Edit + Beta: Ruby
—————
Trước ánh nến bên cửa sổ, Tiết Doanh Song nói: "Khi còn bé một người khách mang theo sashimi tới nhà, bảo tôi đi làm nước chấm.
Tôi trước giờ nào biết mù tạc là cái gì, chạy tới hỏi ông ấy.
Ông ấy nói với tôi, mù tạc là thứ màu xanh lá, mùi vị thấy ghê, rất nồng nặc, lại vừa giống như bùn.
Sau đó tôi mài rau thơm nát ra, ông ấy cũng ăn.
Bây giờ nghĩ lại, đại khái ông ấy cũng không biết mù tạc là cái gì."
Trong đầu Hình Vân tưởng tượng ra dáng vẻ Tiết Doanh Song lúc nhỏ, đó dám chắc là một đứa trẻ tinh ranh lắm.
Hắn chờ Tiết Doanh Song nói tiếp, nhưng Tiết Doanh Song chỉ gom chén nước tương sang một bên, đứng lên nói: "Tôi đi rót lại nước tương cho anh, anh ăn đỡ đi."
Tiết Doanh Song rót nước tương xong trở lại, cũng không nói gì thêm, chỉ ăn.
Ánh mắt cậu trong suốt, hơn nữa ăn rất nghiêm túc, không hề giống như dáng vẻ lúc ban đầu, dựa theo khẩu vị của người khác chờ người ta hỏi han.
Rõ ràng chỉ là giải thích xong, không muốn nói nữa.
Nhưng Hình Vân lại muốn nghe, hắn muốn biết Tiết Doanh Song khi còn bé là như thế nào, tại sao lại thôi học.
Hình Vân: "Em chưa từng nói cho tôi biết, trước kia em học trường A."
Tiết Doanh Song: "Cũng chưa tốt nghiệp."
Hình Vân: "Trường đó rất tốt, tại sao em thi đậu rồi lại nghỉ học?"
Tiết Doanh Song: "Không có gì hay ho cả, không học nổi nữa, thì đi thôi."
Hình Vân: "Em nói cho tôi biết."
Tiết Doanh Song nhìn miếng cá hồi, thành thật nói: "Chuyện chán phèo, thôi bỏ qua đi."
Người phàm luôn luôn có dục vọng muốn thổ lộ hết nổi khổ của mình, tựa như Hình Vân, chân bị thương thế nào cũng phải để Tiết Doanh Song nhìn thấy, muốn Tiết Doanh Song biết hắn bị tủi thân.
Nhưng Tiết Doanh Song không giống vậy, cậu không có hứng thú với chuyện kể khổ, cũng không thích bán thảm.
Nhưng Hình Vân quá muốn biết, hơn nữa Hình Vân cũng hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Tiết Doanh Song.
Hình Vân nhìn Tiết Doanh Song, ngón tay thon dài điểm nhẹ sàn nhà: "Tiền tăng ca nhân ."
Tiết Doanh Song tức thì bèn để đũa xuống: "Chuyện này phải kể từ khi tôi vừa sinh ra..."
Đó là một câu chuyện hết mức bình thường.
Nam đầu đường, nữ xó chợ cùng nhau kết hôn, hai vợ chồng chơi bời lêu lổng, bị đám bạn chó má lừa gạt, học đòi đánh bạc.
Cái thứ cờ bạc này thắng thì ít thua thì nhiều, hai người ăn được trái ngọt vài lần, tưởng rằng thế là có thể đổi đời, kết quả còn chưa đổi được đời, thì người đã hãm sâu vào trong đó trước, chơi mạt chược, Texas holdem, đua ngựa, cá độ bóng đá...!thứ gì có thể cược là nhào vô hết, cuối cùng không còn một cắc, nợ thì lãi mẹ đẻ lãi con.
"Vì thế đó là lý do tại sao mà tôi được đặt cái tên này? Đây không phải là có kỳ vọng gì đối với tôi cả, chỉ là muốn trúng thưởng mà thôi." Tiết Doanh Song nói, "Bởi vì thứ bọn họ muốn là tiền thắng, cũng không phải một người muốn thắng, là hai người đều muốn thắng."
( ~ Tiết Doanh Song薛赢双: Từ 赢 /yíng/ Hán Việt là Doanh, có nghĩa là "thắng" ha.
Song双 có nghĩa là "một đôi")
Chẳng qua hai vợ chồng tuy rằng không có tiền đồ gì, sinh ra Tiết Doanh Song cũng rất tài giỏi, tuổi còn nhỏ đã biết kiếm tiền.
Hình Vân nghe đến đó lại có chút liên tưởng hay hay, hỏi: "Vì vậy khách mà em vừa mới nói, là khách gì?"
"Khách tới nhà đánh bạc, bọn họ thích tụ tập ở nhà tôi." Tiết Doanh Song nói xong nhìn vẻ mặt vi diệu của Hình Vân, bỗng nhiên hiểu ra hắn đang suy nghĩ gì, lại nói, "Anh yên tâm, ba mẹ tôi không để tôi ra ngoài tiếp khách kiếm tiền, chút lương tâm ấy bọn họ vẫn còn."
Hình Vân thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tiết Doanh Song lập tức lại bồi thêm một câu: "Chẳng qua tôi vẫn trở thành người đầu tiên trong nhà tôi đi bán thể xác, còn không có tiền đồ hơn ba mẹ tôi là bao."
Hình Vân bị khựng lại, sâu sắc nhìn về phía Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song lại không để ý.
Hình Vân chuyển đề tài: "Cho nên em tự học nấu ăn?"
Tiết Doanh Song gật đầu: "Các con bạc tụ tập trong nhà, vừa tụ lại thì ngồi cả ngày, sao mà ăn cơm được? Bọn họ đưa tiền sai tôi đi mua.
Bọn họ vừa muốn đánh bạc vừa muốn uống rượu, kỳ thật căn bản không để ý ăn cái gì, tôi liền mua cơm hộp rẻ nhất cho bọn họ, tiền còn dư thì mình giữ lại.
Sau đó có một hôm, tôi thầm nghĩ, tại sao mình lại đưa tiền cho người khác kiếm lời? Mình tại sao không tự nấu cơm, rồi bán lại cho bọn họ chứ?"
Hình Vân vẫn còn nhớ lần trước hắn hỏi Tiết Doanh Song tại sao biết nấu ăn, Tiết Doanh Song chỉ cười mà không đáp, hôm nay mới hiểu được phía sau lại có một câu chuyện như vậy.
Hình Vân hỏi: "Khi đó em mấy tuổi?"
Tiết Doanh Song: "Tám tuổi."
Năm ấy Tiết Doanh Song tám tuổi, chân ngắn ngủn, đứng lên ghế đẩu mới miễn cưỡng chạm tới bếp lò, còn phải nhón chân lên mới có thể nhìn thấy phía trong nồi.
Cậu không nâng nổi nồi, mà ngay cả xẻng cũng không cầm chắc, bởi vậy cậu thích nấu mì, ít ra nấu mì khỏi cần cứ mãi cầm xẻng.
"Vừa bắt đầu tôi làm cơm hộp, mọi người đều ăn giống nhau." Tiết Doanh Song nói, "Sau đó bọn họ phát hiện là tôi nấu, bắt đầu đặt món, muốn ăn cái gì thì nói cho tôi biết, để tôi nấu."
"Làm sao em lại biết nấu như thế nào?"
"Bị đánh mấy lần là biết nấu."
Làm không khéo là ăn đòn, đánh mấy lần thì Tiết Doanh Song có thể nấu được mùi vị cho người ta vừa lòng, lúc cậu chín tuổi thậm chí có thể tự mình nấu được một bàn cơm tất niên.
Hình Vân nghe xong không khỏi nhíu mày: "Bọn họ đánh em?"
Ánh mắt Tiết Doanh Song lại giảo hoạt: "Bọn họ đánh tôi, là tôi nhổ nước miếng vào đồ ăn.
Hơn nữa tôi cũng không ngốc, lớn lên một chút, tôi chạy trốn nhanh lắm, bọn họ không đánh được tôi."
"Chẳng qua sau này cũng không nấu nữa, bởi vì bọn họ cứ muốn ký sổ, tôi mới không thèm nấu cơm cho bọn họ." Tiết Doanh Song nói xong nhìn về phía Hình Vân, trong ánh mắt có chứa đầy vui vẻ, "Vì vậy bây giờ anh chính là vị khách duy nhất của nhà hàng Song Song sau khi khai trương lần nữa đó."
"Ông chủ nấu ăn rất ngon." Hình Vân nói.
"Đương nhiên rồi." Tiết Doanh Song nói.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thi đậu lên cấp ba, nhưng khoản tiền thiếu nợ của bọn họ càng ngày càng nhiều, tôi là người duy nhất trong nhà có thể kiếm tiền, nên phải nghỉ học để trả nợ."
Vừa rồi nói đến chuyện nấu ăn, Tiết Doanh Song còn nói rất kỹ càng sinh động, nhưng đến chỗ này, cậu lại chỉ nói dăm ba câu cho có lệ.
Hình Vân không vui: "Nợ của ba mẹ em thiếu, cả theo luật pháp cũng không cần để em phải trả."
Tiết Doanh Song nhìn một màu đen kịt ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi biết.
Nhưng có một phần là vay của bà con bạn bè, có phần là vay của đám côn đồ lưu manh, số tiền đó không trả không được, có phần...!còn là dùng danh nghĩa của tôi để vay."
"Tốt xấu gì cũng phải học hết cấp ."
"Những người đó đến chặn ngay cổng trường tôi, gọi điện thoại cho bạn bè trong lớp tôi, còn vào lớp bọn tôi làm ầm ĩ, " Giọng Tiết Doanh Song bất giác cao lên, "Tôi là lớp trưởng, sao tôi có thể ảnh hưởng việc học của bạn bè?"
Tiết Doanh Song nhìn mưa xối xả ngoài cửa sổ, hơi thở bất ổn.
Nhưng một lát sau, cậu quay đầu nhìn về phía Hình Vân, ngữ khí đã trở về vẻ ung dung như thường ngày; "Chẳng qua tôi vốn không phải rất thông minh, vừa đủ điểm đậu, thành tích không tốt lắm, nghỉ học cũng không phải chịu thiệt là bao.
Huống chi tôi bắt đầu thi đại học rồi, đây không phải lại học tiếp sao?"
Rõ ràng giọng điệu Tiết Doanh Song mang ý cười, Hình Vân nghe lại cảm thấy khó chịu.
Hình Vân không thể tưởng tượng nổi, trong hoàn cảnh như vậy, Tiết Doanh Song phải tốn bao nhiêu tâm huyết mới thi đậu trường học như trường A.
Cậu còn là lớp trưởng, đừng nói lão sư tín nhiệm cậu, bạn học nhất định cũng yêu mến cậu.
Nhưng kết quả cuối cùng lại phải nghỉ học.
"Ba mẹ em không nói gì à?" Hình Vân hỏi lần nữa.
"Không nói gì." Tiết Doanh Song nói, "Bởi vì sau khi tôi về nhà phát hiện bọn họ đã treo cổ rồi."
Trầm mặc, ngọn nến lặng lẽ nhỏ giọt xuống.
Tiết Doanh Song nhìn đồng hồ, đã đến một giờ, có tiền tăng ca rồi.
Cậu lại cầm đũa lên, nói với Hình Vân: "Cho nên đã nói là chuyện chán phèo, không có gì hay ho mà.
Mau tới ăn đi, anh muốn ăn soup không?"
Hình Vân lẳng lặng ngồi ở đó, vẫn đang tiêu hóa lời Tiết Doanh Song nói.
Tiết Doanh Song thấy hắn không có phản ứng, tự mình đứng dậy đi nấu soup.
Lần mất điện này không biết khi nào mới hết, khi mất điện có một cảm giác yên tĩnh hiếm thấy, ngược lại Tiết Doanh Song không cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy những người công nhân phải sửa chữa trong mưa gió vô cùng vất vả.
Nấu soup xong, Tiết Doanh Song bưng soup quay lại trước cửa sổ sát đất.
Vào đêm, nhiệt độ xuống thấp, Hình Vân đưa tay ôm Tiết Doanh Song vào lòng.
Tiết Doanh Song không kháng cự lại việc có một lò sưởi đang tỏa ra hơi ấm, hai người cứ thế ôm nhau cùng nhắm nháp chén soup nóng.
Tiết Doanh Song: "Cảm ơn anh hôm nay đã nói giúp cho tôi trước mặt cô Phương."
Hình Vân nghe xong đắc ý, thầm nghĩ nhóc thế thân này sợ là càng yêu tôi rồi.
Hình Vân nói: "Nếu em lớn thêm vài tuổi, nói không chừng hai người chúng ta có thể gặp nhau ở trường đó."
Tiết Doanh Song: "Nếu thật như thế, tôi là người đầu tiên ship anh với Bạch tiên sinh, làm fan CP các anh."
Hình Vân cười khẽ một tiếng, không đáp lời, chỉ là nói: "Nếu như chúng ta gặp nhau, tôi có thể dẫn em đi chơi.
Ờ mà, hôm qua vốn dĩ tôi muốn dẫn em ra ngoài."
"Đi đâu?"
"Đi suối nước nóng." Hình Vân nghiến răng nghiến lợi, "Chẳng qua là em chạy mất."
Lần này Tiết Doanh Song đã hiểu tại sao Hình Vân lại phát điên như vậy, lúc trước Hình Vân không nói, nhất định là muốn cho cậu một bất ngờ, không ngờ rằng nước đến chân mới phát hiện cậu không có ở nhà.
Vừa tưởng tượng dáng vẻ Hình Vân hoảng hốt lại vừa phát điên, Tiết Doanh Song liền không nhịn được cười, sau đó còn thật là cười ra tiếng.
"Còn cười? Cười nữa trừ lương."
"Ha ha ha tôi không cười nữa ha ha ha."
Hình Vân tức chết mà, tóm người sang cù lét, cào Tiết Doanh Song ngứa muốn chết: " Trừ lương em! Trừ lương em!"
Tiết Doanh Song nhịn cười, lại không đỡ nổi sự công kích của Hình Vân, cuối cùng cười ra một chuỗi tiếng heo kêu.
Qua một hồi, hai người quậy đủ rồi.
Hình Vân ôm lấy Tiết Doanh Song, hai người cùng nhau ngắm mưa ngoài cửa sổ.
Trong sự yên lặng ấy, Hình Vân bỗng nhiên nói: "Kỳ thật lúc tôi học cấp cũng không được tốt lắm, chắc là không thể dẫn em cùng đi chơi."
Tiết Doanh Song lẳng lặng nghe.
"Tại thời điểm khó khăn nhất, có đôi khi tôi sẽ nghĩ, kỳ thật còn có một thế giới song song khác." Thân thể Tiết Doanh Song trong ngực Hình Vân khẽ nhúc nhích, Hình Vân tiếp tục nói, "Tôi nghĩ rằng mình trong thế giới song song đó vô cùng hạnh phúc, không giống với tôi trong thế giới này.
Chỉ cần nghĩ như vậy, tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."
Hình Vân nói xong cúi đầu, chỉ thấy Tiết Doanh Song ngẩng đầu mở to mắt, không dám tin mà nhìn hắn: "Tôi cũng nghĩ như vậy!"
Không chỉ một lần Tiết Doanh Song tưởng tượng ra sự tồn tại của một "bản thân" khác trong thế giới song song.
Trong thế giới song song đó, gia cảnh của cậu cũng không tốt, thế nhưng cha mẹ yêu thương cậu, ủng hộ cậu.
Cậu không cần mỗi ngày mặc quần áo lao động vào công xưởng làm việc, cậu sẽ mặc đồng phục, mỗi ngày khoác ba lô tới trường, cùng bạn bè học tập.
Cậu cũng không cần làm việc đến tận ca, cậu trong thế giới kia mỗi ngày tan học về đến nhà, có thể trò chuyện cùng cha mẹ, tán gẫu hôm nay trong trường học có chuyện gì...!
Tiết Doanh Song vươn tay, so tay về phía màn đêm: "Tôi sẽ tưởng tượng một đường thẳng tách ra khỏi thế giới của tôi, một đường đến tận cùng bên kia của vũ trụ, và điểm kết thúc đó là thế giới song song của tôi."
Hình Vân nở nụ cười: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Tiết Doanh Song: "Tôi của thế giới ấy không cần thật giỏi."
Hình Vân: "Chỉ cần tốt hơn tôi của thế giới này một chút là đủ rồi."
Tiết Doanh Song: "Chỉ là tưởng tượng chút thôi cũng rất hài lòng."
Hình Vân: "Cảm giác có một "tôi" khác thay tôi hạnh phúc."
Tiết Doanh Song: "Chính là như vậy."
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới lại cũng có người có cùng ảo tưởng giống mình như vậy.
Bọn họ tựa như hai linh hồn cô quạnh trong đêm dài vô tận, trăm ngàn năm qua, lẻ loi độc hành trong đêm tối tĩnh mịch.
Mãi đến một ngày nọ, bọn họ đã gặp nhau.
Bọn họ không dám tin, hoá ra trong vũ trụ vĩnh viễn không thấy mặt trời ấy, bọn họ không phải là sự tồn tại duy nhất.
Hoá ra trong đêm tối tăm ấy, bọn họ chưa bao giờ là kẻ độc hành.
Hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau rồi nhìn nhau, trong giây phút ấy, chỉ cần Hình Vân tiếp tục cúi đầu xuống một chút, hoặc là Tiết Doanh Song ngẩng đầu thêm một chút, là hai người đã có thể chạm vào môi nhau.
Hình Vân đã từng nhắc nhở Tiết Doanh Song, hôn môi là chuyện mà hai người yêu nhau mới có thể làm, Tiết Doanh Song không được phép vượt khuôn, lại càng không được vọng tưởng.
Bản thân Tiết Doanh Song cũng không có hứng thú này, bởi vậy cho dù là thời điểm thân mật nhất, hai người cũng chưa từng hôn môi bao giờ.
Nhưng vào thời khắc này, hai người không hẹn cùng bị xúc động.
Chỉ cần thêm một chút xíu nữa, ai chủ động trước đều được cả.
Ngọn nến chẳng biết lúc nào đã bị dập tắt, trong bóng tối, dường như có người động đậy.
Đột nhiên, cả phòng sáng lên ── có điện rồi.
Cả căn bếp bừng sáng lên, trong nháy mắt trên cửa sổ sát đất phản chiếu ra hình ảnh hai người đang ôm nhau, lại không nhìn thấy mưa to bên ngoài.
Hai người suýt nữa đã hôn nhau, lúc này đèn vụt sáng, lập tức tách nhau ra.
Tiết Doanh Song đứng lên: "Còn muốn ăn chút gì không?"
Hình Vân cũng đứng lên: "Mì."
Thế giới lại khôi phục sự vận hành, hai linh hồn gặp nhau, giao thoa nhau, rồi sau đó đi tiếp trên con đường của mình.
~ Ruby: Chương này hơi nhiều cảm xúc...!
Từ chương trở về sau bắt đầu đi coi chùa mấy web lậu rồi nên chắc là sẽ update hơi chậm T.T
Bên wikidich cập nhật rất nhanh và đầy đủ, bạn có thể đọc bản QT tại đó nha.
Còn mình thì chủ yếu bên tiếng trung, bên so bản QT tiếng Việt thì mới cảm thấy dễ thực hiện hơn.
Mặc dù mình chuyển ngữ cũng tầm xàm bá láp lắm, mà tại cái tật ngựa nó vậy á.
Đừng có chán rồi không đọc nữa nha, buồn á! ;P.