Thế Thân

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cửa của tẩm cung bị Lai Phúc đẩy vào, bông tuyết bị gió thổi bay vào trong, Liễu Vận Ngưng quỳ gối cách cửa không xa, cúi đầu trong im lặng: "Thần thiếp cung nghênh Thánh giá!"

Hiên Viên Kỳ không dừng bước, cứ thế mà đi ngang qua Liễu Vận Ngưng rồi ngồi xuống, cánh cửa chạm trở hoa văn tinh mỹ chậm rãi khép lại trước mắt Liễu Vận Ngưng, ngăn cản ánh mắt lo lắng của Lưu Dục.

"Bình thân!" Hiên Viên Kỳ lãnh đạm nói, nâng chén trà nóng để ở một bên, hớp một ngụm nhỏ.

"Tạ bệ hạ!"

Liếc nàng một cái với vẻ mặt không chút thay đổi, Hiên Viên Kỳ nói: "Lại đây!"

Chần chờ, Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, chậm rãi bước đến, cười mỉm chi: "Bệ hạ có gì dặn dò ạ?"

"Dặn dò thì không có, nhưng—-" Y chau mày, như đang lo không biết nên biểu đạt lời kế tiếp như thế nào, hồi lâu lại đứng dậy, ngoài dự kiến của Liễu Vận Ngưng chính là, y vén tóc nàng, chau mày nhìn chằm chằm trán nàng rất lâu.

Liễu Vận Ngưng không dám nhúc nhích, không biết hành động này của y đại biểu cái gì, chỉ có thể tùy ý y nhìn chằm chằm nàng.

Hồi lâu, y lại hỏi: "Vết sẹo kia, đã xóa bằng cách nào?"

Thanh âm của y không lớn, cũng không cao không thấp, bình thản như đang hỏi nàng đã dùng bữa chưa, nhưng lại khiến Liễu Vận Ngưng giật mình.

"Bệ hạ, người......"

Buông tay, y xoay người, thản nhiên nói: "Thật sự chuyện mười năm trước Trẫm đã quên, nếu không phải vô tình nhìn thấy viên trân châu kia, Trẫm sẽ không hề nhớ ra."

"......" Nàng nên trả lời thế nào? Biết ơn y cuối cùng đã tin nàng ư?

Cổ họng khô đắng, nụ cười mỉm vẫn không tắt: "Bệ hạ 'nhật lý vạn cơ'*, lời hứa năm đó cũng chỉ là lời nói đùa của một đứa trẻ, có quên cũng là chuyện bình thường......" Khi nói đến câu sau, thanh âm lại không được trơn tru.

—- Quả nhiên, người nhớ cũng chỉ có ta mà thôi!

Im lặng, lại nghe y hỏi: "Trẫm đối xử với ngươi như vậy, ngươi có hận Trẫm hay không?"

Hận ư?

Nàng có từng hận y chăng?

Nàng ngẩng đầu mờ mịt, kinh ngạc nhìn y, lại tự hỏi chính bản thân mình một lần nữa: Nàng có từng hận y không? Có không?

Không nói gì.

Khiến kẻ khác cảm nhận được áp lực sâu sắc trong tẩm cung tĩnh lặng, lan tràn, lan tỏa tận nóc phòng. Phút chốc, cả đất trời trở nên lặng vắng, nặng nề đến nỗi khiến kẻ khác hít thở không thông.

Hạ mi mắt, nàng nghiêm túc nói: "Bệ hạ nói quá lời, thần thiếp chưa từng hận người."

Không phải đang nói dối, lại càng không phải rộng lòng vị tha, nàng chỉ nói lên sự thật mà thôi.

Lời nói đùa lúc nhỏ, vốn không phải thật, là chính nàng không chịu thừa nhận mà thôi. Cho đến ngày hôm nay, nói tóm lại, cũng do nàng gieo gió gặt bão.

Nàng sai ở chỗ, không thể phân biệt được đâu đùa đâu thật.

"Hửm?" Nghe câu trả lời của nàng, Hiên Viên Kỳ xoay người, nhướng mày: "Ngươi thật sự không hận sao?"

Chậm rãi hít một hơi, nàng kiên định nói: "Thần thiếp, không hận!"

Y bỗng cười, tiếng cười vang phát ra từ bạc môi của y, y cười thủy chung không tương đồng với ánh mắt, đôi mắt hà khắc sâu thẳm như được phủ một lớp băng dầy cộm: "Mười năm trước Trẫm từng nói sẽ dẫn ngươi đi đúng không?"

Nàng nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh: "Đó đã là chuyện hồi nhỏ, chuyện đã lâu vậy rồi, bệ hạ có quên cũng vẫn thế."

"Nhưng ngươi lại không quên, không phải sao?" Y lạnh lùng nhìn nàng, đáy mắt lạnh lẽo như trời đông giá rét: "Ngươi không tiếc mạo hiểm làm thế thân mạo danh, chẳng phải vì câu nói đùa khi ấy của Trẫm sao?"

Nàng bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y, ánh mắt mờ mịt.

—- Thì ra thật sự là lời nói đùa ư? Lời hứa ta gìn giữ mười năm còn quan trọng hơn cả sinh mạng, ở trong lòng y, thật sự chỉ là một câu nói đùa sao?

Hiên Viên Kỳ quay đầu, dùng đôi mắt như hố băng sâu thăm thẳm nhìn nàng: "Có phải vì câu nói đùa của Trẫm, nên ngươi mới dám to gan lớn mật, nghĩ ra cái cách thay xà đổi cột để đạt được mục đích của mình? Ngươi cho rằng Trẫm sẽ niệm tình mười năm trước mà không làm gì ngươi ư?"

Từng câu từng chữ, như lưỡi dao bén nhọn, không hề lưu tình mà đâm nàng, nàng nhìn y ngỡ ngàng, hai tay buông xuôi hai bên hông bất giác nắm lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay như thể muốn dính chặt ở đó, đau đớn qua đi, cảm xúc chết lặng, hồi lâu lại phải buông tay trong bất lực, lòng bàn tay chết lặng thì lòng cũng bắt đầu đau, đau lắm, rất đau.

"Nếu thật thế, vậy ngươi có biết Trẫm hối hận cỡ nào không?"

"......"

"Hối hận tại sao năm đó lại nói một câu đùa vui như vậy với ngươi?"

Hô hấp cũng trở nên khó khăn, từng hơi, từng hơi cuối cùng cũng bật ra, tim quặn đau, kéo dài một cách nặng nề, một cách rõ ràng, lan tràn trong lòng.

Huyết sắc lui dần trên mặt nàng, thân thể đơn bạc loạng choạng, nàng cố gắng đứng vững, lưng thẳng, để bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Nàng cụp mắt, nhìn chằm chằm mặt đất.

—- Hiên Viên Kỳ, tại sao ngươi phải đánh nát chút ảo tưởng duy nhất còn sót lại của ta? Tại sao ngươi vẫn có thể bình tĩnh như thế? Tại sao năm đó lại cho ta một tia hy vọng vô vọng?

Tại sao lại xem nàng như một con ngốc.

Miệng đắng ngắt, niềm thương tâm sâu sắc từ đáy lòng ùa đến, hòa vào hơi thở lạnh lẽo theo mỗi lần hít thở rồi dung hòa vào không khí, lẳng lặng tiêu tán—-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio