Thể Tôn

chương 158: lôi ma

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trung Xu giới. Kiếm Đỉnh Môn.

Từ sau đại hội giao lưu, Kiếm Đỉnh Môn có thể nói không ngừng phát triển. Hàng năm người đến bái sư liên miên không dứt, thậm chí có cả đệ tử của châu khác tới. Số lượng đệ tử tăng nhanh làm cho thực lực của Kiếm Đỉnh Môn bành trướng mạnh. Mặc dù cũng không có nhiều cao thủ đỉnh cấp, thế nhưng, có không ít thanh niên thiên tư siêu hạng, sợ rằng chỉ trong trăm năm nữa Kiếm Đỉnh Môn sẽ trở thành một đại tông phái.

Nguyên bản chỗ sâu nhất của năm tòa sơn phong đã được mở ra, ở chỗ ngày trước Lôi Cương tu luyện, giờ chi chít cả vạn đệ tử đang ngồi xếp bằng.

Trong đó, hai đệ tử của Kiếm Đỉnh Môn là Trảm Đồ, Trảm Lệ được xưng là Kiếm Đỉnh Môn Song Long, từ sau đại hội giao lưu đã danh chấn Trung Xu Giới. Hai người chỉ trong một thời gian ngắn hơn mười năm đã đột phá Cương Thể đạt tới Cương Anh. Bằng vào phần thiên tư này cũng có thể so với những đệ tử nổi bật nhất của bảy đại môn phái. Tức thì, cả hai người đều được những thanh niên tu luyện ở Trung Xu Giới lấy làm mục tiêu, gian khổ tu luyện.

Những điều đó đã làm môn chủ Kiếm Đỉnh Môn Xích Kiếm mặt mày rạng rỡ, cười không ngớt. Kiếm Đỉnh Môn ở chính trong tay hắn được vang danh, khiến nội tâm hắn càng kích động. Lúc này, Xích Kiếm đang tĩnh tu ở Tranh Chiến Phong trung tâm của năm ngọn núi. Kiếm Đỉnh Môn ngày càng mạnh làm cho Xích Kiếm vừa mừng, vừa cảm thấy áp lực to lớn.

Thân là tông chủ của Kiếm Đỉnh Môn, Xích Kiếm lại chỉ có tu vi là Kiếp cương huyền giai. Nếu là trước kia, tu vi của hắn như vậy thì đủ rồi. Thế nhưng Kiếm Đỉnh Môn lúc này ngày càng mạnh, thì tu vi của hắn cũng cần phải đạt được mức thiên giai. Thế nhưng, liên tục đột phá hai giai thật khó như lên trời a. Cũng may, Kiếm Đỉnh Môn cũng có một vị Kiếp cương thiên giai cường giả, không thì sự phát triển của Kiếm Đỉnh Môn sẽ bị các môn phái khác chế ước.

Trung Xu Giới có một quy củ bất thành văn, tu vi đạt đến Đạo vương, Cương vương thì sẽ không can thiệp chuyện tông môn, chỉ khi tông môn bị đe dọa thì mới xuất hiện mà ra tay. Mà trong thất đại môn phái đều có Đạo vương, Cương vương cường giả tọa trấn, nên mới có khả năng uy hiếp các môn phái khác a. Nếu sư bá có thể đột phá thiên giai tiến lên Cương vương, thì thật là tốt biết mấy.

Xích Kiếm bỗng nhớ đến một việc mà hơi lắc đầu. Những năm gần đây, lúc nào hắn cũng hối hận việc năm đó, về chuyện quán quân đại hội giao lưu - Lôi Cương. Khi biết Lôi Cương nguyên bản chính là đệ tử chính tông của môn phái, lại bị môn hạ ghẻ lạnh, cuối cùng lại trở thành đệ tử của Kiếm Cương Môn, khiến cho Xích Kiếm thiếu chút nữa là thổ huyết. Lúc đó, Xích Kiếm cực kì giận dữ phạt Cương Kiếm Tử diện bích mấy trăm năm!

Mà nội tâm Xích Kiếm càng hối hận hơn khi Kiếp cương cường giả duy nhất của Kiếm Đỉnh Môn, chính là sư bá tìm tới, hỏi về tu vi của một gã đệ tử như thế nào. Cuối cùng Xích Kiếm cũng biết được, Lôi Cương dĩ nhiên lại giữ tàng thư "Khai Thiên" được chôn dấu bao nhiều năm trong Tàng Thư các. Lúc đó khuôn mặt hắn đã trở nên trắng bệch.

Tuy rằng Xích Kiếm không hiểu được "Khai Thiên" rốt cuộc là cái gì, thế nhưng "Khai Thiênại Kiếm Đỉnh Môn cũng có một đoạn lịch sử được ghi lại, nói là khai sơn tổ sư gia trong một trận chiến ác liệt đã đục nước béo cò chiếm được nó. Lâu nay vẫn đặt ở phòng chữ "Vô", mong muốn một ngày kia môn hạ đệ tử có thể lĩnh hội, chấn hưng Kiếm Đỉnh Môn.

Vô số năm qua, Kiếm Đỉnh Môn đã có hàng trăm thiên tài thử lĩnh ngộ qua "Khai Thiên", thế nhưng chưa bao giờ thành công. Cuối cùng, Xích Kiếm bị sư bá mắng cho một trận. Cuối cùng, sư bá Bế Trần phải lắc đầu cảm thán Kiếm Đỉnh Môn không có hy vọng rồi. Cũng may, cuối cùng có hai người Âm Lệ khiến nội tâm Xích Kiếm có được điểm bù đắp.

Những chuyện của Kiếm Đỉnh Môn, Xích Kiếm giao cho phong chủ của năm ngọn núi. Hắn muốn bế quan, để nhanh chóng đột phá cảnh giới hiện tại.

Ngày hôm đó, đang tu luyện, Xích Kiếm đột nhiên cảm nhận được một làn khí thế rất mạnh không gì sánh được đang tới gần, nhưng nó lại biến đi trong nháy mắt. Khi Xích Kiếm mở mắt ra là lúc phát hiện trước mặt mình dĩ nhiên lại có một gã mặc áo tím, búi tóc cực kì anh tuấn. Lúc này, gã đang nhíu mày, lộ ra một chút khẩn trương, một chút kích động cùng với một sự u ám.

Xích Kiếm kinh hãi, hít một hơi thật sâu. Hắn biết, mình không thể đối địch nổi người thanh niên này. Chỉ cần một chút khí thế kia thôi đã làm hắn kinh hãi rồi, nếu như người thanh niên này muốn giết hắn, sợ rằng lúc nãy hắn đã… Xích Kiếm hút một ngụm lãnh khí, lập tức đứng lên, cung kính nói: "Chẳng biết tiền bối đến Kiếm Đỉnh Môn là vì chuyện gì? Ta là tông chủ Kiếm Đỉnh Môn Xích Kiếm, chẳng biết tiền bối có chuyện gì chỉ bảo?"

Vô sự bất đăng tam bảo điện, người thanh niên này đến đây hẳn phải có yêu cầu gì a.

Khuôn mặt của người thanh niên hơi chuyển động, hai mắt lộ vẻ kích động. Hơi chần chờ một lúc, rồi hắn dùng một thanh âm run rẩy nói: "Chẳng… Xích Kiếm tông chủ, học trò của ngươi… Môn hạ đệ tử… Tiểu… Lôi… Lôi Cương, hắn… Hắn ở đâu?" Tuy rằng chỉ có vài từ ngắn ngủi, thế nhưng phải cực kì gian nan người thanh niên mới thốt ra được. Mỗi khi nói ra một chữ, sự dao động trong mắt người thanh niên càng mạnh, cuối cùng đôi mắt hắn đẫm lệ, khuôn mặt ngày kích động ửng hồng lên.

Xích Kiếm nghi hoặc nhìn người thanh niên. Nhìn biểu tình của người thanh niên, trong lòng hắn càng nghi hoặc hơn. Thế nhưng nghe người thanh niên nói, hắn chấn động, nhìn người thanh niên nói: "Ngươi tìm Lôi Cương?"

Thân thể người thanh niên chấn động, hai mắt lóe lên vẻ kích động, run rẩy nói: "Đúng, ta tìm Lôi Cương, hắn… Hắn ở đâu?"

Xích Kiếm ngăn chặn sự khiếp sợ trong nội tâm. Người thanh niên có tu vi thâm bất khả trắc này lại biết Lôi Cương? Hơn nữa, vài chục năm trước Lôi Cương chẳng phải bị Cương Chân Môn truy sát sao? Lẽ nào người nọ là người muốn truy sát hắn? Lập tức, Xích Kiếm trầm ngâm nói: "Chẳng biết tiền bối có quan hệ gì với Lôi Cương…"

Thân thể người thanh niên chấn động, ánh mắt lộ vẻ chờ mong. Nếu Xích Kiếm tông chủ đã nghe qua tên Lôi Cương, vậy… Lôi Cương chắc chắn đã trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh Môn. Thanh niên ngăn chặn nội tâm kích động, nói: "Ta là thân ca ca (anh ruột) của Lôi Cương, Lôi Ma!! Tiểu Cương chẳng lẽ đã ra ngoài lịch lãm? Vì sao ta kiếm hết Kiếm Đỉnh Môn không thấy sự có mặt của hắn?"

Xích Kiếm hút khẩu lãnh khí, mở to mắt, không thể tin nhìn người thanh niên áo tím. Ca ca của Lôi Cương? Thân ca ca của Lôi Cương không ngờ lại mạnh như vậy. Nội tâm Xích Kiếm càng thêm hối hận, thầm mắng mấy người Cương Kiếm Tử có mắt không tròng. Xích Kiếm bất đắc dĩ dẹp nội tâm hỗn loạn của hắn, nhìn người thanh niên hơi gật đầu nói: "Tiền bối, Lôi Cương cũng không phải đệ tử của Kiếm Đỉnh Môn ta…"

Thanh niên sửng sốt, nghi hoặc nhìn Xích Kiếm, nói: "Không phải? Không thể như thế. Lúc trước… Lúc trước chẳng phải hắn tu luyện tại đây sao? Chẳng lẽ Kiếm Đỉnh Môn không thu nhận hắn?" Sắc mặt người thanh niên âm trầm bất định, trên người khí thế bộc phát ra, khiến cho Xích Kiếm kinh hãi.

Xích Kiếm ho khan vài cái, ngăn chặn nội tâm khiếp sợ, khuôn mặt tràn đầy vẻ tiếc hận nói: "Ôi chao, bởi vì có một số việc khiến Lôi Cương không thể trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh Môn mà trở thành đệ tử của Kiếm Cương Môn."

"Kiếm Cương Môn? Trung Xu Giới thất đại môn phái Kiếm Cương Môn? Lẽ nào Tiểu Cương tu luyện trong đó sao?" Thanh niên lộ vẻ mừng rỡ, khuôn mặt tươi cười.

Xích Kiếm sửng sốt, trong lòng cũng không biết có nên đem toàn bộ sự việc của Lôi Cương nói ra hay không. Lập tức, Xích Kiếm chậm rãi nói: "Tiền bối, tình hình của Lôi Cương sợ rằng không tốt a!"

Bộ dáng tươi cười của người thanh niên đột nhiên trở nên cứng ngắc, nhất thời trở nên âm trầm, trầm giọng nói: "Có ý tứ gì? Lẽ nào nói Tiểu Cương đắc tội với người nào?"

Xích Kiếm vội nhủ thầm không ổn, vội vàng nói: "Ở trong một lần giao lưu đại hội, Lôi Cương sau khi đạt được ngôi quán quân, liền không có tin tức."

Thanh niên lẳng lặng đứng nghe. Khi nghe tới đoạn Xích Kiếm nói rằng Lôi Cương đoạt được quán quân, thân thể người thanh niên bỗng dưng chấn động, hai mắt lóe lên sự kích động vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

"Mà lúc đó… Cương Chân Môn cũng phái ra vô số đệ tử truy sát Lôi Cương, nói là Lôi Cương chém giết đệ tử tinh anh của Cương Chân Môn. Đã vài chục năm rồi nhưng không có tin gì, sợ rằng… Sợ rằng…" Xích Kiếm run giọng nói, bởi vì trên người thanh niên bộc phát một khí thế mãnh liệt khiến hắn muốn thổ huyết.

"Cương Chân Môn!" Thanh niên lẩm bẩm nói, hai mắt trở nên đỏ như máu.

"Phốc…" Xích Kiếm phun một ngụm tiên huyết, nhìn người thanh niên phía trước, trong lòng hết sức sợ hãi.

"Đạo vương… Đạo vương cường giả, sao có thể như thế?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio