đắc dĩ.
Gỉa vờ ngủ?
-" Tôi đếm một đến ba, nếu anh không tỉnh, vậy tiếp tục truyền dinh dưỡng tốt lắm." Diệu Vy biết anh đã tỉnh, liền nói.
~im lặng~
Diệu Vy buồn bã, vẫn không được sao? Cứ thế này anh sẽ không chịu nổi mất. Cô phải làm sao để anh ăn đây?
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi vào mu bàn tay Dư Huy trong lòng bàn tay Diệu Vy làm bỏng rát trái tim anh.
Cô khóc?
Bàn tay Dư Huy không tự chủ nắm lại tay Diệu Vy.
-"Anh à.." Diệu Vy kinh hỉ, nắm chặt tay anh hơn.
-"..." Dư Huy không nói gì, nhẹ thả tay Diệu Vy ra, xoay người, mở mắt.
Một đôi mắt tĩnh mịch, không chút ánh sáng.
Diệu Vy cắn môi không cho tiếng khóc thành lời.
-"tôi ăn" Dư Huy khô khan nói như vậy.
-" vâng, anh chờ một lát" Diệu Vy gạt nước mắt, đứng lên bê bát cháo trở lại giường.
Cô cẩn thận tỉ mỉ múc một thìa, thổi nhẹ, sau đó chìa ra trước môi Dư Huy.
Dư Huy chần chừ một chút rồi há miệng.
Mùi cháo cải lập tức tràn ngập cả khoang miệng.
Dư Huy mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại âm thầm rơi lệ, gật đầu.
Cháo "Sơ Nhi" nấu thật là ngon!!!
Cứ như vậy, một người đút, một người ngoan ngoãn ăn, khung cảnh ngược lại rất hoà hợp.
------------------------------
Dư Huy nằm trên giường, vẫn ngây ra nhìn trần nhà, kì thật suy nghĩ đã bay xa tận đâu.
Diệu Vy thu dọn bát muỗng đã đi ra khỏi phòng.
Hiện giờ chỉ còn mình anh.
Nói thật trong lòng anh không hận cũng không trách Sơ Nhi. Bởi vì đời ai học hết chữ ngờ, tai nạn đó là một bất ngờ, không ai mong muốn.
Anh chỉ vô cùng đau khổ vì cô ấy lừa dối anh, lừa dối tình cảm của hai đứa.
Là anh không tốt? không đủ thương yêu chiều chuộng cô? vẫn là lí do nào khác khiến cô ngã vào vòng tay người khác?
Lúc đó..
Khi phát hiện mình không còn khả năng nhìn thấy, anh là thật kích động, cũng có tuyệt vọng, nhưng anh lại kỳ lạ không hận cô- kẻ gián tiếp gây ra tình trạng thê thảm của anh hiện giờ.
Nhưng anh lại không thể tha thứ cho cô...
Hoặc nói..
Cô cũng không cần sự tha thứ đó..
Nói chia tay xong anh liền hối hận.
Đó là cô gái lần đầu tiên đi vào trái tim anh, kể từ lúc anh cứu anh nơi bờ hồ kia.
Cho dù sau này cô thay đổi, cô vẫn luôn giữ vị trí trong lòng anh.
Nghe tiếng khóc cùng tiếng bước chân xa dần của Sơ Nhi, anh mới phát hiện mình đã lệ rơi đầy mặt.
Trong lòng cứ như đè nặng một tảng đá, không muốn ăn gì, không muốn suy nghĩ, thậm chí anh có cảm giác cứ như vậy chết đi cũng tốt..
Sau đó..
Cô lần nữa quay lại..
Lúc nghe được giọng cô, mặc dù so với lúc trước thêm một phần mạnh mẽ dứt khoát, nhưng đó là giọng cô..
Anh không thể sai được.
Cô nói..
Cô muốn ở bên anh. Chăm sóc cho anh..
.
.
Được không?
Em sẽ ở lại bên anh sao?
Hay...
Sẽ vì anh trở nên vô dụng.. mà dần dần xa cách?
Sơ Nhi.....