Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Ruby
---------------
Hai người leo núi lâu như vậy, bữa sáng đã tiêu hóa gần hết, lúc này bụng kêu ùng ục, cũng không nói gì nữa, đi thẳng vào nhà hàng.
Nhà hàng này cũng như khu nghỉ mát suối nước nóng dưới chân núi, đều là phong cách Trung Hoa, được biết đến với các món ăn dưỡng sinh.
Sau khi theo nhân viên phục vụ vào chỗ ngồi, Hình Vân cầm menu qua xem, nói: “Ở đây phù hợp khẩu vị của cậu chứ?”
“Tôi có khẩu vị gì chứ,” Bạch Khiêm Dịch lật menu, coi như đã hài lòng, “Chỉ là tôi ăn tương đối thanh đạm.”
Hai người gọi xong món, Bạch Khiêm Dịch liền đứng lên: “Tôi đi toilet.”
Trong toilet, Bạch Khiêm Dịch rửa mặt.
Leo núi đến nỗi cả người y đầy mồ hôi, hận không thể thể tắm rửa ngay tại chỗ.
Khó khăn lắm y mới được rửa mặt, lại vốc nước rửa cánh tay, lại lau mồ hôi đổ khắp người, lúc xử lý xong bản thân, mười phút đã trôi qua.
Y đi về chỗ ngồi, còn chưa đến gần, đã nhìn thấy một người lạ mặt đi về phía Hình Vân.
Y dừng bước lại, chỉ nghe người nọ chào hỏi Hình Vân: “Hình tổng, thật khéo, thế mà gặp anh ở đây.”
“Đã lâu không gặp.” Hình Vân cũng đứng dậy chào hỏi.
Hẳn là đối tác làm ăn, Bạch Khiêm Dịch không do dự nữa, quyết định đi tới.
Nhưng mà y vẫn chưa bước được một bước, đã nghe người nọ nói với Hình Vân: “Dẫn sugar baby đi chơi à? Tôi vừa nhìn thấy ẻm.”
Hình Vân ngưng lại, trả lời: “Hiểu lầm rồi, đó là bạn học của tôi.”
Người nọ cũng không xấu hổ, cười nói: “Đúng không? Tôi thấy dáng vẻ hơi giống tiểu tình nhân lần trước cậu dẫn ra ngoài.”
Hình Vân nói: “Không giống.”
Tiếp đó hai người cũng không nhắc lại việc này, thuận miệng hàn huyên vài chuyện làm ăn rồi giải tán.
Nhưng mà, Bạch Khiêm Dịch đứng ở đó, lại thật lâu không cách nào nhúc nhích.
Lúc mang thức ăn lên, cuối cùng Bạch Khiêm Dịch cũng trở lại chỗ ngồi.
Hình Vân đói bụng muốn chết, cầm đũa liền muốn ăn, lại nói: “Đi lâu thế mới về?”
Bạch Khiêm Dịch cười nhạt, cũng cầm đũa lên: “Chảy nhiều mồ hôi quá, không tắm thật sự khó chịu.”
Hình Vân nói: “Lát nữa đặt phòng, cho cậu tắm trước rồi về?”
“Về thẳng nhà đi, tôi mệt quá.” Bạch Khiêm Dịch lắc đầu, “Hơn nữa tuần sau phải đi rồi, hành lý của tôi cũng còn thu dọn nữa.”
“Thu dọn sớm như vậy làm gì? Còn vài ngày nữa mà.” Hình Vân hỏi, “Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới có sức về đi làm.”
Bạch Khiêm Dịch không đáp, chỉ cười.
Lúc Hình Vân cùng Bạch Khiêm Dịch về đến nhà thì trời đã tối, mở cửa trong nhà một màu tối đen.
Hình Vân tự mở đèn vào cửa, Bạch Khiêm Dịch cười khẽ: “Trợ lý Tiết không ra nghênh đón cậu à.”
“Tôi không có ở đây, cho em ấy nghỉ phép, có lẽ em ấy đang trong phòng đọc sách.” Hình Vân không để bụng, “Cậu mau đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm.”
Chúc ngủ ngon Bạch Khiêm Dịch xong, Hình Vân vào phòng tắm rửa.
Vừa tắm, hắn vừa nghĩ, hai ngày không gặp, Tiết Doanh Song chắc chắn nhớ hắn muốn chết rồi.
Nghĩ vậy, khóe miệng hắn không nhịn được cong lên.
Nhưng vừa nghĩ lại, nhóc thế thân đó cứ thích trêu chọc hắn, lát nữa khẳng định lại muốn giả bộ thành cái vẻ thanh tâm quả dục cho mà xem.
Nghĩ đến sự khuất nhục trước đây, Hình Vân nắm chặt tay.
Không được, hắn phải bình tĩnh, để Tiết Doanh Song nếm thử mùi vị yêu mà không được.
:, Hình Vân vẻ mặt lạnh lùng, đẩy cửa phòng Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song đưa lưng về phía hắn, vùi đầu đọc sách.
Hắn nhỏ tiếng đi đến sau lưng Tiết Doanh Song, vươn tay để trên thành ghế, cúi người, nhỏ giọng nói bên tai Tiết Doanh Song: “Tôi trở về cũng không ra đón, còn có phép tắc hay không?”
“A!” Bỗng nhiên có người nói chuyện, Tiết Doanh Song sợ hết hồn.
Hình Vân nhìn vẻ hoảng hồn của Tiết Doanh Song vào trong mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười thỏa mãn bởi trò đùa quái đản đã được như ý.
Nhưng mà một giây sau, hắn chỉ thấy nét mặt Tiết Doanh Song từ kinh hãi chuyển thành mừng như điên.
Tiếp đó, hình ảnh mà hắn không ngờ tới đã xuất hiện.
Tiết Doanh Song bổ nhào về phía hắn, nhào vào lòng ngực hắn.
“Anh đã trở về!” Tiết Doanh Song từ lòng ngực hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt lóng lánh vô cùng, niềm vui trên mặt không thể giấu nổi, “Anh rốt cuộc cũng về rồi! Tôi rất nhớ anh!”
Hình Vân suýt nữa là ôm Tiết Doanh Song xoay một vòng rồi, nhưng hắn ép buộc phải nhịn.
Hắn đẩy Tiết Doanh Song ra, lạnh nhạt nói: “Ai cho phép em tới gần như vậy? Láo xược!”
Đề Toán cao cấp trên bàn Tiết Doanh Song mới làm được một nửa, Hình Vân ngồi xuống ghế, không chút thay đổi mà mở sách ra.
Tiết Doanh Song lanh trí bóp vai Hình Vân, dịu dàng nói: “Thầy Hình, chúng ta cùng làm bài được không? Em có một bài không hiểu.”
Giọng nói Tiết Doanh Song quá mềm mại rồi, nghe mà xương cốt Hình Vân sắp nhũn cả ra.
Nhưng mà Hình Vân là ai? Hắn chính là một bá tổng.
Hắn hừ nhẹ, xoay ghế, đối mặt với Tiết Doanh Song nói: “Muốn giải đề? Hầu hạ tôi cho tốt trước đã…”
Trong bụng Hình Vân cười lạnh không thôi, liếc mắt nhìn đồng hồ trên bàn.
:
Đêm nay, hắn sẽ dùng tính kỷ luật mà bấy lâu nay hắn lấy làm kiêu ngạo, để thế thân tăng ca tiếng!
Nhưng mà còn chưa dứt lời, bóng người trước mắt lóe lên, Tiết Doanh Song lập tức quỳ xuống.
Tiếp đó dây nịt hắn bị kéo bay, tiếp nữa là phéc-mơ-tuya chuyển động, dưới đùi mát rượi, động tác liên tiếp một mạch, Hình Vân còn chưa kịp phản ứng, chuyện đã lỡ làng.
…
“Xong rồi.” Năm phút sau, Tiết Doanh Song ngẩng đầu lên, lau miệng, cầm cốc trà lớn bên cạnh đổ vào miệng, nuốt xuống, “Qua giải đề nào!”
Hình Vân ngỡ ngàng ngồi trên ghế, chậm chạp nhìn về phía đồng hồ.
Con số nhảy lên.
:
Hình Vân:???
Tính kỷ luật của hắn, vậy mà đã thua bởi lòng hiếu học của Tiết Doanh Song?
Tiết Doanh Song cũng nhìn về phía đồng hồ: “Ôi chao.”
Sơ suất rồi!
Trước kia vì để lấy được thêm tiền tăng ca, từ trước đến nay cậu cọ được bao lâu thì cọ bấy lâu.
Nhưng hôm nay cậu thèm giải đề quá rồi, trượt tay show ra thực lực chân chính, còn vượt xa mức phát huy bình thường chút “chíu chíu”, thế mà năm phút đã giải quyết xong Hình Vân rồi.
Nhìn Hình Vân ngồi trước mặt đang chịu đả kích, ngu người, Tiết Doanh Song thầm kêu: Toi rồi.
Nhận sai? Cũng không được, những lúc như vậy, sao cậu có thể thừa nhận sai lầm của mình chứ?
Vì thế Tiết Doanh Song nhíu mày: “Đây là thực lực của anh sao?”
Hình Vân che mặt.
Tiết Doanh Song kéo tay hắn, cúi đầu nhìn: “Khóc thiệt hả?”
Hình Vân vung tay cậu ra: “Cút! Ai khóc chứ!”
Nhìn Hình Vân đỏ bừng cả khuôn mặt, lương tâm Tiết Doanh Song thấp thoáng bất an, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quan tâm an ủi: “Vui lên nào, tiến bộ nhiều rồi!”
Lần này, Hình Vân sắp chảy nước mắt thiệt rồi.
Ngoài cửa, Bạch Khiêm Dịch nghe tiếng cười đùa thấp thoáng truyền ra từ phía trong, sau đó nhấc chân đi.
Y trở lại phòng mình, lấy ra chiếc vali cất ở trong góc, bắt đầu thu dọn hành lý.
Hai ngày qua, y có thể xác định Hình Vân không có ý đó với mình.
Nghĩ cẩn thận lại, Tiết Doanh Song thật đúng là có một chút điểm giống mình.
Có lẽ Hình Vân đã từng có một chút hảo cảm với mình… Chẳng qua việc này đã không quan trọng nữa, trọng điểm là bây giờ Hình Vân thích Tiết Doanh Song.
Bạch Khiêm Dịch nghĩ vậy, khẽ bật cười.
Đáy lòng y hơi mất mát, rồi lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dọn thôi dọn thôi, đi về tiếp tục làm mọi.
Y lấy áo sơ mi trong tủ quần áo xếp cẩn thận, lại lấy tập thơ của mình từ trên giá sách xuống.
Đang lúc đấy, điện thoại y vang lên.
Vừa nhìn, lại là đồng nghiệp bên Mỹ gọi tới.
Lúc này Bạch Khiêm Dịch không chần chừ, nhận máy ngay.
“Chuyện gì?” Bạch Khiêm Dịch buông tập thơ trên tay xuống, mở máy tính đặt bên cạnh, “Không bận, em nói đi.”
Lần này đồng nghiệp gọi tới không phải là đàn em lần trước, nhưng cũng là hỏi cùng một bản án.
Bạch Khiêm Dịch kiên nhẫn trả lời xong, lại nghĩ tới lần trước đàn em mới hỏi y khi nào trở về, liền hỏi: “Cậu ta đâu, sao lúc này lại đổi cho em điện?”
Không ngờ đồng nghiệp thở dài: “Mấy ngày nay cậu ta nằm viện rồi.”
Bạch Khiêm Dịch sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì?”
Hoá ra đàn em đó thức thâu đêm hai tuần, mỗi ngày ngủ chưa đến tiếng, kết quả hai ngày trước mở phiên toà, vừa bước chân vào toà án, người đã té xỉu, bị xe cứu thương hốt đi, bây giờ còn đang nằm viện.
Đồng nghiệp nói xong, lại nói: “Luật sư Bạch, anh cũng là người nhập viện vài lần, tự giữ gìn sức khoẻ.”
Kết thúc cuộc gọi, Bạch Khiêm Dịch ngơ ngác ngồi trên giường, không nhúc nhích.
Một hồi lâu, y tựa như mới tỉnh lại, vươn tay lấy tập thơ bỏ vào trong vali.
Quay về đi làm chứ… Đi làm…
Cất tập thơ xong, y đóng vali lại.
Nhưng mà sách vở chồng chất quá cao, vali không đóng nổi.
Động tác trước giờ ưu nhã của y bỗng nhiên trở nên thô bạo, dùng hết sức muốn đóng vali.
Nhưng đóng không vào, y mạnh mẽ lật tung vali, đồ đạc rơi tứ tán.
Đồ đạc vốn đã thu xếp xong lại rơi tán loạn khắp nơi, y ngồi trên giường thở hổn hển, dạ dày ẩm ỉ phát đau.
Một chiếc bình thủy tinh rơi trên mặt đất lăn tới, dừng tại bên chân y.
Y mệt mỏi nhặt chiếc bình lên, thuốc trong bình còn thừa không nhiều lắm, những viên thuốc trong bình thủy tinh va chạm nhau, phát ra tiếng vang leng keng.
Đó là thuốc ngủ của y.
Y nhìn lọ thuốc đó, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ.
Được, để y xem thử, Tiết Doanh Song mà Hình Vân thích, rốt cuộc là loại người gì.
giờ sáng.
Ngày hôm sau, Hình Vân lại phải đi làm, Tiết Doanh Song rất có lương tâm, nên không dám tiếp tục kéo Hình Vân học bài cả đêm.
Trước khi về phòng ngủ chính, Hình Vân nói: “Tuần sau tôi hơi bận, đợi xong việc rồi sẽ học cùng em.
Qua mấy ngày nữa Bạch Khiêm Dịch cũng đi về, em đừng quan tâm cậu ta.”
Tiết Doanh Song: “Cảm ơn thầy Hình!”
Dứt lời Hình Vân lại liếc nhìn đồng hồ: “Em cũng ngủ sớm một chút đi, mỗi ngày học hành như vậy, thân thể sao chịu nổi?”
Tiết Doanh Song: “Dạ thầy!”
Hình Vân đi rồi, Tiết Doanh Song ngáp một cái, vươn người giãn gân cốt, sau đó lại trở lại bàn học.
Cậu thu dọn sách Toán, lấy ra tài liệu tiếng Anh.
Nói không mệt là nói xạo, nhưng cậu không có tư cách để ngủ, từ vựng tiếng Anh hôm nay còn chưa học thuộc nữa đó.
giờ sáng, báo thức của Tiết Doanh Song vang lên.
Cậu không nằm nướng, báo thức vừa vang lên đã cầm sách từ vựng đặt bên giường, vừa ôn tập từ đơn vừa đi vào phòng tắm rửa mặt.
giờ, Tiết Doanh Song vừa cài cúc áo, vừa bước nhanh vào nhà bếp.
Bạch Khiêm Dịch không ăn điểm tâm cậu làm, bởi vậy cậu chỉ cần chuẩn bị bữa sáng Hình Vân, Hình Vân thì chừng mười lăm phút sau sẽ thức dậy…
“Mới sáng đi làm đã quần áo xốc xếch.” Bỗng nhiên một giọng nói yếu ớt xuất hiện từ bên cạnh, Tiết Doanh Song hết hồn, mới phát hiện Bạch Khiêm Dịch thế mà ngồi ở bên cạnh.
Tiết Doanh Song vội cúi đầu chào hỏi Bạch Khiêm Dịch.
“Hôm nay cũng làm cho tôi một phần ăn sáng nhé.” Bạch Khiêm Dịch nhẹ giọng nói.
“Bạch tiên sinh muốn ăn cái gì?”
“Giống Hình Vân là được, không cần chuẩn bị thứ khác.”
“Vâng.”
Tối qua Hình Vân từng nói muốn ăn cơm chiên, bởi vậy Tiết Doanh Song lấy cơm thừa trong tủ lạnh, còn có trứng gà, rau củ và các loại nguyên liệu khác.
Bỗng nhiên cậu cảm giác được gì đó, quay đầu, chỉ thấy Bạch Khiêm Dịch hai tay ôm ngực, híp mắt quan sát cậu.
Tiết Doanh Song:?
Bạch Khiêm Dịch: “Cậu chưa rửa tay.”
“Xin lỗi.” Tiết Doanh Song vội vã rửa tay.
Trong lòng cậu hoảng hốt, mình thật là làm việc lâu rồi, buông thả rồi! Nhà hàng Song Song service number , sao có thể phạm sai lầm cấp thấp này được chứ!
Kế tiếp, Bạch Khiêm Dịch tựa như thầy giám thị đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào bài thi của thí sinh, giám sát nhất cử nhất động Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song xốc lại % công lực, nơm nớp lo sợ làm cơm chiên, lúc này Hình Vân vẫn chưa dậy, cậu liền hỏi: “Bạch tiên sinh muốn trước dùng cơm không?”
Bạch Khiêm Dịch gật đầu, Tiết Doanh Song vội vàng bưng một mân lên trên bàn.
Trước bàn, Bạch Khiêm Dịch ăn một ngụm, chau mày: “Cơm sao cứng như vậy?”
Tiết Doanh Song nói: “Ông chủ thích ăn cơm cứng một chút, nếu như không hợp khẩu vị, để tôi làm một phần mới.”
Bạch Khiêm Dịch bĩu môi: “Bỏ đi.”
Không lâu, Hình Vân cũng đi ra ăn điểm tâm.
Hình Vân vừa nhìn thấy cơm chiên, tâm tình vui vẻ, cũng không cần đũa, cầm thìa múc từng muỗng to.
Ăn được một nửa, bỗng nhiên Bạch Khiêm Dịch nói: “Hình Vân.”
Hình Vân từ thau cơm ngẩng đầu lên: “?”
(~ Ruby: Tui không có điêu đâu, quả thật là “thau cơm” đó, ban đầu bán tín bán nghi search hỏi chế gu gồ, kết quả tìm kiếm 饭盆 /Fànpén/ toàn thau inox, máng chó các loại =))))
“Cho cậu một bất ngờ.” Bạch Khiêm Dịch cười cười, “Tôi quyết định ở thêm một thời gian nữa.”
Cơm trong miệng Hình Vân rơi ra ngoài.
“Làm sao đây?”
Ăn sáng xong, Tiết Doanh Song bị Hình Vân kéo vào phòng.
Tiết Doanh Song khó hiểu: “Cái gì mà làm sao?”
Hình Vân khẩn trương nói: “Bạch Khiêm Dịch không đi! Làm sao đây?”
Tiết Doanh Song vẻ mặt không sao cả: “Nào có làm sao, cậu ấy không muốn xa anh, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Hình Vân thấy cậu không có biểu cảm gì, tóm lấy cậu nói: “Em giận à.”
“Tôi mắc gì giận?”
“Có phải em bây giờ giả vờ như không có gì, chuẩn bị mấy ngày nữa lén lút rời bỏ tôi đi hay không?”
Tiết Doanh Song thiệt tình không hiểu nổi mạch não Hình Vân, cậu nhìn Hình Vân chân thành nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đi đâu.”
Hình Vân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Thật chứ? Không gạt tôi?”
“Thật, bởi vì tôi đã kiểm tra rồi, tôi còn phải đóng nửa năm bảo hiểm xã hội nữa, sau đó mới có thể nhận tiền bảo hiểm thất nghiệp được.”
“?”
“Hơn nữa tôi còn chưa nhận thưởng cuối năm của anh phát nữa.”
“?”
“Cũng còn chưa dùng hết phép năm.”
“?”
“Cho nên tôi sẽ không đi đâu.”
Hình Vân rống lên: “Tiết Doanh Song!!!”
“Đúng rồi.” Tiết Doanh Song bổ sung thêm một câu, “Đợt này giặt quần áo nấu cơm cho Bạch tiên sinh, đó đều giá tiền khác nha, anh nhớ phải phát thêm lương cho tôi nha…”
Tiết Doanh Song còn chưa dứt lời, đã bị Hình Vân tóm tới “làm việc công ích”.
Sau khi tan ca sáng, Tiết Doanh Song ngồi vào bàn học.
Cậu nhớ lại dáng vẻ tức hổn hển của Hình Vân vừa nãy, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Có đôi khi Hình Vân thật mắc cười…
Cậu nở nụ cười, nhìn về phong cảnh thành phố cao ốc như đám rừng bên ngoài cửa sổ.
Tuy cậu nói với Hình Vân rằng mình không thể đi, nhưng đáy lòng cậu rất rõ.
Cậu sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể đi bất cứ lúc nào.
Ở chỗ Hình Vân, công việc ít, tiền lương nhiều, cậu có được một căn phòng riêng, có một bàn học mua riêng cho cậu, còn có một ông chủ hệt như con chó bự.
Nhìn thế nào cũng là một công việc rất tốt.
Nhưng lòng dạ cậu biết rõ, đây chung quy không phải một công việc quang minh chính đại.
Đối với cậu, đối với Hình Vân mà nói đều là thế.
Thực tế sau khi Bạch Khiêm Dịch trở về, cậu càng hiểu, có một người như cậu ở trong nhà, đối với tương lai Hình Vân không phải chuyện tốt.
Mặc dù, sau khi rời đi ắt phải trải quan một khoảng thời gian đau khổ, nhưng nửa năm qua, cậu đã trả nợ hơn phân nửa, áp lực trả nợ giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa cậu cũng lấy được bằng tốt nghiệp chuyên ngành, không cần dùng bằng tốt nghiệp cấp để kiếm sống nữa.
Tự mình cắn răng đi qua nhiều năm như vậy, cậu tin mình đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận thử thách tiếp theo.
Cậu tin rằng, mình rất nhanh có thể có được bằng đại học, có được một công việc quang minh chính đại.
Đến lúc đó, là cậu có thể nuôi một chú chó nhỏ thuộc về mình, cái máng chó và xích chó xinh đẹp mà Hình Vân tặng cho cậu cũng có chỗ dùng rồi.
Tiết Doanh Song hiếm thấy sa vào trong ảo tưởng, nở nụ cười ngây ngô trên gương mặt.
Lúc này, điện thoại Tiết Doanh Song vang lên.
Bình thường ngoại trừ Hình Vân, gần như không có ai gọi cho cậu.
Tiết Doanh Song theo bản năng tưởng là Hình Vân, nhưng mà cầm điện thoại lên xem, cậu lộ vẻ khó hiểu.
“Alo?” Cậu bắt máy điện thoại, “Bác cả ạ?”
Góc xàm của con ê đít tơ:
Hình ảnh cảm động của Hình Vân đang ăn cơm được Bạch Khiêm Dịch gọi ngẩng đầu lên:
.