Thế Thân

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Y không trả lời, hất lọn tóc trên trán nàng, vuốt ve một bên thái dương của nàng, động tác rất mực dịu dàng, nhưng nụ cười của y khiến nàng khó hiểu, nàng phát hiện, nàng không thể hiểu nổi ý nghĩa của nụ cười đó của y.

—- Hạnh phúc đến quá nhanh, quá mãnh liệt, khiến ta không thể tin được, ta rất muốn tin, thật sự rất muốn......

"Người thật sự nhớ ra ta rồi sao?" Hai mắt nàng đầy kỳ vọng, nhìn y tha thiết.

—- Kỳ ca ca, van ngươi đó, đừng để ta thất vọng lần nữa, van xin ngươi......

"Nịnh Nhi, không phải sao? Ngươi không phải nói mình là Nịnh Nhi gì đó sao?"

"Không phải, ta không phải nàng, ta là Ngưng Nhi!" Ánh sáng trong mắt mờ dần, nàng bỗng muốn cười, cười sự ngu xuẩn của chính mình, chuyện đến giờ, tại sao còn ôm hy vọng với y? Y sớm đã không còn là tiểu thiếu niên mười năm về trước ấy, đã không phải nữa rồi.

—- Kỳ ca ca của ta, đã không còn nữa!

Y lấy viên trân châu kia ra, nói: "Viên trân châu này, là thứ Trẫm đưa cho Nịnh Nhi, nếu ở trên người ngươi, vậy không phải ngươi là Nịnh Nhi hay sao?"

"Người......" Nàng trừng mắt: "Người cho rằng tiểu cô nương mười năm trước chính là Liễu Uẩn Nịnh ư?"

"Chẳng lẽ không phải?" Y dịu dàng vuốt ve một bên trán nàng: "Trẫm nhớ, mười năm trước, Trẫm đã gặp được một tiểu cô nương ở phủ Thừa tướng, ngươi nói tiểu nương ấy là ngươi, vậy ngươi chính là Liễu Uẩn Nịnh, không phải sao?"

"......" Nàng trợn mắt, nhìn y khó tin.

"Sao không nói gì? Chẳng lẽ Trẫm nói sai sao? Không phải ngươi bảo mình là Liễu Uẩn Nịnh, chính là tiểu cô nương kia sao?"

"Không phải, ta không hề nói vậy, ta là Liễu Vận Ngưng, không phải Liễu Uẩn Nịnh, cho đến giờ vẫn không phải......" Người quen người mười năm trước, rõ rang chính là Liễu Vận Ngưng.

"Liễu Vận Ngưng? Ha!" Y cười khẽ một tiếng, thanh âm dịu dàng như nước: "Đó là ai vậy?"

"......" Huyết sắc trên mặt nàng dần lui, thân thể loạng choạng, lùi về sau vài bước.

—- Tại sao, tại sao y lại nói vậy, người quen biết y mười năm về trước chính là Liễu Vận Ngưng, tại sao lại thành ra như vậy......

"A!" Y cười cười, ôn hòa nói: "Ngươi đưa viên trân châu này cho Vân phi, không phải muốn Trẫm nhìn thấy sao? Ngươi không phải muốn nói cho Trẫm người chính là Liễu Uẩn Nịnh ư? Ngươi là đang muốn nói cho Trẫm, những lời của Nhị nương là vu khống ngươi, có đúng không? Vậy sao giờ ngươi lại phủ nhận?"

"Không, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy......" Nàng phủ nhận một cách yếu ớt, trong mắt đầy những đau thương.

—- Tại sao người nhớ rõ lời hẹn ấy, chỉ có một mình ta? Ta là muốn để y thấy được, chính ta cũng không muốn để y nghĩ ta là Liễu Uẩn Nịnh, người quen y mười năm trước, ro ràng là Liễu Vận Ngưng, thế tại sao y lại nghĩ đó là Liễu Uẩn Nịnh?

Y đã sớm nhìn thấu màn kịch nhỏ này của nàng, nhưng vẫn không chịu tin nàng, hay là không muốn tin nàng......

"Liễu Uẩn Nịnh vốn không phải tiểu cô nương ấy, hai người vốn không phải cùng một người!"

"Thật vậy sao?" Y vẫn vuốt ve một bên thái dương của nàng: "Liễu Uẩn Nịnh và tiểu cô nương kia có phải cùng một người không Trẫm không cần biết, nhưng—-" Y dừng một chút, nâng cằm nàng lên: "Trẫm chỉ biết, tiểu cô nươn kia từng ngã từ trên cây xuống, ở đây của nàng......" Y khẽ ấn thái dương của nàng: "Có một vết sẹo, tại sao ngươi lại không có?"

"Đó là vì......" Nàng đã cầu sư phụ xóa nó đi.

"Ngươi còn chưa chịu nói sao? Viên trân châu này từ đâu mà ra?" Y bỗng xô nàng ra, lạnh lùng nhìn nàng ngã xuống đất.

Những hạt cát thô ráp làm xước cổ tay nàng, máu đỏ thấm nhuần, nàng ngờ ngác trông xuống hồ nước xanh biếc, mặt nước lạnh lẽo phản chiếu bóng hình nàng, thảm hại cực kỳ.

"Tiểu cô nương ấy đâu rồi? Tại sao viên trân châu này lại ở trong tay ngươi?" Lúc thấy viên trân châu này, y mới nhớ ra lời hẹn ước lúc nhỏ, nhưng—-

Y chớp mắt, nhìn thiếu nữ ngã lăn trên nền đất với ánh mắt đầy chán ghét.

Nếu không phải một bên thái dương của nàng không có vết sẹo, y đã tin nàng chính là tiểu cô nương ấy, dù sao hai người cũng rất giống nhau, tiếc thay, nàng quá sơ hở, lúc y bế tiểu cô nương ngã từ trên cây xuống đi tìm đại phu, đại phu đã tiếc nuối bảo vết sẹo ấy sẽ theo nàng cả đời này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio