Lão Lê vừa hiện lên, toàn bộ không gian đang nóng ngay lập tức giảm xuống. Nhìn Lôi Cương đang tĩnh tâm ngồi thiền, khuôn mặt ngưng tụ từ làn khói đen cười nhạt. Lão cầm lấy hòn đá vẽ lên không trung rồi tan vào trong vách đá. Một làn gió lạnh lẽo từ chỗ Lê lão biến mất thổi tới. Cơn gió lạnh khiến Lôi Cương thấy ớn lạnh, mở hai mắt, Lôi Cương nghi ngờ nhìn bốn phía thì thấy mọi thứ vẫn như trước. Hắn hơi có chút sửng sốt, không hiểu luồng gió lạnh này là từ đâu thổi tới? Bỗng nhiên Lôi Cương biến sắc, trên mặt đất không thấy hòn đá đâu? Lôi Cương cầm lấy linh thạch thôi động cương khí trong cơ thể, phát ra ánh sáng rực rỡ chiếu rọi toàn bộ cảnh trong huyệt động nhưng vẫn không thấy hòn đá. Lôi Cương nhăn mày, ánh mắt có phần kinh ngạc. Hắn vội vã đứng lên, xem xét bốn phía xung quanh cũng không thấy có gì khác thường.
"Đâu rồi? Hòn đá đâu?" Lôi Cương cấp tốc suy nghĩ.
Lúc Lôi Cương đang sửng sốt thì xung quanh vạn Linh phong Luyện Hư và Đan Thần hai người nhìn Ma Vân, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
"Lôi Cương rốt cuộc đã đi đâu?" Luyện Hư nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh băng của Ma Vân thấp giọng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Ma Vân nhìn Đan Thần và Luyện Hư có thân phận cũng không kém mình, tư chất xuất chúng mà lạnh lùng nói: "Ta không biết! Với lại, ta không có nghĩa vụ phải nói cho hai người các ngươi?" Trong lòng thầm than Lôi Cương sao lại có thể có được tình bằng hữu của hai người này, thật là may mắn. Vô số tu luỵện giả trên Trung Xu giới rất muốn bợ đỡ hai người này. Đương nhiên, không bao gồm mình.
"Ngươi…" khuôn mặt Luyện Hư lạnh lùng, tràn đầy vẻ căm phẫn, nhìn Ma Vân chằm chằm.
Khuôn mặt Đan Thần giật giật. Suy nghĩ trong lòng Đan Thần và Luyện Hư đều giống nhau, hận là không thể tiến lên đánh cho Ma Vân một phen. Thế nhưng Đan Thần biết rõ bây giờ không phải lúc. Lúc này vẫn còn chưa rõ hướng đi của Lôi Cương, hơn nữa mình và Luyện Hư chẳng phải đang tĩnh tu sao? Với lại sức mạnh kinh khủng kia là thế nào? Khiến Đan Thần càng thêm buồn bực chính là bản thân căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Sau khi tỉnh lại thì đã nằm ở chỗ này rồi. Mà Lôi Cương thì chẳng biết đi đâu.
"Ma Vân, xin ngươi nói cho chúng ta biết Lôi Cương đi về hướng nào. Trước đó hắn bị tập sơn thú đánh trọng thương. Ví bằng hắn chỉ còn lại một mình e rằng sẽ có nhiều nguy hiểm!" Đan Thần khẽ nói, khuôn mặt tươi rói khiến cho người ta khó có thể chối từ. Thế nhưng gã có làm như vậy cũng không có chút tác dụng nào trong mắt Ma Vân. Ma Vân liếc nhìn hai người thấp giọng nói: "Nếu như Lôi Cương có nguy hiểm, hai người các ngươi đi cũng là tự tìm đến cái chết thôi!"
"Ngươi.." Đan Thần trợn mắt, không kìm được cơn giận.
"Đi, chúng ta tiếp tục thâm nhập Vạn Linh Phong! Lôi Cương hẳn là ở chỗ này" Luyện Hư nhìn chằm chằm Ma Vân một lúc lâu. Căn bản Ma Vân là một khối băng giá. Luyện Hư bỏ qua, không định dò hỏi nữa mà tính tiếp tục thâm nhập Vạn Linh Phong.
Đan Thần hung hăng trừng mắt nhìn Ma Vân, gật đầu, hai người liền hướng Vạn Linh Phong đi đến.
Ma Vân cũng không thèm để ý. Lôi Cương chẳng qua là bảo mình mang bọn họ ra ngoài vì không muốn nói cho bọn họ biết hắn thâm nhập Vạn Linh Phong. Mình đã làm được rồi, như vậy tất cả không còn liên quan đến mình nữa. Ma Vân ngoảnh đầu theo hướng khác bước tiếp.
Thấy Ma Vân rời đi, Đan Thần không nhịn nổi mà hét lên: "Lôi Cương rốt cuộc là đang ở Vạn Linh Phong hay ra rồi?"
"Khuyến cáo các ngươi không nên tiếp tục tiến vào sâu trong Vạn Linh Phong. Có đi cũng là vào con đường chết. Lôi cương đã trở thành cường giả Cương Anh rồi, các ngươi đi vào tìm hắn chỉ gây cản trở thôi!" Nói xong, Ma Vân đạp không bay lên, rời đi.
Để lại Đan Thần cùng Luyện Hư với vẻ mặt khiếp sợ không thể không tin.
Lôi Cương …đột phá tới cảnh giới Cương Anh rồi ư? Chẳng lẽ là do tác dụng linh thú hạch của thú vương?
"Giá…" Đan Thần khiếp sợ không nói nên lời…
Bị vây trong huyệt động, trong lòng Lôi Cương hết sức xao động bất an, nghĩ đến nếu như mình không phá được trận này thì vĩnh viễn bị chôn vùi ở chỗ này. Lôi Cương lo lắng, đứng lên, lấy ra Hư Kiếm điên cuồng chém vào bức tường đá. Mỗi kiếm phát ra, chỉ nghe tiếng nổ nhưng lại không thấy có đá vụn văng ra. Lôi Cương đang lo lắng nên không chú ý tới điều này. Trong mắt hiện lên một ánh sáng, dần dần Lôi Cương thấy tĩnh tâm lại. Không khỏi nghĩ đến lúc trước bản thân bị thương nặng, hấp hối rồi nảy sinh ra thức mười bảy của khai thiên. Hít một hơi thật sâu đầy cương khí, rồi hắn vận hành khai thiên thức mười bảy. Hư kiếm sáng rực lên bổ về thạch bích.
"Rầm …rầm.." Toàn bộ huyệt động đều rung chuyển.
Khi tu vi của hắn còn ở Cương Thể địa giai sử dụng khai thiên thức mười bảy, như thế …lúc này tự mình đã trở thành cường giả Cương Anh thì sao? Lôi Cương không khỏi có chút háo hức. Đã biết khai thiên có từ mười bảy đến hai mươi thức. Lôi Cương ngồi xuống, lẳng lặng lĩnh ngộ khai thiên thức mười tám. Tất phải phá vỡ trận pháp này.
Bỗng nhiên, hai mắt Lôi Cương xuất hiện quang mang lập loè. Trong nháy mắt ánh sáng nơi mũi của Hư Kiếm to ra, lấp lánh chiếu sáng động. Một kiếm ẩn chứa uy lực kinh khủng bổ xuống bức tường.
"Bang bang…" Toàn bộ huyệt động chấn động dữ đội. Lôi Cương trong lòng vui vẻ, lực đạo lần nữa tăng thêm, tiếp tục phát ra khai thiên thức thứ mười tám.
"Rầm rầm…" Mặt đất trong động rung chuyển. Trong chốc lát sau đó, dĩ nhiên ầm ầm bị nghiền nát thành hư vô. Trước mắt Lôi Cương hiện ra sáng ngời, vốn là hang động đen như mực lúc này lại đứng ở trong một cái huyệt nhỏ. Ở đây khác với huyệt động trước. Có vô số hòn đá bằng bàn tay phát sáng trên bức tường chiếu sáng cả cái động nhỏ. Trong huyệt động này chồng chất rất nhiều linh khí cùng với vô số các loại tài liệu.
"không đúng…" Lôi Cương nhướn mày, không phải nói là Lê gia trận pháp sao? Nơi này chỉ có linh khí và tài liệu, cũng không có trận pháp như lời Lê lão nói a? Lôi Cương không khỏi suy tư, nếu mà mình chưa từng nghe qua lời Lê lão e rằng khi thấy được số linh khí và tài liệu nơi đây đã xúc động vạn phần làm sao lại nghi ngờ như vậy. Thế nhưng lúc này, Lôi Cương lại đang tự hỏi, lẽ nào không phải tiền bối Lê gia đem trận pháp chôn cất ở chỗ này? Vậy vì sao phải gióng trống khua chiêng làm ra cái miếng da thú này chứ? Lôi Cương càng nghĩ càng thấy sự tình cũng không hề đơn giản. Lôi Cương nhìn bốn phía, bỗng nhiên cơ thể chấn động, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào phía trên huyệt động có một bãi đá nhỏ hình vuông. Không phải cái này khiến Lôi Cương kinh ngạc, mà là ở trung tâm của bãi đá nhỏ này có một khối đá to bằng bàn tay, chính là hòn đá mình vừa bị thất lạc. Lôi Cương nghi ngờ tiến đến. Nhẹ nhàng nhấn một cái, hòn đá lại không nhập vào bãi đá.
"Ầm ầm ….long" trong huyệt động bỗng nhiên vang lên tiếng những tảng đá to cọ xát vào nhau. Lôi Cương chỉ nhìn về phía trước thì thấy một bức tường đá đang chậm rãi mọc lên. Phóng tầm mắt nhìn lại, là một cái đường nhỏ đen thui. Lôi Cương trong lòng vui vẻ, nội tâm xúc động. Đợi một chút, Lôi Cương thần sắc biến đổi. Nhìn hòn đá trên bãi đá, sự kích động của Lôi Cương bỗng nhiêu tiêu tan thành mây khói. Hắn hết sức đề phòng mà đi vào bên trong.
Phía sâu bên trong con đường nhỏ, một lão nhân toàn thân tỏa ra sát khí chợt biến sắc. Lão quay đầu nhìn con đường nhỏ, nhìn trận pháp ở dưới không khỏi mắng thầm: "Sớm biết trước thì ta chém chết hắn. Đúng lúc này hắn lại phá được trận mà xông vào. Tiểu Cương, đừng trách lão Lê này lòng dạ độc ác." Đôi mắt tham lam nhìn khoảng đất đã bố trí trận pháp. Lão nhân bắt một đạo thủ quyết, thân thể to như vậy mà hoá thành một đám sương đen bay vào bóng tối trong động. Nếu chỉ nhìn thì cơ bản không hề phát hiện.
Sắc mặt Lôi Cương càng ngày càng ngưng trọng, nhìn linh kiếm nằm trên con đường nhỏ này, cùng với linh khí rạn nứt, Lôi Cương suy đoán ở đây hẳn là có cơ quan. Chỉ có điều là bị người phái giải. "Là ai? Là ai đến nơi đây?" Lôi Cương bỗng nhiên lại nghĩ tới hòn đá đột nhiên biến mất. Nhìn lỗ hổng chỗ linh khí bị nứt, Lôi Cương hết sức cảnh giác. Theo lỗ hổng này có thể thấy được, linh khí này mới nứt chưa được bao lâu. Chẳng lẽ là có người thừa dịp mình tu luyện, đem hòn đá mang đi tiến nhập nơi này? Là ai chứ? Sao lại biết mình có hòn đá? Lôi Cương hết sức đề phòng, dè dặt tiến theo con đường nhỏ.
Khoảng chừng một khắc sau đó, cuối cùng Lôi Cương đã đi qua con đường nhỏ. Đi tới cuối cùng, trong lòng cũng sợ bóng sợ gió không dứt. Linh khí rơi xuống trong đường nhỏ cơ hồ như thành đống. Có thể thấy ám khí này thật kinh khủng. Người tiến nhập nơi này thật không đơn giản. Hư kiếm xuất thủ, Lôi Cương băng qua con đường nhỏ, phát hiện mình đang tiến nhập vào một cái nhà tròn. Căn nhà trống trải làm cho Lôi Cương tưởng rằng mình đi nhầm. Trong căn phòng này có một cái vòng tròn, ở trong hình tròn có chi chít các hình vẽ cổ quái. Bên cạnh hình tròn lại có thêm mười cái hố nhỏ. Hai mắt Lôi Cương chấn động, khi thấy chỉ có ba cái hố nhỏ chưa đầy linh thạch, còn lại các chỗ khác đều đã đầy hết. Trong mắt quang mang bắn ra bốn phía, lãnh đạm quát; "Ra đi! !"
"Khặc khặc…"