Hành lang dài của bệnh viện mang theo một sự yên tĩnh tuyệt đối, cho dù là hộ lý hay bác sĩ đi qua cũng đều phải cố gắng giảm thiểu âm thanh đến mức tối đa. Đây là bệnh viện tư nhân, một bệnh viện thuộc hàng quý tộc, chỉ có những người có tiền có thế lực hoặc là quan chức cấp cao mới có thể đến đây. Mà chỗ này lại là khu vực vip trong vip, là nơi dành riêng cho những bệnh nhân có thân phận cực kì đặc thù, bởi vậy, các hộ lý và bác sĩ mới trở nên cẩn thận như thế. Nếu không thì chỉ cần bệnh nhân thuận miệng nói một câu, mạng sống của họ coi như chấm hết.
Thiếu niên nằm trên giường bệnh, thần tình tái nhợt. Căn phòng rộng lớn, thiết bị hiện đại bậc nhất cùng không gian phóng đãng, thế nhưng thứ khiếm khuyết duy nhất chính là người thăm bệnh.
An Đức Liệt tỉnh dậy. Toàn thân cậu thật đau nhức. Cái bụng vốn nhô cao bây giờ đã hoàn toàn bằng phẳng, nhưng cơn đau đớn từ hạ phúc lại khiến cậu cơ hồ phải cắn răng rên rỉ.
“An Tá…..”
Cậu cất tiếng gọi tên nam nhân kia giữa cơn đau, bàn tay loạn trảo, tựa như một người rơi xuống nước đang cố gắng quờ quạng tìm kiếm một khúc củi để bám vào. Cuối cùng cũng có người nắm lấy tay cậu nhưng khi mở mắt ra, niềm vui chưa kịp tận hưởng đó liền trở thành nỗi mất mác đến vô cùng.
“An Tá…” cậu lập tức nhận ra mình đã sai lầm rồi “…là ngươi?”
“Đúng vậy, An Đức Liệt thiếu gia, là tôi.”
Người đang nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu chính là người quản gia luôn thay An Tá quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Bản tính ông rất cẩn thận, lại không hỏi nhiều đến chuyện riêng của chủ nhân nên rất được An Tá tín nhiệm. Ông đã vào tuổi trung niên, nhưng rất hay câu nệ tiểu tiết nên khiến người khác có cảm giác ông già hơn so với tuổi thật.
“An Tá? Anh ấy đâu rồi?”
Cậu cố gắng nói. Quản gia đã theo hầu An Tá nhiều năm, cho dù nói dối thì mặt cũng không đổi sắc, mà trách nhiệm của một người quản gia chân chính chính là phải thay chủ nhân tiêu trừ bớt những chuyện phiền lòng.
“Chủ nhân sẽ lập tức tới đây.”
Những lời này ông không có nói sai. Đây là đứa con đầu lòng của An Tá, ngay cả khi hắn tìm được một thế thân tuyệt vời thì An Đức Liệt đã mang thai mất rồi. Vì là đồng tính sinh thực nên không thể dễ dàng phá thai, nên An Tá dù có lãnh huyết vô tình đến thế nào thì hắn cũng không muốn cậu phải bỏ mạng.
“Đành phải sinh thôi.”
Đây là câu nói duy nhất của An Tá sau khi nghe được tin tức, sau đó, hắn cũng không phát biểu gì thêm về việc này nữa, mọi chuyện đều giao cho quản gia một tay xử lý. Mấy tháng qua, An Đức Liệt dù có ngu ngốc đến thế nào cũng cảm nhận được sự hờ hững của hắn.
“Đứa nhỏ đã thuận lợi chào đời, chúc mừng An Đức Liệt thiếu gia.”
“Khi nào An Tá đến?”
Ngữ khí của An Đức Liệt mang theo sự tuyệt vọng. Mấy tháng rồi cậu không có gặp An Tá, dù quản gia không nói, nhưng qua miệng người hầu, cậu cũng biết An Tá đã tìm được một đại phẩm hoàn hảo, một người có thể thay thế vị trí của Lị Tát trong tim hắn.
Mà thời gian gần đây, thân hình cậu cũng đột nhiên cao hẳn lên, giọng nói biến thô, hình dáng cũng nam tính hóa hơn, càng ngày càng không giống người chị đã chết của mình, Lị Tát. Cậu không ngừng cầu xin thượng đế, hy vọng mình có thể giữ mãi hình dáng cùng gương mặt như nữ nhân lúc trước vậy mà hiện tại…Xem ra, thượng đế không có nghe thấy lời nguyện cầu này của cậu.
Ngay cả khi mang thai con của An Tá, hắn cũng chẳng có thêm một chút hứng thú nào với cậu.
Trong khi cậu thập phần kích động thì người quản gia lại cực kì bình tĩnh “Chủ nhân sẽ đáp chuyên cơ tới. Ngài vẫn nên nghỉ ngơi một chút, chủ nhân xem đứa bé xong sẽ đến thăm ngài.”
Vừa mệt vừa bị thống khổ sau sinh hành hạ, còn có lời cam đoan của quản gia, An Đức Liệt mới có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Năm phút sau, người quản gia nghe thấy một chấn động lạ. Ông đi ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng một mạch đến của bệnh viện, nghênh đón chủ nhân.
An Tá thần thái sáng láng. Người quản gia khom lưng chào còn hắn khó nhịn được hưng phấn, nói “Đứa nhỏ đâu? Nó giống ai? Giống Lị Tát chứ?”
Quản gia đã gặp qua tiểu hài tử nên thành thật trả lời “Kỳ thật, tiểu thiếu gia rất giống chủ nhân, hoàn toàn không giống An Đức Liệt thiếu gia hay Lị Tát tiểu thư.”
Cước bộ tràn ngập hưng phấn của An Tá bỗng nhiên khựng lại. Hắn lập tức mặt không thay đổi nhìn về phía quản gia “Ngươi nói cái gì?”
Quản gia tiếp tục nói “Tiểu thiếu gia phi thường giống chủ nhân.”
An Tá trầm mặc ba mươi giây, sau đó buông ra một câu nói ngoan lệ “Ngươi đáng lý không nên gọi ta tới nơi này. Thật lãng phí thời gian.”
“Chủ nhân, đó là đứa con đầu lòng của ngài.”
“Không quan trọng, cái chính là nó hoàn toàn không giống Lị Tát.”
Nói xong hai câu này, An Tá cũng không muốn nói thêm. Một đứa bé không giống Lị Tát, hắn căn bản không muốn lãng phí thời gian với nó. Hắn quay đầu, đi ra khỏi bệnh viện. Người quản gia ở phía sau cung kính tiễn chân hắn.
Từ khi An Đức Liệt tỉnh lại, quản gia vẫn ở bên cạnh chăm sóc cậu. Và An Tá thì chưa một lần đặt chân đến thăm.
——— ———
Chú thích:
() hạ phúc: hạ thể