Thế Thân

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ nay về sau, nàng sẽ thử cố gắng, ngậm miệng, nhắm mắt, tai ngơ đối với tất cả, không nghe, không nhìn, không thấy.

Nàng, chỉ là một phi tử trong hậu cung của Đế Vương Kỳ quốc.

Chỉ là một kẻ, tồn tại để làm thế thân cho phi tử của người khác.

Chiếc lá khô ấy bay ra ngoài trời đêm, trước khi rơi xuống đất còn bị một cơn gió thổi qua, bay bay trong không trung, trăn trở, cung điện dần vắng lặng, nó không hề bay trở về căn phòng nặng nề.

"Nương nương—-" Lý Nhĩ nghiêng đầu, không hiểu cho lắm, lòng không hiểu sao cũng cảm nhận được sự khổ sở trong lòng Liễu Vận Ngưng, không nhịn được khẽ gọi.

"Thánh Thượng giá lâm!" Bỗng dưng, thanh âm đặc biệt lảnh lót của cung nhân vang vọng tại cái cung điện quạnh quẽ, ba người sững sờ, sự kinh ngạc lần lượt thể hiện trên mặt mỗi người, Liễu Vận Ngưng cuối cùng vẫn là người phản ứng đầu tiên, thu hồi biểu cảm hòa nhã, sau đó nhanh chân bước ra ngoài. Lưu Dục và Lý Nhĩ cũng theo sát phía sau, quỳ xuống trước: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ!"

"Thần thiếp không biết Thánh Thượng giá lâm để chạy ra nghênh đón trước, cúi xin bệ hạ thứ tội!" Buông bộ mặt đang nghiêm xuống, nàng cung kính quỳ xuống, đập vào mắt là một đôi ủng lụa vàng, nhưng đôi ủng ấy chỉ mới dừng một chút, liền bước ngang qua mặt.

Sự trầm mặc, lan nhanh trong điện, lên đến nóc điện, cũng không chịu tán đi.

Lý Nhĩ quỳ sau lưng Liễu Vận Ngưng bị khí thế của Hiên Viên Kỳ dọa, rụt lui trong khiếp sợ.

Thời gian trôi qua từng giây, sắc mặt Hiên Viên Kỳ không hề thay đổi nhìn ba chủ tớ, bộ mặt lạnh lùng kiên định không biết y đang suy tư cái gì.

Hồi lâu, y bỗng nhiên nói: "Các ngươi lui xuống đi!" Vẫn không cho phép Liễu Vận Ngưng đứng dậy.

Lưu Dục chần chờ một chút, bất an nhìn nhìn chủ tử của nàng, mới dập đầu cung kính đáp: "Dạ!" Cúi đầu lui ra ngoài, chân Lý Nhĩ có hơi nhũn ra, thấy thế vội làm theo.

Nháy mắt, trong cung điện chỉ còn lại mình Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng.

Im lặng, hầu như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đôi bên: "Liễu phi thấy ý chỉ của trẫm, có bất mãn gì không?"

Liễu Vận Ngưng cúi đầu, bình tĩnh nói: "Thần thiếp không dám!"

"Ha—-" Y cười nhạo, ngồi xuống: "Đứng dậy đi!"

Tuy cúi đầu không thể thấy được vẻ mặt của y, nhưng Liễu Vận Ngưng có thể nghe được giọng điệu khinh thường của y, cắn cắn môi dưới, nàng bắt mình bình tĩnh mở miệng đáp: "Tạ bệ hạ!"

Quỳ hơi lâu, nên khi đứng dậy đầu gối nàng có hơi ê ẩm, cười khổ, nàng gạt sạch tạp niệm trong đầu ra ngoài, lấy thái độ mà một vị phi tử nên có, giương tay mỉm cười nhìn vị Đế Vương cao cao tại thượng, hỏi: "Đêm khuya bệ hạ đến đây, là muốn thần thiếp thị tẩm?"

Chớp chớp mắt, sắc mặt của y không hề thay đổi nhìn nụ cười mỉm của nàng, bỗng vươn tay, khẽ vuốt má nàng, cười nhạt: "Khuôn mặt này của ngươi, đúng là giống nàng như đúc nhỉ!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio