Thế Thân Tình Lang

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đừng về với người phụ nữ đó nữa, theo tôi cùng một chỗ đi, theo tôi cùng một chỗ.” Hắn vừa lặp lại hai lần ‘theo tôi cùng một chỗ’ vừa ôm thật chặt lấy Tào Dư Văn. Chỉ cần cậu gật đầu đồng ý, hắn nguyện ý sẽ chịu đựng sự khiêu khích của Tào Duẫn Thành.

“Tôi sẽ không để ý tới mấy lời vô giáo dục của thằng nhóc quỷ đó, Văn, theo tôi cùng một chỗ. ‘Cầu’ cậu theo tôi cùng một chỗ.”

Rất khó tin chuyện An Tá nói ra chữ ‘cầu’ a. Đối với hắn mà nói, đây là từ ngữ dành cho những kẻ yếu thế. Hắn chưa bao giờ cầu quá người khác, hôm nay là lần đầu tiên.

“Tôi không có nữ nhân.” Tào Dư Văn đơn giản đáp.

“Nhưng Duẫn Thành nói…”

“Tôi biết nó nói cái gì. Tôi không có nữ nhân nhưng đứa nhỏ này là con của tôi, thật sự. Tôi cũng không định cùng bất kì ai nuôi dưỡng nó.”

Vừa nghe không có người thứ ba, An Tá cũng hơi hơi tin tưởng “Văn, một khi đã không có ai xen vào, cậu theo tôi cùng một chỗ, được không? Chỉ cần cậu muốn, tất cả tôi đều có thể cho cậu, cho dù cậu muốn có ngôi sao ở trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống cho cậu.”

Tào Dư Văn lộ ra một tia cười khinh phiêu, nụ cười rất ngắn liền bay mất “An Tá, anh là người trưởng thành, nên biết trên đời này không có thứ gì lưỡng toàn kì mỹ. Tôi cho tới bây giờ cũng không định yêu một tên hỗn đản cao ngạo như anh, cũng không định ở bên anh cho tới cuối đời.”

Lời cự tuyệt của cậu rất khó nghe, sự bất mãn bị đè nén một tuần nay được dịp bùng nổ. An Tá tức giận ngồi dậy “Tào Dư Văn, cậu rốt cuộc xem tôi là cái gì? Tôi là người đàn ông thành công nhất trên thế giới này, tôi đã thấp giọng cầu xin cậu, cậu còn muốn như thế nào?”

Tào Dư Văn hít một hơi “Cho dù anh tức giận cũng vậy. Tôi đã tự thề với chính mình rằng tôi sẽ không yêu thương bất cứ kẻ nào nữa. Cho dù có người yêu tôi, tôi cũng không thể đáp lại người ta, đây là cực hạn lớn nhất của tôi rồi. Nếu không hài lòng, hoan nghênh anh rời khỏi đây, trở về tìm Lị Tát của anh đi.”

An Tá tức giận đến độ muốn đè cậu xuống, đánh đau một bữa. Hắn nhảy xuống giường, kéo quần, giọng nói giận dữ chất vấn “Vậy hành vi vừa rồi là sao?” Nếu hắn đối cậu không có cân lượng thì làm gì vừa rồi cậu lại nhiệt tình như vậy?

Tào Dư Văn nằm trên giường, không động, giọng nói bình tĩnh vô ba, so với nước sôi để nguội còn lạnh nhạt vô vị hơn. Lời nói của cậu tuy khiêu khích nhưng lại thập phần lạnh nhạt.

“Liền chính là tính, An Tá, anh cùng nhiều người lên giường, chẳng lẽ yêu cầu mỗi người đều phải yêu anh, phải mong muốn ở bên anh mãi sao?”

An Tá tức giận đến chủy tâm đốn phế. Hắn lần đầu tiên đối nhân cầu yêu thế nhưng lại bị tạt một gáo nước lạnh “Nếu cậu muốn bức tôi nói ra như vậy, tôi cũng không cần khách khí nữa. Tôi yêu cậu, Tào Dư Văn. Tôi điên cho nên mới yêu cậu. Cho dù cậu có hai đứa con nhưng trong mắt tôi chúng chẳng phải là vấn đề gì hết. Tôi bị cậu mê hoặc đến dở sống dở chết rồi.”

Tào Dư Văn cuối cùng cũng chịu ngồi dậy, trên mặt không lộ chút biểu tình, chỉ có một mảnh mê võng cùng thống khổ. Thống khổ, mười năm cũng chưa từng vơi bớt.

“Tôi không thể yêu anh. An Tá, tôi không tin tình yêu của anh. Mười năm trước, tôi từng đánh đổi cả sinh mạng của mình để yêu một người giống như anh, kiêu ngạo, vô tình, vì anh ta trả giá rất nhiều, nhưng trong mắt anh ta, dù tôi có làm gì cũng không thể sánh bằng mộng đẹp của anh ta. Tôi là thế thân của người anh ta luôn kiếm tìm, đương một khắc cô ấy xuất hiện, anh ta lập tức bỏ đi. Từ đó về sau, tôi không còn tin vào sự tồn tại của tình yêu nữa.”

An Tá không nghĩ chuyện xưa của Tào Dư Văn lại có quan hệ gì với hắn “Đó là chuyện của cậu và hắn, tôi không phải hắn, tôi quan tâm cậu a.”

Tào Dư Văn lạnh lùng nói “Tôi nói rồi. Anh và anh ta rất giống nhau, do đó tôi mới có thể cùng anh lên giường. Tôi muốn cho anh ta biết rốt cuộc anh ta đã làm sai chuyện gì.”

An Tá nghe đến đây thì vô cùng tức giận “Cậu từ đầu đến cuối đều muốn tôi làm thế thân cho hắn?”

Tào Dư Văn cười nhưng lãnh “Nếu lời nói của anh bớt kiêu ngạo một chút, có lẽ tôi sẽ tin tưởng anh thật sự để ý đến tôi.”

An Tá tức điên, hắn xông lên giường, chế trụ hai tay Tào Dư Văn lại “Cậu lấy việc tra tấn tôi làm niềm vui sao, Tào Dư Văn?”

“Tôi tra tấn anh? Thâm bằng anh tra tấn tôi sao?”

Tào Dư Văn càng nói càng lạnh nhưng An Tá kiềm lại. Luận khí lực, hắn có thể dễ dàng tẩm quất cậu một bữa nhưng lần trước đánh cậu, cậu liền biến mất mười tháng, cũng không muốn xuất hiện trước mắt hắn thêm một lần nào nữa. Là do hắn hao tâm tổn sức, dùng tiền tài mò tới tận đây, nên càng không thể ra tay. Hắn chỉ có thể tức giận đạp cửa đi khỏi mà thôi.

“Tôi sẽ ghi nhớ cha con hai người. Tôi, An Tá sẽ không bao giờ làm thế thân cho người khác. Tôi không phải một người đàn ông không có tự tôn như vậy.”

Hắn đóng mạnh cửa rời đi, mặc kệ đứa bé đang khóc ngày một lớn hơn. Hắn ngồi chuyên cơ trở về hoàng cung rộng lớn, khóa mình vào trong phòng, ngoại trừ công tác, hắn không muốn gặp bất kì ai, cũng không muốn kẻ nào làm phiền hắn, ngay cả Lị Tát cũng đừng hòng bước vào.

.

.

.

Một tháng sau, vừa rời khỏi phòng làm việc, hắn liền lên chuyên cơ bay đến Mĩ, không kiên nhẫn ấn chuông cửa nhà Tào Dư Văn. Tào Duẫn Thành đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy An Tá đã nhảy dựng.

“Papa đáng chết của mày đang ở đâu hả?”

Câu nói vừa ra, Tào Duẫn Thành liền nhận ra hắn, nó kinh ngạc hét lớn “An Tá, ông điên rồi sao? Như thế nào tự biến mình thành như vậy?”

Hắn đẩy Tào Duẫn Thành sang bên, hướng phòng trong mà đi, không quên nói vọng ra “Chờ mày lớn lên, hãm sâu vào võng tình như ta rồi thì tự hỏi xem chính mình có điên hay không đi.”

Tào Dư Văn đi ra. Hắn nhanh chóng ôm lấy cậu, chết cũng không buông, ghé vào lỗ tai cậu gầm nhẹ “Tôi nhận thua. Chỉ cần cho tôi ở lại bên cậu, tôi nguyện ý làm thế thân cho người khác, cậu vừa lòng chưa?”

Tào Dư Văn không nói, cậu nhón chân hôn lên môi hắn. An Tá nhấm nháp nụ hôn ngọt ngào này, không có loại mật ong hay đường sương nào có thể so sánh được. Hắn một tay ôm cậu, một tay đóng cửa phòng, quăng Tào Dư Văn lên giường, bao phủ cơ thể cậu bằng N nụ hôn, mặc kệ Tào Duẫn Thành đứng ngoài gõ cửa, ý đồ quấy nhiểu ‘thời gian thân yêu’ của hắn.

“Ăn điểm tâm.”

Thanh âm không mấy thiện cảm cuối cùng vang lên. An Tá mở to mắt, Tào Duẫn Thành giận dữ trừng mắt nhìn hắn. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, càng đem người trong ngực ôm chặt hơn, cố ý làm cho nó nhìn thấy.

“Ông không muốn ăn sáng thì tôi sẽ giúp ông.” Tào Duẫn Thành nói phi thường khó nghe, chẳng qua nó dậy sớm làm thức ăn, có chuẩn bị cho An Tá một phần nên mới đi gọi hắn rời giường.

“Chào buổi sáng, Duẫn Thành.”

Tào Dư Văn nằm trong lòng hắn lúc này mới tỉnh hẳn, hàm hàm hồ hồ chào con mình. An Tá hôn lên mặt cậu một cái “Chào buổi sáng, Văn, ăn sáng thôi.”

“Ân.”

Thân thể Tào Dư Văn đã khá hơn, không suy yếu như lúc trước vì vậy Tào Duẫn Thành cũng bắt đầu đến trường. Chính là trước kia phải kiếm tiền nuôi cả nhà, nó bất đắc dĩ mới nghỉ học, nay có cơ hội đi học trở lại nên nó có vẻ vui lắm.

Vừa lên bàn ăn, Tào Dư Văn đã phi thường vui vẻ nói “Duẫn Thành, con nấu ăn ngày càng ngon nha.”

“Đó là đương nhiên, con so với xú nam nhân kia còn tốt hơn nhiều.”

Người Tào Duẫn Thành ám chỉ đích thị là An Tá nhưng hắn hiện tại lại làm như không nghe thấy. Hắn đối với gia đình này không phải là không có cống hiến. Hắn cũng uy bảo bảo uống sữa, chơi với nó đó chứ. Mà tiểu hài tử này rất giống Tào Dư Văn, nó rất thích cười, thường thường nhìn hắn cười làm lòng hắn mềm hẳn.

“Em trai đáng yêu như vậy, anh trai như thế nào lại đáng ghét như vậy a.”

An Tá khi không có việc gì cũng sẽ niệm hai câu này. Tào Duẫn Thành liếc nhìn hắn, sau đó đem chén dĩa đến cho hắn, bên trong là bữa sáng “Mau ăn, papa có chuyện phải đi, tôi cũng phải đi học. Ông giúp chúng tôi coi chừng em trai một chút, không cần làm một cái phế vật đâu.”

Lời nói của thằng nhóc quả thật rất đáng ghét nhưng An Tá cũng rất khâm phục nó, việc nhà cơ hồ đều do nó một tay làm hết cả.

Tuy Tào Dư Văn cùng Tào Duẫn Thành không nói nhiều nhưng theo hắn suy ngẫm từ lời nói của bọn họ thì như thế này; lúc cậu có nó thì gia cảnh ắt phải phi thường khốn khổ. Tào Duẫn Thành lớn lên, Tào Dư Văn thân là cha phải ra ngoài bôn ba, nên đứa con sẽ ở nhà làm chút việc nhà. Từ khi còn bé đã phụ trách làm cơm cho ba mình vậy mà lại có thời gian để đọc sách thì đúng là không hổ danh thiên tài a.

“Tôi no rồi, tôi ra ngoài một lát.”

Tào Dư Văn hôn lên trán hắn một cái, lên trán Tào Duẫn Thành một cái. Tào Duẫn Thành với cái hôn dành cho An Tá cũng không mấy ngạc nhiên, cùng lắm là nói vài lời khó nghe một chút, thế nhưng không hề biểu lộ cảm xúc bài xích.

.

.

Bọn họ ở chung một tháng, An Tá đem hết những thứ trọng yếu vào một cái phòng do hắn cho người xây thêm, biến nó thành phòng làm việc của hắn tại Tào gia để hưởng thụ cuộc sống bên cạnh Tào Dư Văn.

Gần nhất thấy Tào Duẫn Thành bận bịu việc nhà, hắn đại phát từ bi, muốn giảm bớt gánh nặng cho nó, mà nặng nhất có lẽ là bài tập ở trường nên hắn mới thay nó chiếu cố tiểu hài tử để nó có thể an tâm làm việc.

Sau khi hống tiểu hài tử ngủ say, hắn đi vào phòng làm việc, mở máy tính lên, kiểm tra trạng thái gần đây của công ty. Hắn không về nhà, chỉ phân phó quản gia khi nào có chuyện quan trọng thì báo cáo hắn, cũng không cho ông ta tiết lộ hành tung của hắn ra bên ngoài. Hắn mở email lên, bên trong chỉ toàn là tin nhắn của Lị Tát.

Hắn xem vài cái, nội dung đại khái là muốn hắn trở về hoàng cung. Hắn hơi lưỡng lự, sau đó trả lời mail. Cuộc sống với Tào Dư Văn rất tốt đẹp, đẹp đến nỗi hắn quên mất mình phải kết hôn với Lị Tát. Lị Tát không thấy hắn về nên cứ thôi thúc hắn, có lẽ hắn nên tìm cách an ủi nàng.

Hắn ngồi bên máy tính làm việc đến giữa trưa, đến khi nghe tiếng mở cửa mới đóng máy lại. Hắn biết Tào Dư Văn đã về nên ra nhanh chóng ra cửa. Tào Dư Văn ôm lấy eo hắn, gắt gao ôm một chút. Mùi thơm nhan nhản trên người cậu làm hắn thập phần mê luyến. Đứng một hồi lâu, Tào Dư Văn bất đắc dĩ lên tiếng.

“Anh cậy mạnh như thế làm gì, đau quá.”

Hắn khẩn cấp phóng khinh lực đạo. Tào Dư Văn đi đến bàn ăn, ánh mắt sáng ngời “Sao lại có bánh bích quy ở đây?”

“Là người hầu làm, nếu thích thì ăn đi, lúc cậu về bà ấy đã đi rồi.”

Tào Dư Văn gật đầu, tay lấy một miếng bánh cho vào miệng rồi ngồi xuống trước mặt hắn. Cậu cười nói “Có chuyện gì sao? Sắc mặt của anh đáng sợ quá.”

Hắn chần chờ một chút mới nói “Tôi phải về xem xét công việc mấy hôm.”

Tào Dư Văn đang nhai bánh bỗng nhiên chậm hẳn “Ân, tôi biết. Anh không thể ở đây mãi, phải về quản lý công việc.” Cậu cười cười “Sản nghiệp nhiều như vậy, bỏ đi thì hơi khó xử, đúng không?”

An Tá cắn môi, hắn tới bây giờ mới biết lời không thể thoát khỏi miệng là như thế nào, hiện tại hắn không tài nào giải thích cho cậu hiểu được, nhất là khi nhìn thấy gương mặt của cậu.

“Tôi muốn trở về an ủi Lị Tát…” Giọng nói của hắn hơi nhỏ đi, xét cá tính của cậu, hắn thật không biết tiếp theo cậu lại phản ứng như thế nào.

“Được, tái kiến, An Tá.”

Nói xong, cậu tiếp tục ăn bánh. An Tá không nghĩ cậu sẽ phản ứng như vậy, hắn không biết mình có nên cảm tạ thượng đế là cậu không có loạn nháo hay không. Nhưng mà, trong lòng một kẻ tự tin như hắn lại đột nhiên sinh khí. Vì cái gì Tào Dư Văn lại bình chân như vại, an nhàn như thế, chẳng phải là đang nói rằng trong lòng cậu, hắn hoàn toàn chẳng chiếm được một vị trí nào sao?

“Tôi nói phải về thăm Lị Tát, cậu nghe không hiểu sao?” Thanh âm đột nhiên cao lên, giọng điệu cũng tăng vọt.

Tào Dư Văn nhìn hắn “Chúc mừng, mà cũng sắp đến lúc rồi, dù sao cô ấy cũng là vị hôn thê của anh mà.”

“Phản ứng của cậu là sao?” An Tá phẫn nộ không thôi. Hắn không cần cậu biểu hiện như vậy, ít nhất cũng phải nhỏ vài giọt nước mắt mới đúng chứ.

Tào Dư Văn tiêu sái cười “Tôi không cho rằng thân là người thứ ba lại có quyền ghen tuông gì đó đâu.”

“Cậu đương nhiên có, cậu là…là…là người tôi muốn có nhất trên đời này.” Hắn đã nói ra rồi, nói rằng cậu trong lòng hắn địa vị ngày càng tăng chứ không có giảm, nếu không, hắn sẽ không bỏ qua tất cả mọi chuyện, cùng cậu sống ở nơi chật hẹp này.

Nụ cười của Tào Dư Văn nhanh chóng biến thành cái nhếch mép lạnh nhạt “Anh không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi với Duẫn Thành không có anh cũng có thể sống vui vẻ, không có anh, mặt trời vẫn ngày ngày mọc lên từ phía đông rồi lặn về phía tây, mặt trời nấp vào mây thì trời mưa, tuyết rơi. Không có anh, thế giới của tôi cũng không có gì thay đổi.”

An Tá bị chọc giận, hắn là đại nhân vật, cái gì có thể thì có thể, cái gì không thể cũng trở thành có thể. Hắn tất nhiên không thể chịu được loại mạc thị này “Cho nên, dù tôi cùng Lị Tát kết hôn, chúng ta về sau không gặp nhau cũng không là gì hết, phải không?”

“Có lẽ.”

Lời nói nói ra thực thoải mái. An Tá tức giận chụp bàn rống to. Hắn biết Tào Dư Văn với cá tính đó nhất định sẽ chọc giận hắn nhưng mà địa vị của cậu trong lòng hắn mỗi lúc một trọng yếu. Sự hờ hững trong lời nói của cậu đương nhiên trở thành đả kích đối với hắn. Hắn tôn trọng cậu, tất nhiên hắn cũng hy vọng cậu sẽ tôn trọng hắn.

“Không cho cậu nói như vậy.”

“Bình tĩnh, anh còn chụp bàn như vậy sẽ làm baby thức đó.”

Tào Dư Văn xoay người, nhìn xem tiểu hài tử có bị đánh thức hay không. An Tá bị phớt lờ nên đuổi theo, ở bên tai cậu gầm nhẹ “Đến tột cùng tôi với đứa bé này ai trọng yếu hơn hả?”

“Đương nhiên anh nhẹ hơn rồi. Nam nhân ở đâu chẳng có, nhưng đứa nhỏ này là do tôi tân sinh khổ nhục mới có được.”

An Tá tức giận đến thiếu chút nữa bạo tễ. Hai mắt hắn đỏ đậm, hận không thể tự tay giết chết Tào Dư Văn. Ngược lại, Tào Dư Văn sau khi chắc chắn tiểu hài tử không có thức dậy thì quay sang nhìn hắn, hai tay hoàn trụ thắt lưng hắn, nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn mà thoải mái cười to.

“Cậu cười cái gì?” Thấy cậu cười vô cớ, hắn càng điên cuồng hơn.

“Anh tính toán nhỏ nhặt như vậy làm gì, không phải anh nói mình rất bình tĩnh sao? Không phải anh đã nói tôi trong mắt anh một chút giá trị cũng không có à? Một khi đã như thế thì càng không nên cố chấp nữa.”

“Không nên cố chấp?” Nghe được bốn chữ này, An Tá càng cắn răng nghiến lợi, giọng nói càng mang điểm giận dữ, hơn nữa đầu óc cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung “Cậu nói ra ngoài, có phải đi tìm đàn ông không?”

Tào Dư Văn càng cười lớn, An Tá dùng lực nắm lấy vai cậu càng chặt “Cậu còn cười, có phải ở ngoài có nam nhân không? Mỗi ngày cậu đều nói là có Duẫn Thành, phòng không cách âm nên không cho tôi động thủ, không phải có người khác thì là gì nữa.”

Nếu không phải Tào Dư Văn kiên quyết từ chối, nếu không phải hắn tôn trọng cậu thì hắn sao có thể nhẫn nại đến bây giờ. Hắn căn bản không cần phải vì cái gì mà nhẫn nại cả, chỉ vì kẻ đó là cậu hắn mới hi sinh lớn đến như vậy.

Tào Dư Văn ôm bụng cười, khuôn mặt áp sát vào ngực An Tá “Anh cũng nên thả lỏng một chút, đứa nhỏ này dù sao cũng là con tôi, làm sao có thể xem thường nó được.”

Lửa giận đầy mình tiêu giảm một ít, hắn biết cậu nói chuyện rất thành thật, chọc giận hắn cũng là lẽ đương nhiên. Lần này cũng là lời nói thật a, hắn nâng mặt cậu lên “Cậu tuyệt đối không được phép ra ngoài lăng nhăng, hiểu chưa?”

Tào Dư Văn hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, từ từ tuột xuống, nấn ná trên song đồn tráng kiện “Có muốn đi tắm cùng tôi không? Thừa dịp không có Duẫn Thành ở đây, chúng ta có thể thân thân thiết thiết một chút.”

An Tá giật trừng mắt liếc, không nghĩ đến mình lại dễ dàng bị quyến rũ đến như vậy, thế nhưng cho đến nay hắn chẳng có lần nào chống cự được cả “Chúng ta còn chưa nói xong, cậu không cần sử dụng chiêu này, có thể đem mọi chuyện vứt hết.”

“A, thật là không được sao?”

Tào Dư Văn hơi cười khẽ, tay dịch về phía trước, sờ sờ thứ nam tính của người kia. An Tá hơi thở đứt một nhịp, hắn rên một tiếng, cậu vẫn điềm nhiên tiếp tục “Tôi có thể dùng xà phòng giúp anh tẩy rửa sạch sẽ nga.”

An Tá ngay lập tức kéo cậu chạy đến phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, hắn vội vàng cởi hết quần áo của Tào Dư Văn xuống, một bên thoát hạ, một bên sinh khí gầm nhẹ “Đừng nghĩ lần nào dùng chiêu này cũng có hiệu quả.”

Tào Dư Văn mở vòi, nước ấm tới tấp tưới vào cả hai. Cậu cầm lấy khăn tắm, xoa một chút xà phòng xong, đôi tay mềm mại liền yên vị trên khuông ngực vạm vỡ của An Tá. Hắn đảo trừu một hơi vì tay cậu đang chậm rãi đi xuống, hoạt đáo bộ vị tối tư mật.

Thân thể hai người chạm vào nhau, cậu thấp giọng ở bên tai hắn thì thầm “Duẫn Thành không có ở đây, anh cao hứng như thế, muốn làm thế nào thì làm, coi như tôi bồi thường cho mấy ngày nhẫn nại của anh nha.”

“Ngô…hô…”

An Tá phát ra tiếng rên rỉ. Tào Dư Văn hai tay đùa giỡn với thứ cương cứng của hắn, đôi môi ngon miệng đó đang ở bên tai, thì thào. Hắn không kiên nhẫn nắm lấy hai tay cậu, mặt đối mặt, bài khai hai cánh mông tròn trịa của cậu, cường bạo sát nhập ngón tay. Ngay lập tức tình thế liền biến chuyển, đến lượt cậu thở dốc và rên rỉ.

Chơi đùa một hồi, hắn cử động eo tiến nhập thân thể Tào Dư Văn khiến cậu phải rên lên, cầu xin tha thứ “Chậm một chút, An Tá, chậm lại, nhanh như vậy tôi không…”

“Không chậm được, đều là do cậu hại.”

Hắn một hơi quán nhập, bên trong Tào Dư Văn mềm mại như lửa nóng bao quanh hắn làm hắn thư sướng chí cực. Cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn “Làm gì có ai thô lỗ như anh vậy chứ.”

Cái trừng mắt càng khiến cậu trở nên đáng yêu hơn trong mắt An Tá, thân dưới của hắn đột nhiên bạo trướng. Tào Dư Văn tất nhiên không chịu được, khí lực cũng không còn đâu để mà mắng hắn “Anh…anh…”

“Tất cả đều do cậu hại thôi.” Ngữ khí hắn lúc này thập phần hài lòng, uy thế của người chiêm tẫn thượng phong càng làm hắn đắc ý dương dương.

Thân dưới hắn mạnh mẽ ra vào, bên trên lại kịch liệt ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ mọng của Tào Dư Văn. Cậu cũng nhiệt tình đáp trả. Hắn một mặt cường thế tiến công, một mặt nhẹ nhàng vỗ về vật nam tính của cậu, gây cho cậu cảm giác sung sướng hơn nữa.

“A..An Tá…a..a…”

“Tôi yêu cậu, Văn, tôi yêu cậu…” An Tá sung sướng rên rỉ, một bên thổ lộ, một bên hắn dùng kĩ xảo tao lộng cậu “Nói cậu cũng yêu tôi, Văn.”

“Không.”

“Nói cậu yêu tôi.” Hắn bất chấp mọi thủ đoạn để tìm được đáp án, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói yêu hắn, chưa từng. Có thể cậu xem hắn là thế thân, cũng có thể cậu còn lưu luyến người trước của mình nên mới chậm chạp chấp nhận hắn.

“Không!”

Hắn tức giận lắm, động tác vuốt ve cũng mang ý định chiếm hữu hơn. Từng cử động của hắn làm cho Tào Dư Văn khí suyễn hư hư. Hắn cố ý chạm vào những điểm nhạy cảm nhất của cậu, khiến cậu trở nên mềm nhũn rồi nhanh nhẹn chen ngó tay xuống phía dưới.

“Nói cậu yêu tôi.”

Tào Dư Văn hé miệng nhưng thế nào cũng không chịu nói. Hắn áp lấy cơ thể cậu, nâng lên hai chân cậu để cho mình dễ dàng vào ra, không ngừng tiến công. Mặc kệ hắn thành thạo thế nào, kĩ thuật cao siêu đến đâu, cậu vẫn không nói ra câu hắn muốn nghe nhất. Điều này khiến An Tá tức giận ghê gớm.

Nhưng cơ thể mềm mại như thể không có xương của cậu lại khiến hắn vô cùng thỏa chí, muốn mắng muốn chửi cũng không thể làm được. Cuối cùng, hắn đành nhận thua. Hắn biết cả đời này Tào Dư Văn luôn trên cơ hắn, mặc kệ cậu có yêu hắn hay không, chỉ cần cho hắn ở bên cậu, một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ tự nhiên hồi đáp hắn thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio