Edit: Jun
Không có cách nào quên đi hồi ức giống như thủy triều đổ về đồn dập khiến nội tâm Chu Cảnh kích động. Từ khi sinh ra, trên lưng Chu Cảnh đã gánh cái vận mệnh mà mẹ mình để lại, tuy rằng cùng cha với Chu Nghi, nhưng vận mệnh hai người có thể nói là khác nhau như trời với đất.
Cha của Chu Cảnh tên là Chu Văn Dũng, sở hữu N thị là xí nghiệp gia phú nổi danh cả nước.
Tổng kết lại chiến tích làm giàu của ông, không hề thiếu tên người phụ nữ kêu là Hà Phương Phương, cũng chính là vợ ông sau này, mẹ Chu Nghi.
Có thể nói địa vị của Chu Văn Dũng ngày hôm nay, một nửa nguyên nhân là do gia đình ở phía sau chống lưng cho.
Chu Văn Dũng làm con rể nhà họ Hà khiến cho Hà Phương Phương phải tranh đua hơn, không chỉ có đem xí nghiệp gia tộc phát triển không ngừng, cũng không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo lá rồi lây dính mấy cái tật xấu linh tinh.
Theo lý thuyết thì gia đình như vậy căn bản sẽ không có kẻ thứ ba chen chân vào được. Nhưng Hà Phương Phương cùng Chu Văn Dũng kết hôn nhiều năm không có con nối dõi, Chu Văn Dũng không vội, còn cha mẹ ông thì như kiến bò trên chảo nóng.
Sau đó Hà Phương Phương đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kết luận rằng cả đời sẽ không có con cái, càng làm cha mẹ Chu Văn Dũng khó mà tiếp thu.
Cha mẹ Chu Văn Dũng làm một việc, một việc mà mọi người đều khinh thường.
Sau khi họ thiết kế xong, thì có Chu Cảnh.
Chuyện này khiến cặp vợ chồng hoàn mỹ Chu Văn Dũng, Hà Phương Phương xuất hiện vết nứt, lại khiến Chu Văn Dũng cả đời không thể rửa sạch vết nhơ này được.
Đáng cười nhất là sau khi chuyện này phát sinh không lâu, bệnh viện hiện đại như thế đã chẩn đoán chắc chắn rằng Hà Phương Phương không thể mang thai, cư nhiên bây giờ lại có thai được hai tháng.
Sự tồn tại của Chu Cảnh trở thành sự thừa thãi.
Mục đích ban đầu để cha mẹ Chu Văn Dũng lưu lại Chu Cảnh chỉ là nối dõi tông đường, nhưng đấy là bởi vì Chu Nghi không có tồn tại.
Cho nên Chu Cảnh chỉ có thể liều mạng học tập, liều mạng liều mạng khiến mình có thể hiểu biết thêm nhiều hơn, phong phú hơn, khát vọng một ngày có thể tìm được có thể tìm được ý nghĩa tồn tại của chính mình.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một hồi phí công, bởi vì Hà Phương Phương không để anh có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.
Nghĩ đến đây, Chu Cảnh theo bản năng duỗi tay nâng nâng mắt kính.
Bất quá Tô Ngôn cùng hoàn cảnh của anh khi đó khác nhau rất lớn, chỉ cần chịu bỏ ra công sức mà học tập, thi đỗ nghiên cứu sinh rồi rời khỏi nơi này cũng không tính là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Anh trầm giọng nói, đem nội tâm đang dao động che dấu xuống.
"Đây là việc tốt, nếu xác định muốn thi thì từ giờ trở đi cậu nên chuẩn bị ôn tập."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà làm thế nào để có tư liệu ôn tập bây giờ?" Tô Ngôn cảm khái nói, đối với cái quyết tâm này cậu ta kế tiếp không biết nên làm như thế nào, đúng là như ruồi nhặng mất đầu.
Chu Cảnh liền đề nghị ngày nghỉ phép lần sau lại đi huyện thành chuyến nữa, huyện thành tuy rằng không so không được với thành phố phồn hoa, nhưng cửa hàng tổng hợp thì vẫn phải có. Thật sự là nói ra không được, lại phải làm phiền Kỷ Minh.
Tô Ngôn sờ đầu cười nói: "Mẹ tôi mà biết tôi như vậy khẳng định là rất vui vẻ, bà kỳ thực từ năm nhất đã muốn tôi nỗ lực thi lên thạc sĩ, đều là do tôi không cố gắng."
Nhắc tới mẹ mình, Tô Ngôn phá lệ có chút thẹn thùng.
Tính cách cậu ta không phải là dạng ngoan ngoãn nghe lời, còn có một đoạn thời gian phản nghịch không hề ngắn chút nào, thẳng đến khi tốt nghiệp đại học mới phát hiện ra mình đã bỏ phí thời gian. Cũng may cậu ta còn trẻ, còn có thể thay đổi số mạng của mình. Nơi này tuy rằng điều kiện gian khổ, nhưng không có quá nhiều nhân tố bên ngoài quấy nhiễu đến, rất thích hợp cho việc học tập.
Tuy rằng hiện tại đây mới chỉ là ý định thôi, nhưng Tô Ngôn đã bắt đầu ảo tưởng biểu tình kinh hỉ của cha mẹ mình, nghĩ như vậy nên bỗng thấy ký túc xã mà mình luôn cảm thấy quá cũ nát tức khắc trở nên thật hòa ái dễ gần hẳn lên.
"Vậy còn anh thì sao, thầy Chu, muốn cùng thi với tôi không?"
Chu Cảnh nhẹ nhàng lắc lắc đầu: " Tôi đã tính tuổi rồi."
"Rõ ràng là so với tôi không hơn được bao nhiêu tuổi..." Tô Ngôn nhỏ giọng phun tào một câu, đối với Chu Cảnh có chút không quá vừa lòng.
Cậu ta còn tưởng mình tìm được một người bạn, lúc ôn tập thì còn có thể tham khảo lẫn nhau, nhân tiện cũng nâng cao hiệu suất luôn, ai ngờ Chu Cảnh đối với việc vượt lên này căn bản là không hề nghĩ đến.
Chu Cảnh mỗi một câu đều giống như truyền lại một ý rằng – anh muốn cắm rễ luôn ở chỗ này.
Cao thượng đến mức làm Tô Ngôn có chút không thể tin được.
Chu Cảnh ôn hòa cổ vũ Tô Ngôn: "Cố gắng ôn tập."
"Sẽ, cảm ơn mì gói của thầy Chu, tôi sẽ chú ý mà."
Vừa nói, Tô Ngôn vừa vùi đầu giải quyết vấn đề cơm nước của mình nên vô tình bỏ lỡ khóe miệng của Chu Cảnh hơi hơi giương lên ý cười.
Thẳng đến lúc Tô Ngôn ăn xong rồi ngẩng đầu lên, cũng chỉ nhìn thấy dáng lưng hơi gập xuống khi soạn bài của Chu Cảnh.
Hình ảnh này nhắc nhở Tô Ngôn, ngày mai lại là thứ hai.
Mà thứ hai thì có nghĩa là ngày nghỉ kết thúc, lại phải tiếp tục làm việc liền năm ngày dài, lúc là học sinh thì thời điểm cậu ta chán ghét nhất là thứ hai, bây giờ làm thầy giáo lại càng ghét thứ hai hơn.
Chỉ là cùng là thứ hai, lại ít nhiều có chút bất đồng.
Đi vào phòng học phía trước, Tô Ngôn nhịn không được ngáp một cái.
Cậu ta như vậy bởi vì đêm qua lo lắng về việc thi lên thạc sĩ, thành ra lại ảnh hưởng giấc ngủ. Các học sinh đoan đoan chính chính ngồi trong phòng học, Tô Ngôn đại khái nhìn lướt qua phía dưới cảm thấy có chút không thích hợp.
Lớp này tuổi còn khá nhỏ, nhớ không lầm nói hẳn ra thì chỉ có mười lăm đứa mà thôi, nhưng từ trên bục giảng nhìn xuống, lại có thể đếm được mười sáu đỉnh đầu.
Tô Ngôn cẩn thận nhìn lại, ở cuối phòng học phát hiện ra bóng người vốn không nên ở đây.
"Lăng Tử..."
Tô Ngôn có chút kinh ngạc, "Anh tới đây làm gì?"
Tên ngốc chớp chớp mắt, cũng không có trả lời Tô Ngôn.
Không đợi Tô Ngôn tiếp tục đặt câu hỏi, liền có ngay học sinh phía sau trực tiếp mách Tô Ngôn___
"Thầy, cha con nói anh ý là thằng ngốc!"
"Thầy ơi, bọn con đuổi ra ngoài rồi, nhưng anh ý không nghe."
"Thầy Tô, con quên mang đồ..."
"Không mang chẳng khác nào không viết." Tô Ngôn cơ trí tìm được trọng điểm.
Khuôn mặt nhỏ của học sinh kia lập tức đỏ lên, ấp úng tìm cho mình rất nhiều nguyên nhân, cuối cùng mới thổ lộ ra tình hình thực tế, nói là sách bài tập bị chó trong nhà ngậm đi mất rồi. Tô Ngôn dở khóc dở cười trấn an nó vào câu, lúc này mới đem lực chú ý đặt lên người tên ngốc.
Để cho Tô Ngôn kinh ngạc không phải việc tên ngốc bỗng dưng xuất hiện, mà là trên người y có sự thay đổi.
Y vốn dĩ quần áo vừa bẩn vừa rách, cùng với ăn mày không có gì khác nhau. Nhưng hôm nay lại thấy, không biết từ nơi nào làm ra quần áo mới nguyên, rõ ràng so với lúc trước sạch sẽ hơn rất nhiều.
Vốn dĩ ngũ quan tên ngốc rất anh tuấn quý khí, ngồi ngay ở trong phòng học, thế nhưng Tô Ngôn lại sinh ra một loại ảo giác xa xôi không thể với tới.
Nhưng bề ngoài có như thế nào cũng không thể lừa dối được, cũng không thay đổi được sự thật rằng tâm trí y không được kiện toàn. Tuy nói biết tên ngốc từ đó đến nay, y vẫn chưa làm ra chuyện gì khác người, nhưng nơi này rốt cuộc là trường học, một khi cái gì ngoài ý muốn xảy ra Tô Ngôn cũng gánh không nổi.
Tô Ngôn đành phải đem Chu Cảnh ra làm cứu binh, tận tình khuyên bảo tên ngốc: "Cậu mau rời khỏi đây đi, bằng không tí nữa thầy giáo Chu tới đây dạy học lại giận bây giờ." Nghe được ba chữ thầy giáo Chu, tên ngốc theo bản năng hai mắt sáng ngời, phát hiện Chu Cảnh cũng không có ở đây liền ảm đạm hẳn đi.
"Học...." Tên ngốc rũ rũ mắt, nhỏ giọng nói.
Học?
Tô Ngôn suy đoán nói: "Anh muốn ở trong trường đọc sách, đi học?"
"Ưm!" Tên ngốc hưng phấn gật gật đầu.
"Việc này..."
Tô Ngôn có chút khó xử, theo lý mà nói tính chất của trường học ở đây là công ích, chỉ cần ai nguyện ý đi học thì có thể tới nghe, nhưng thôn dân nơi này sẽ không thấy ai nguyện ý để con cái của mình cùng với một tên ngốc học chung một lớp.
Tô Ngôn thở dài: "Như vậy đi, anh hôm nay đi về trước, chờ tôi tan học sẽ đi đến nhà thôn trưởng hỏi một chút, nếu có thể thì anh quay lại đây."
Tên ngốc mờ mịt nhìn Tô Ngôn, trong mắt tràn đầy hai từ "không hiểu".
Từ khi y biết Chu Cảnh dạy học ở đây, cái ý tưởng này vẫn luôn chôn giấu ở trong lòng.
Nhưng y không có xuất hiện, bởi vì y biết rõ ràng những người khác không thể đối đãi bình thường khi thấy mình, có lẽ bởi vì quần áo trên người y luôn luôn dơ dáy bẩn thỉu.
Nhưng với hiện tại không có giống nhau, y có quần áo mới, cũng đã đổi mới giày, lại còn ở trong sông đem chính mình kỳ cọ sạch sẽ.
Tên ngốc cho rằng làm như vậy là có thể khiến y cùng người khác trở nên giống nhau, có thể làm Chu Cảnh nhìn y bằng hai con mắt ( =)))))) có thể quang minh chính đại xuất hiện ở phòng học học tập. Nhưng xem biểu tình của Tô Ngôn cùng mấy đứa nhóc bên cạnh với từ trước cũng không có cái gì khác nhau là mấy cả.
Bọn họ xem thường y, có lẽ bởi vì thân hình y cao lớn, ánh mắt kia còn có % sợ hãi.
Duy độc chỉ có Chu Cảnh, anh là đặc biệt.
Chẳng sợ Chu Cảnh quát lớn y, lạnh nhạt đuổi y ra ngoài, nhưng từ trước đến nay trong mắt Chu Cảnh đều chưa từng có ý tứ xem thường y.
Tên ngốc nhịn không được bắt đầu nhớ tới Chu Cảnh, nhớ tới cặp mắt thanh lãnh thấu triệt kia.
"Đi ra ngoài!"
"Đi ra ngoài!"
"Đi ra ngoài!"
Trong lớp, học sinh bắt đầu không sợ mà ồn ào, âm thanh hết đợt này đến đợt khác vang vọng khắp phòng học trống rỗng.
Thanh âm kia khiến đầu tên ngốc nghe như muốn nứt ra, y ngẩng đầu, muốn giải thích với mọi người rằng mình chỉ muốn đi học mà thôi, lại tìm không thấy một người nguyện ý nghe y nói.
Cuối cùng, y cũng chỉ có thể đứng thẳng người, giống như thất hồn lạc phách mà nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài. Tô Ngôn nhìn theo bóng dáng tên ngốc rời đi, nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn là không có nói ra lời nói giữ lại.
Sau khi tên ngốc rời đi, trật tự dạy học lại khôi phục bình thường.
Tô Ngôn thanh thanh lại giọng nói, sau đó bắt đầu bài giảng ngày hôm nay.
Cậu ta dạy rất nhẹ nhàng, một bài giảng thật mau liền hoan thanh tiếu ngữ qua đi, những đứa trẻ đó cũng không bé, cũng phải tầm năm đầu trung học học cơ sở. Sau khi tan học Tô Ngôn cùng Chu Cảnh trao đổi lớp, liền bàn bạc với Chu Cảnh việc buổi sáng tên ngốc tới nghe giảng.
hoan thanh tiếu ngữ: nói cười sung sướng.
"Lăng Tử cùng với người ngốc cũng không mấy khác nhau, ấy vậy mà còn có ý định đọc sách đi học."
Tô Ngôn đối với việc này tỏ ra khiếp sợ, trước giờ cũng không phải không có gặp người bị khuyết tật trí lực, nhưng tên ngốc cùng với người bị khuyết trí lực lại có sự khác biệt lớn. Tên ngốc bị biến ngốc là do bị ngoại lực tác động nên, nhưng càng đào sâu nguyên nhân, Tô Ngôn càng không thể hiểu rõ, có lẽ chỉ cần đi bệnh viện chuyên ngành là có thể giải quyết được nghi hoặc, nhưng hiện tại rõ ràng là điều kiện của tên ngốc không thể với tới được.
"Tôi cảm thấy cậu ấy muốn nghe giảng cũng không phải không thể, chỉ cần hiệu trưởng đồng ý." Tô Ngôn nói từng chữ một, cũng chẳng trông mong gì việc Chu cảnh sẽ đáp lại ngay, rốt cuộc Chu Cảnh vẫn luôn thập phần ghét bỏ tên ngốc, lại không nghĩ rằng Chu Cảnh đột nhiên mở miệng: "Kể cả không đồng ý cũng vô dụng thôi."
Tô Ngôn đầu tiên là sửng sốt, sau đó theo hướng ngón tay Chu Cảnh chỉ mà nhìn lại, liền thấy được thân thể cao lớn của tên ngốc.
Tên ngốc đứng bên ngoài phòng học, dùng cánh tay chống lên cửa sổ, cười tủm tỉm hướng cậu ta nói: "Hello."
Thanh âm rất nhỏ, nhưng Tô Ngôn vẫn nghe được.
Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này //v//