Edit + Beta: Ruby
- ----
Giờ tan tầm, trong thành phố kẹt xe không dứt, mà Hình Vân và Tiết Doanh Song ở trong xe cũng không nói một lời, im lặng vô cùng.
Hình Vân một tay vịn vô-lăng, đồng thời âm thầm liếc nhìn Tiết Doanh Song.
Hắn thấy Tiết Doanh Song nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm người này khó khăn lắm mới có được một công việc, trong nháy mắt lại mất, hẳn là rất buồn.
Nhưng Hình Vân không mềm lòng.
Hắn vẫn không hiểu, sao lúc trước mình bị mù, hôm nay tỉnh táo lại, đương nhiên sẽ không bởi vì mềm lòng nhất thời mà thu lưu Tiết Doanh Song.
Bên kia, Tiết Doanh Song nhìn ngoài cửa sổ, lòng vui rạo rực tính toán chuyện sử dụng số tiền bán máy tính như thế nào.
Ngày hôm qua, phản ứng Hình Vân lớn như vậy, khi đó tuy rằng cậu kinh ngạc, nhưng vừa qua ba phút thì đã điều chỉnh ổn cả rồi.
Khi cậu cùng đường bí lối, Hình Vân đã thu lưu cậu vài ngày, cậu rất mãn nguyện rồi.
Công việc tìm thì sẽ có, mấy ngày nay nghỉ ngơi đủ rồi, cậu đã sẵn sàng để tiếp tục tìm kiếm công việc tiếp theo.
Kẹt rồi lại kẹt, khó khăn lắm mới đi đến nhà hàng.
Hôm nay Hình Vân đặt một nhà hàng phong cách Trung Hoa, nhà hàng cao cấp khí phái, bước vào cửa là sẽ có nhân viên phục vụ xếp thành hai hàng cúi đầu hô "Chào mừng quý khách".
Chỗ bọn họ ngồi là một phòng VIP, trong phòng VIP bố trí thanh lịch, Tiết Doanh Song cầm menu mở ra, phát hiện ngay cả chữ trên menu cũng là dùng bút lông để viết.
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, đến nhà hàng làm việc cũng là một lựa chọn.
Một công xưởng mấy trăm, mấy nghìn người, muốn thăng chức không dễ dàng.
Nhưng mà trong nhà hàng nhân viên tương đối ít, lại thích mở chi nhánh, lên chức hẳn là cũng nhanh hơn công xưởng, bằng không lát nữa giải tán xong trực tiếp đến hỏi thăm nơi này còn thiếu người hay không, tận dụng mà đi nhảy việc.
Vừa nghĩ như vậy, cậu cũng không lãng phí thời gian, bắt đầu học thuộc menu trước.
Đối diện, Hình Vân nhìn Tiết Doanh Song cúi đầu không nói, thấp giọng hỏi: "Đang nghĩ gì?"
Tiết Doanh Song không dám nói mình đang nghĩ về Phật nhảy tường hảo hạng tám trăm tệ một chén, canh bào ngư vi cá hải sâm giá bảy trăm một nồi, đành phải lắc đầu.
Hình Vân cho là cậu buồn bã đến nỗi nói không nên lời, cũng không hề ép hỏi cậu.
Nhân viên phục vụ bắt đầu gọi món ăn, Hình Vân nghĩ thầm đây đã một bữa cuối cùng rồi, cũng không tính toán với cậu, bèn cố ý gọi thêm vài món ăn.
Trước khi mang thức ăn lên, hai người vẫn không nói chuyện.
Hình Vân đang nghĩ làm sao để mở miệng chấm dứt hợp đồng, mà Tiết Doanh Song vẫn đang nhìn menu.
Hình Vân nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là nói thẳng.
Nhưng mà một câu "Quan hệ của chúng ta nên dừng lại ở đây" của hắn còn chưa ra khỏi miệng, Tiết Doanh Song lại nói: "Thất lễ, tôi đi toilet."
Thôi được, cũng không kém mấy phút.
Hình Vân gật đầu, bảo Tiết Doanh Song đi.
Tiết Doanh Song đi toilet một chuyến, tiện đường quan sát môi trường làm việc.
Cậu cảm thấy nơi này khá nề nếp, rất muốn đến làm thử.
Vòng một vòng, cậu trở lại cửa phòng VIP định mở cửa ra đi vào, chợt nghe phía sau có người gọi "Đội trưởng".
Tiết Doanh Song quay đầu lại, chỉ thấy là một cô gái trẻ mặc đồng phục nhân viên phục vụ.
Cô gái đó trông thấy cậu, vẻ mặt kích động, bước nhanh đi về phía cậu.
Người đến chính là nữ công nhân tiểu Lệ mà hôm đó cậu ra tay tương trợ.
"Anh/em sao lại ở đây?" Hai người đồng thanh, nói xong đều cười lên.
Tiết Doanh Song nói: "Em không làm việc trong xưởng?"
Tiểu Lệ đỏ mặt nói: "Chỗ đó em sớm đã không ở nổi nữa, ngày đó bọn họ để đội trưởng anh đi, em cũng đi theo.
Vừa may một đồng hương của em làm việc ở chỗ này, nên em liền tới đây làm việc."
"Rất tốt, tránh cho ở đó bị bắt nạt." Tiết Doanh Song rất mừng cho cô.
Nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Tiết Doanh Song, tiểu Lệ vốn còn nở nụ cười, mặt chợt bỗng nhiên suy sụp, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Đội trưởng, em không biết nên cám ơn anh như thế nào, nếu không phải anh giúp em, thật sự em không biết làm sao...!Tên đó ức hiếp em đã lâu rồi, chưa từng có ai chịu giúp em."
"Không có gì, chuyện nhỏ."
"Em phải cám ơn anh, nhưng mà cũng phải xin lỗi anh.
Mọi người nói anh lợi hại, mới đến đó không lâu đã làm được đội trưởng, sau này nhất định có thể thăng chức, nhưng lại do em..."
"Nói nhảm gì chứ, " Tiết Doanh Song ngắt lời cô, "Chỗ đó, anh đi càng sớm càng tốt, anh còn phải cám ơn em nữa là."
Bởi vì ra tay giúp cô mà bị mất việc, nhưng Tiết Doanh Song tuyệt không giận chó đánh mèo lên người cô, tiểu Lệ thật không biết tại sao có người có thể tốt như vậy, bỗng dưng cô không nhịn được, nước mắt tràn mi.
Tiết Doanh Song thấy cô khóc, vội vàng dỗ dành: "Khóc cái gì, em còn đang làm việc đó! Đừng khóc đừng khóc! Một hồi bị trừ lương!"
Hình Vân lắng nghe từ lúc cuộc trò chuyện của hai người bắt đầu.
Phòng VIP này dùng bình phong chạm trổ hoa văn làm cửa, nhìn thì đẹp mắt, nhưng hiệu quả cách âm không thể nào tốt nổi, bởi vậy cuộc đối thoại của hai người, hắn nghe rõ mồn một.
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, hắn lại nghĩ tới cái hôm mà gặp mặt Tiết Doanh Song.
Rõ ràng là một người rất mảnh khảnh, Tiết Doanh Song lại có một sự tàn nhẫn.
Đối thủ có vóc người cao to vạm vỡ, tùy tiện là có thể đánh cậu ngã xuống đất, nhưng cậu lại không ngừng bò lên, kéo chặt lấy đối phương, không để cho đối phương đụng chạm đến cô gái ấy một chút.
Người khác đánh nhau đều là mặt mày hung dữ, nhưng vẻ mặt Tiết Doanh Song khi đó kiên định lại không dữ tợn.
Cậu không phải là vì khoe mẽ anh hùng, càng không phải là đánh cuộc chút sức lực, mà chỉ là muốn cứu người.
Hình Vân không tự chủ đi tới bên cạnh tấm bình phong, xuyên qua từng khe hở giữa những miếng ván trúc nhìn Tiết Doanh Song.
Vết thương trên mặt Tiết Doanh Song còn chưa khỏi hẳn, lưu lại một vết đỏ nổi bật.
Nhưng mà những vết đỏ lại không tổn hao gì đến ngũ quan tinh xảo của cậu, ngược lại còn hiện ra một sự đẹp trai riêng biệt.
"Chưa từng có ai đối xử tốt với em như vậy..."
"Mọi người sẽ giúp em mà."
"Không, chỉ có anh giúp em, bọn họ đều thấy cả, nhưng chỉ có anh giúp em..."
Tiểu Lệ cũng là đứa trẻ số khổ, đời người khó mà được khóc vài lần như vậy, hôm nay vừa khóc thì làm sao cũng không nín được.
Bên ngoài bình phong, Tiết Doanh Song luống cuống tay chân, vừa vỗ lưng cô vừa dỗ dành; mà bên trong bình phong, Hình Vân vẫn lẳng lặng nghe.
Tiếng khóc ấy dần dần chồng lên cùng tiếng khóc trong hồi ức, ngón tay Hình Vân hơi phát run.
"Em cực khổ rồi." Chỉ nghe Tiết Doanh Song chân thành nói, "Cho tới nay, một mình em chịu khổ."
Bình phong cửa bị kéo "xoẹt" ra một tiếng, Tiết Doanh Song cùng tiểu Lệ giật nảy mình.
Chỉ thấy phía sau cửa, Hình Vân đang trừng to mắt, hơi thở không ổn định nhìn vào Tiết Doanh Song.
Lúc này, Tiết Doanh Song mới nhớ tới Hình Vân đang đợi cậu, vội vàng nói với tiểu Lệ: "Anh bây giờ còn có chút chuyện, xíu nữa đến tìm em sau, em cố gắng làm việc nha, kiếm nhiều tiền.
Cố lên!"
Tiết Doanh Song đóng cửa lại, lại nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Cậu vẻ mặt áy náy nói: " Xin lỗi, gặp được bạn bè nên chậm trễ, tâm tình cô ấy không tốt lắm."
Hình Vân vẫn đứng ở trước tấm bình phong, ánh mắt hắn quan sát Tiết Doanh Song từ trên xuống dưới, hỏi: "Lúc trước tại sao cậu giúp cô ta?"
Tiết Doanh Song sững sờ, ngay sau đó mới nhớ ra khi đó Hình Vân cũng có mặt ở hiện trường.
Vừa nghĩ tới bản thân có gương mặt tương tự với Bạch nguyệt quang của hắn, còn bị đè đánh trên đất, Tiết Doanh Song có chút lúng túng, quá tổn thương cho hình tượng Bạch nguyệt quang.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không chừng Hình Vân chính là thích nhìn Bạch nguyệt quang bị đè đánh trên đất, cho nên mới tìm cậu về làm thế thân.
Tiết Doanh Song nói: "Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, đây là bổn phận của mỗi người."
Hình Vân nghe xong lại lắc đầu: "Cũng không phải mỗi người đều sẵn lòng giúp đỡ người khác, phần nhiều đều là ngoảnh mặt làm ngơ đối với khó khăn của người khác."
"Cậu rất dũng cảm."
Tiết Doanh Song ngược lại không ngờ rằng Hình Vân sẽ nói những lời như vậy, cậu được khen mà sợ, trả lời: "Việc nhỏ mà thôi."
Hình Vân nói: "Đối với người ngoài mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với người trong cuộc mà nói cũng không phải là chuyện gì đáng nói."
Hình Vân xoay đầu lại, nhìn lá trúc trên tấm bình phong, lại hỏi: "Nếu như là tôi, cậu sẽ giúp tôi chứ?"
Tiết Doanh Song nghĩ thầm anh ăn hiếp người ta thì có, còn ai ăn hiếp anh chứ? Nhưng giọng điệu Hình Vân nghiêm túc, cậu suy nghĩ một chút, lại nói: "Đương nhiên là có, có chuyện gì tôi ra mặt giúp anh."
Hình Vân gật đầu, đột nhiên khẽ cười một tiếng, xoay người sải bước trở lại bàn ngồi xuống, hai mắt nhìn thẳng vào Tiết Doanh Song.
Ánh mắt này không giống với ánh mắt thích nhìn thì nhìn lúc trước, ánh mắt hắn chăm chú, cẩn thận nhìn vào người trước mắt.
Hình Vân tuy rằng không ít thói xấu, nhưng mà lớn lên quá ư là đẹp, nhất là đôi mắt to cụp xuống, lực sát thương thuộc max level.
Tiết Doanh Song chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đọc thuộc menu.
Hình Vân ngược lại không để ý đến sự né tránh của cậu, trái lại tâm tình rất tốt.
Hắn đã hiểu, lúc trước tại sao mình như phát điên lên mà muốn có được Tiết Doanh Song.
Hóa ra tướng mạo chỉ là thứ yếu, trọng điểm là hành động của Tiết Doanh Song giống như là Bạch Khiêm Dịch hồi cấp .
Hơn nữa, thậm chí Tiết Doanh Song còn dũng cảm hơn cả Bạch Khiêm Dịch.
Nghĩ như thế, rất nhiều chuyện vặt vãnh đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhân viên phục vụ lần lượt dọn thức ăn lên, không bao lâu đã dọn lên bảy tám món ăn đến trước mặt hai người.
Ăn một lát, Tiết Doanh Song thấy Hình Vân muốn gắp cá, nhưng gắp không được, một con cá ngon lành như vậy mà sắp bị gắp nát bét, bèn dứt khoát vươn đũa ra, gắp một miếng cá lớn vào trong bát Hình Vân.
Hình Vân ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Cậu cũng ăn đi."
Tiết Doanh Song cũng không khách sáo với hắn, vươn đũa ra lần nữa, một lần gắp hết nửa con cá, vùi đầu ăn miệt mài.
Hình Vân: "..."
Tiết Doanh Song thấy hắn không nhúc nhích, ngẩng đầu lên nói: "Anh cũng sắp sa thải tôi rồi, tôi ăn nhiều một chút không được sao?"
Hình Vân nắm chặt đôi đũa: "Tôi nói muốn sa thải cậu khi nào?"
Tiết Doanh Song nhìn chiếc máy tính bên cạnh: "Bằng không anh bảo tôi mang máy tính ra đây làm gì?"
"Đương nhiên là để dẫn cậu đi mua một ít linh kiện với túi đựng laptop rồi." Hình Vân giọng điệu tự nhiên, "Mang theo để dễ so sánh, về nhà trước rồi đi mua thôi."
Tiết Doanh Song: "......".