Edit: Jun
Thật ra, Chu Cảnh cũng không quá hận Hà Phương Phương.
Dù ngày trước bà ấy ngăn cản không cho anh đi thi, anh cũng chỉ mang cảm giác như trút được nặng.
Hà Phương Phương không phải thánh mẫu, đã nuôi anh bao nhiêu năm như vậy, nếu bà ấy thật sự không làm ra chút chuyện gì, ngược lại Chu Cảnh sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chẳng qua điều khiến Chu Cảnh buồn cười là anh thế mà lại thật sự đi tin lời Chu Nghi hứa hẹn.
Nhưng anh cũng hiểu rõ, chỉ cần người còn thì chẳng có bức tường nào không lọt gió trên thế gian này hết, có thể yên ổn sinh sống rồi dưỡng bệnh cho tốt, đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Chu Cảnh khẽ thở dài, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới lẻ loi một thân một mình đi đến phòng tiếp khách.
Khi anh nhìn thấy bà ấy, Hà Phương Phương đang ngồi ở ghế sô pha uống hồng trà.
Động tác trước sau như một, ưu nhã hữu lễ, nhưng nhìn Chu Cảnh như thế, động tác của Hà Phương Phương hơi dừng lại một chút.
Hà Phương Phương đặt chén trà xuống, chậm rãi quay lại nhìn Chu Cảnh, trong mắt chứa đầy vẻ phức tạp: "Cậu đã đến rồi."
Chu Cảnh giữ im lặng, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng yên một chỗ để mặc cho Hà Phương Phương tùy ý dò xét bản thân.
Trước khi đến, Hà Phương Phương cũng đã biết một chút tình huống hiện tại của Chu Cảnh, nhưng giờ nhìn thấy anh, những... những lời nói đã được chuẩn bị sẵn lại chẳng biết nên cất lên từ đâu.
Ân Hướng Bắc gọi điện thoại bảo bà tới đây, vì chuyện làm ăn của Chu gia, bà không thể không xuất hiện giống như ngày trước được nữa.
Tuy nói nơi đây là nơi giấu người, nhưng đối với Hà Phương Phương, lại là sản nghiệp nhà mẹ đẻ bà.
Vừa nghe nói trên người Chu Cảnh mang thương tật, ngay lập tức Hà Phương Phương đã nghĩ ngay tới chỗ này.
Dù vậy bà cũng không nói tin này cho Chu Nghi biết, càng không nói cho Ân Hướng Bắc hay, mà tự mình đến đây, đến gặp Chu Cảnh.
Đã mấy năm không gặp Chu Cảnh, tuy rằng ngoài miệng nói anh với nhà họ Chu chẳng có quan hệ gì, nhưng trên thực tế, bà lúc nào cũng chú ý tin tức liên quan đến Chu Cảnh.
Hai bên im lặng một lúc, Chu Cảnh trầm giọng phá vỡ yên lặng:
"Tới tìm tôi có chuyện gì?"
Hà Phương Phương cười cười, vẻ mặt có chút cứng ngắc:
"Cậu thông minh như vậy, sao lại không đoán ra được?"
"Nếu như tôi thông minh thật sự, cũng sẽ không lưu lạc đến mức này..."
Chu Cảnh tự giễu cười.
Hà Phương Phương nhướn mày, đang muốn làm rõ mọi chuyện với Chu Cảnh, cửa phòng khách lại đột ngột bị đẩy ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Người tới không phải người ngoài, là con trai ruột của Hà Phương Phương, Chu Nghi.
Chu Nghi vốn đang quay phim bên ngoài, vừa nghe được tin trợ lí báo, bất chấp việc mình hứa với Chu Cảnh sẽ không xuất hiện trước mặt anh, ngựa không dừng vó chạy ngay tới đây, nhưng chung quy vẫn là chậm một bước, mẹ hắn với Chu Cảnh đã gặp mặt nhau rồi.
ngựa không dừng vó ở đây là Chu Nghi chạy vội đến chỗ Chu Cảnh nha, chứ Chu Nghi không có cưỡi ngựa đến đâu =)))))
Hắn đứng chắn giữa hai người, như một bức tường thủy tinh yếu ớt vậy, chỉ cần hai bên dùng sức một chút, sẽ vỡ ngay thành bột phấn.
Hà Phương Phương hất cằm lên hỏi: "Con tới đây làm gì?"
Chu Nghi cười cười, sau đó rút tờ khăn giấy lau khô mồ hôi trên trán: "Con đến ngó Tiểu Cảnh."
"Thằng phá hoại này." Hà Phương Phương không khách khí gì với con trai mình, ánh mắt nhìn Chu Nghi có khi còn hung ác hơn so với Chu Cảnh, "Con nói là muốn vào ngành giải trí, được, mẹ cho con vào, cái gia sản này dù sao cũng còn có bố con chống đỡ, nhưng giờ bố con chống không nổi nữa, con không muốn giúp thì thôi, ngược lại còn muốn thêm phiền phức, con nói như này thì an cái gì tâm cái gì?"
"Mẹ___"
Chu Nghi bất đắc dĩ tiến lại gần mẹ mình, vuốt vai xuôi giận cho bà: "Con đã nói rồi, quay chụp nốt bộ phim này con sẽ lui về, đến lúc đó tự khắc con sẽ tiếp quản xí nghiệp."
"Ha ha, đây là lần hứa hẹn thứ mấy rồi?" Hà Phương Phương đầy vẻ không tín nhiệm.
Chu Nghi giơ bốn ngón tay lên trời thề thốt: "Lời này là thật đó, chẳng lẽ bố con không nói với mẹ dạo này con cũng đang đỡ đần ít việc bên đó sao, bộ phim này quay xong xuôi, chờ đến khi phim chiếu hết, con sẽ mở họp báo, mẹ muốn thay con ra mặt thông báo cũng được luôn."
Hà Phương Phương cắn môi đỏ, trừng mắt nhìn con mình một cái: "Thế phải làm sao bây giờ!"
Chu Nghi hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười đủ để làm già trẻ lớn bé khuynh đảo tâm hồn: "Yên tâm, giao cho con, tất cả đều sẽ tốt."
"Con..."
Hà Phương Phương duỗi tay ra, muốn mắng con mình hai câu, nhưng cuối cùng một câu cũng chẳng mắng ra khỏi miệng được.
Phải thừa nhận, Chu Nghi có biệt tài lừa gạt rất cao siêu, có thể khiến người bên cạnh đặt niềm tin vào hắn. Dù Hà Phương Phương từng bị thằng con mình gây ra tai họa không nhẹ, nhưng từ đáy lòng bà vẫn tin tưởng bản lĩnh của Chu Nghi, tin tưởng hắn có thể xử lí hết thảy mọi chuyện một cách hoàn mỹ.
Chi Nghi tủm tỉm cười nói: "Được được, đừng tức giận, tức giận sẽ làm nếp nhăn dài ra hơn, mẹ về trước đi, con nói mấy câu với Tiểu Cảnh rồi sẽ đi ngay thôi."
Hà Phương Phương liếc Chu Cảnh một cái, ngại Chu Nghi ở đây, lời muốn nói lại phải nuốt vào trong.
Trong nhà cũng không có vấn đề gì quá lớn xảy ra, chỉ là đối nghịch với Ân Hướng Bắc khiến mọi người cảm thấy nhức đầu mà thôi.
Nhưng dù là Hà Phương Phương hay Chu Nghi, đều trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Chu Cảnh thế mà lại chủ động nói: "Hai người có thể nói nơi tôi ở cho người khác."
Chu Nghi và Hà Phương Phương đồng thời sững sờ tại chỗ.
Chu Nghi muốn nói với Chu Cảnh, muốn anh yên tâm, hắn nhất định sẽ tiếp tục kiên trì, nhưng Chu Cảnh lại quay đầu đi, chỉ cửa sổ: "Huống chi kể cả không nói ra, chỉ sợ cũng vô dụng."
Trong lòng Chu Nghi cả kinh, lập tức nói như đinh đóng cột: "Không sao, anh đưa em đến Mỹ."
"Không cần đâu." Chu Cảnh lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cứ trốn tới trốn lui như vậy cũng không ra sao hết."
Hà Phương Phương vừa nghe thấy lời này, cuối cùng cũng được yên tâm.
Tuy rằng chân chính ganh đua với Ân Hướng Bắc, nhà bà chưa chắc sẽ thất bại thảm hại.
Nhưng Ân Hướng Bắc, người này làm việc không từ thủ đoạn, hung ác đến độ anh em trong cùng một họ cũng không buông tha, Hà Phương Phương đương nhiên sẽ không muốn đối nghịch với y.
Dù bà không biết Ân Hướng Bắc muốn tìm Chu Cảnh có việc gì, nhưng chỉ cần tìm được, chuyện còn lại cũng chỉ là nhằm vào Chu Cảnh mà thôi.
Cho nên Hà Phương Phương gật đầu với Chu Nghi một cái, xoay người cầm túi rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại Chu Nghi và Chu Cảnh.
Một cặp anh em cùng cha khác mẹ, từ khi sinh ra vận mệnh đã được định sẵn là hoàn toàn bất đồng, sau lại thêm cái quan hệ thế thân, càng khiến tầng ngăn cách giữa hai người tăng thêm.
Chu Nghi vẫn muốn khuyên Chu Cảnh rời đi, nhưng Chu Cảnh vẫn cố chấp từ chối ý tốt của hắn.
Anh và Ân Hướng Bắc, vốn dĩ chính là nợ nần chưa được tính toán rõ ràng với nhau, trừ phi có một ngày Ân Hướng Bắc nguyện ý buông tay, nếu không món nợ này vĩnh viễn sẽ vẫn ghi loạn hết lên.
Ân Hướng Bắc muốn đến, Chu Cảnh cũng không có cảm giác gì nhiều, lòng cũng đã lạnh rồi, đơn giản chỉ là giống như cảnh tượng trong bệnh viện ngày trước thôi.
Chỉ cần anh không còn trông ngóng gì với người này, dù cho y có tới hay không, đối với Chu Cảnh cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Chuyện cho tới bây giờ, trừ phi Hướng Nam trở về, thì anh với y, là hoàn toàn hết hi vọng, thậm chí nửa chút thay đổi của cảm xúc, anh cũng lười có.
Chu Cảnh nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện có chiếc xe đã đỗ một chỗ hồi lâu, mà người trên xe, sợ là muốn xuống lắm rồi.
Anh nói với Chu Nghi: "Anh trở về đi thôi, không khí nơi này tôi rất thích, điều đó thật sự tôi muốn cảm ơn anh."
Chu Nghi lần đầu tiên nhận được lời cảm ơn từ Chu Cảnh, có chút cảm thấy có lỗi gãi đầu: "Cảm ơn cái gì, anh đây là phải làm, nghe bác sĩ nói chân em khôi phục cũng tốt rồi, đây mới là chuyện quan trọng nhất."
Chu Cảnh theo bản năng nhìn chân trái của mình, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Đúng như lời Chu Nghi, ở đây y tá điều dưỡng và phục hồi chuyên nghiệp, hoàn toàn khác hẳn cái anh cách tự sinh tự diệt kia.
Thế nhưng cũng bởi vì vậy, anh lại thiếu nợ ân tình của Chu Nghi.
Chu Cảnh rũ mắt, nói: "Cảm ơn__"
Vẻ mặt Chu Nghi cứng đờ, trong lòng vô cùng hối hận vì sao mình không mang Chu Cảnh về bên cạnh sớm hơn một chút.
Nếu biết chuyện Chu Cảnh và Ân Hướng Bắc ở cùng nhau sớm hơn một chút, khi ấy ngăn cản bọn họ, có lẽ cũng không tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
"Nếu em không chê, anh sẽ ở lại đây một lúc." Chu Nghi nhún vai nói: "Kể cả thằng đó có lên đây, anh sẽ giúp em tống cổ nó về."
Chẳng biết tại sao, nghe được Chu Nghi miêu tả tình cảnh khi đó, Chu Cảnh lại có chút buồn cười.
Chẳng bao lâu sau, Chu Nghi sẽ tìm Ân Hướng Bắc, lúc đó y mới là kẻ muốn trốn một bên không ra ngoài gặp người; nhưng bây giờ, Ân Hướng Bắc muốn qua đây tìm anh, Chu Nghi là người đầu tiên không đồng ý.
Anh nghĩ, chỉ sợ cả đời này Chu Nghi sẽ không biết, kỳ thật người Ân Hướng Bắc thích là hắn.
Nhưng Chu Cảnh không phải Ân Hướng Bắc, cho nên nói với Chu Nghi: "Không cần đâu, anh đi đi, tự tôi nói cũng được, huống chi còn có Tô Ngôn nữa mà."
Chu Nghi muốn phản bác, nhưng lại thấy vẻ mặt Chu Cảnh bình thản, cuối cùng vẫn nghe theo ý anh.
Hắn còn đang dở việc, toàn bộ đoàn phim đang chờ hắn, dù có là sao lớn đi nữa, chuyện như vậy thật ra đã là phá lệ.
Cho nên Chu Nghi nói thêm với Chu Cảnh vài câu, sau đó vội vàng rời đi y như lúc đến.
Chu Nghi đi rồi Chu Cảnh cũng không làm gì thêm, chỉ theo nếp sinh hoạt thường ngày hoạt động và nghỉ ngơi, bắt đầu tìm y tá điều dưỡng.
Khi Ân Hướng Bắc phong trần mệt mỏi đi đến, đập vào mặt y là hình ảnh Chu Cảnh chỉ dựa vào một bên chân chống đỡ cả cơ thể mình, run run rẩy rẩy nghe theo hướng dẫn của y tá tiến hành vật lí trị liệu.
Y tham lam nhìn mỗi một tấc da của Chu Cảnh, như muốn mang ngày xa cách bù đắp lại.
Cửu biệt gặp lại, y hận không thể lập tức tiến lên ôm chặt lấy thân thể anh.
Nhưng giờ Chu Cảnh đang vật lý trị liệu, y không thể quấy rầy, chỉ có thể đứng ngoài cửa, trông mong mà nhìn vào.
Không cẩn thận một cái, Chu Cảnh ngã mạnh xuống nền đất.
Ân Hướng Bắc theo bản năng muốn chạy lên đỡ anh dậy, lại bị y tá không cho phép, yêu cầu Chu Cảnh dựa vào chính sức mình, một lần nữa tự đứng dậy.
Chu Cảnh chậm rãi cử động, trên trán toàn là mồ hôi, cắn chặt răng, không biếng nhác một chút nào, mọi người ở đây đều vì ý chí kiên cường của anh mà khiếp sợ, chỉ có Ân Hướng Bắc nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng không khỏi chua xót đau đớn.
Nếu có người dựa vào, ai sẽ cố kiên cường đến tận nhường này chứ.
Hai mươi mấy năm cuộc đời, rốt cuộc Chu Cảnh đã nếm trải qua bao nhiêu đắng cay khổ sở, mới có thể trở thành như hôm nay.
Ân Hướng Bắc chẳng có cách nào tìm được câu trả lời, vì trong cái đau khổ khốn quẫn của Chu Cảnh, phần lớn đắng cay đều xuất phát từ sự lạnh lùng của y, xuất phát từ sự vô tâm của y...