Thể Tôn

chương 165: trận đại chiến mới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mười ngày sau, Lôi Cương đang tu luyện thì bị Mộc Huyền thượng nhân đánh thức, nhìn sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt ôn hòa của Mộc Huyền thượng nhân, Lôi Cương nhíu mày. Lẽ nào Mộc Huyền thượng nhân lần này có đến trăm phần trăm chắc thắng? Lôi Cương hơi do dự một lúc, mời hướng về phía Mộc Huyền thượng nhân nói: "Tiền bối, chẳng biết đi đâu?"

Mộc Huyền thượng nhân "ôn hòa" nhìn mắt Lôi Cương một lát rồi nói: "Cứ đi theo ta!" Lôi Cương còn đang ngồi xếp bằng chưa có phản ứng gì đã cảm thấy một cỗ kình lực nâng đỡ lấy cơ thể khiến cho hắn bay lên. Mộc Huyền thượng nhân một tay đỡ lấy lưng Lôi Cương, nói: "Ngươi chỉ cần đi theo ta. Đến lúc đó ta sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm, hừ, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì…" Âm thanh Mộc Huyền thượng nhân vô cùng lạnh lùng. Trong lời nói có chút kìm nén kích động.

Cảm nhận được sát khí của Mộc Huyền thượng nhân, Lôi Cương rùng mình, thấp giọng nói: "Tiền bối! Lôi Cương sẽ cố hết sức. Hy vọng rằng đến lúc đó, ngươi có thể để ta rời đi!"

"Đó là điều đương nhiên!" Mộc Huyền thượng nhân lãnh đạm nói. Lôi Cương hết sức tập trung, cũng không nói gì thêm. Mộc Huyền thượng nhân hình như nghĩ tới chuyện gì, lập tức lại nói: "Đến lúc đó ngươi cứ tận lực hấp thu linh khí hệ mộc. Chuyện này đối với ngươi cũng có lợi, đến lúc việc hoàn thành, ngươi tự khắc có thể ly khai!"

Lôi Cương gật đầu. Hắn phát hiện, Mộc Huyền thượng nhân đang mang theo mình bay về phía tây. Lôi Cương suy nghĩ, xem ra những gì cây sinh mệnh nói đều là đúng cả.

Lúc đi qua rừng rậm có tiên thú, vài con tiên thú không ngừng phát ra tiếng rống giận dữ, phát ra khí thế ầm ầm kéo đến. Mộc Huyền thượng nhân hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, chỉ thấy những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Lôi Cương kinh hãi, sắc mặt tái nhợt nhìn xuống phía dưới, thậm chí lấy mắt thường nhìn cũng có thể thấy được những làn chấn động đang cuốn bay tất cả, Lôi Cương cảm thấy hoảng hốt, sợ rằng thứ chấn động này cũng đủ làm hắn bị thương nặng, Lôi Cương nhìn về phía Mộc Huyền thượng nhân, ánh mắt không đổi, trong lòng cũng thầm suy tính, xem ra đợi đến lúc chính mình phải đối mặt có thể nói là thập tử nhất sinh a.

"Rống…"

"Rống…"

Nhát công kích của Mộc Huyền thượng nhân làm cho tất cả tiên thú trong rừng rậm đều nháo nhác lên. Nhất thời, trên bầu trời hiện lên mấy cái bóng khổng lồ, tất cả tỏa ra khí thế bức người, Lôi Cương cảm thấy kinh hãi, nhưng là nhờ có vòng phòng ngự của Mộc Huyền thượng nhân nên mới không phải chịu bất cứ sự ảnh hưởng nào. Khuôn mặt Lôi Cương không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Mộc Huyền thượng nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chỉ thấy Mộc Huyền thượng nhân hừ lạnh một tiếng, tay phải vừa chuyển động, đánh tay về đám cự thú ở trước mặt.

Từ trên tay Mộc Huyền thượng nhân tuôn ra một đạo công kích ầm ầm vô cùng kinh khiếp, với khí thế kinh người. Lôi Cương mở to mắt, sắc mặt khẽ biến khi cảm nhận được khí thế khủng khiếp của Mộc Huyền thượng nhân!!! Lôi Cương hít một ngụm lãnh khí, không khỏi nghĩ tới suy đoán của cây sinh mệnh về Mộc Huyền thượng nhân, lẽ nào… Mộc Huyền thượng nhân quả thực là vô địch thiên hạ? Trong lòng Lôi Cương hết sức bối rồi, không hề nghi ngờ, cho dù chính mình giúp ai… Chính mình đối mặt đều không có mấy khả năng thắng. Như vậy mình liệu có khả năng đánh vỡ thần hồn của Mộc Huyền thượng nhân?

Lôi Cương nhìn về phía trước thấy Huyền Mộc thượng nhân cứ vung tay vài cái lại có một đống tiên thú rơi xuống phía dưới, khiến mặt đất ầm ầm chấn động, không rõ sống chết thế nào, chỉ sợ không chết thì cũng bị thương nặng a.

"Vù vù…" Một thứ dao động từ cây đại thụ ở sâu bên trong tản ra khiến cho toàn bộ tiên thú trong rừng rậm đang bạo loạn bỗng trở nên yên tĩnh, hai mắt Mộc Huyền thượng nhân lãnh đạm nhìn về phía cây đại thụ to lớn, trong ánh mắt tràn đầy sát khí. Lôi Cương chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh trong nháy mắt giảm xuống không ít, một trận gió thổi qua, Lôi Cương cảm thấy sống lưng một cảm giác man mát.

"Đây là cường giả sao?" Lôi Cương lẩm bẩm nói, hai tay nắm chặt lại.

"Hừ…" Mộc Huyền thượng nhân nhìn về trước mắt, hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn mắt Lôi Cương, rồi nói một cách bình thản: "Lôi Cương, theo lời ta nói mà làm, có như vậy mới không bị thương!" Lôi Cương thoáng rung mình, trong lời nói Mộc Huyền lão nhân ngầm ám thị, nếu như không làm theo lời ta nói, như vậy, tương lai của ngươi chính là như đám tiên thú đó. Mà Mộc Huyền thượng nhân cũng đã vài lần cảnh cáo mình, nên cũng có thể đoán được chuyện lần này có bao nhiêu tầm quan trọng, Lôi Cương mặt không đổi sắc, gật đầu nói: "Tiền bối, Lôi Cương nhất định dốc toàn lực"

"Ân!" Mộc Huyền thượng nhân thỏa mãn gật đầu, lập tức mang theo Lôi Cương hướng về phía cây sinh mệnh bay đến. Mà đám tiên thú cũng đều yên tĩnh lại, cũng không có ngăn trở, Lôi Cương trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, cây sinh mệnh lại có thể hàng phục … đám tiên thú cao ngạo này?

Vừa khi tiến tới kết giới của cây đại thụ, Mộc Huyền thượng nhân giơ tay phải lên hướng chộp một cái. Trong nháy mắt kết giới bị Mộc Huyền thượng nhân phá nát, lập tức hóa thành vô số mảnh nhỏ biến mất trong không trung. Một làn linh khí hệ Mộc ập tới trước mặt. Lôi Cương nhìn cây sinh mệnh trước mắt, trong lòng cũng thầm cân nhắc.

"Xuất hiện đi!" Mộc Huyền thượng nhân nhìn chằm chằm về phía cây đại thụ, quát lạnh. Cùng lúc đó một làn khí đen từ trong cơ thể Mộc Huyền tản ra. Trong chốc lát, nó đã bao phủ nửa bầu trời. Lôi Cương run người khi thấy trong làn khí đen liên tục vọng ra những tiếng gào khóc thảm thiết, thậm chí phảng phất tiếng quỷ khóc the thé vọng ra. Khí đen tiếp tục mở rộng ra, giống như kiếp vân ào ào không dứt. Lôi Cương thầm than, nếu không phải nhờ có Huyền Mộc thượng nhân che chở sợ rằng, chỉ cần sát khí đó thôi cũng đủ cho chính mình vạn kiếp tiêu tan. Từ trong làn khí đen Lôi Cương cảm nhận được một thứ tử khí. Điều làm Lôi Cương kinh ngạc chính là, trong làn khí đen lại ẩn chứa sinh lực dồi dào, xem ra cây sinh mệnh cũng không có giấu diếm điều gì, cây sinh mệnh phân làm hai nhốt Huyền Mộc thượng nhân, cái còn lại đã bị Mộc Huyền thượng nhân nuốt trọn liễu.

Ngay lúc khí đen từng bước lan tỏa hướng về phía cây sinh mệnh, một thứ dao động từ trong cây sinh mệnh tràn ra ngoài nuốt trọn sát khí của Huyền Mộc thượng nhân.

"Khặc khặc… Ngươi quả thật đã yếu đi không ít!" Trên gương mặt tuấn tú của Mộc Huyền thượng nhân đột nhiên phát ra tiếng cười âm trầm, sự bình thản hờ hững đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại sát khí, sát khí, cừu hận, thậm chí còn có một phần oán hận.

Từ trong cây đại thụ cao ngút trời một lão nhân lông mày trắng đột nhiên xuất hiện, đó chính là hóa thân của cây sinh mệnh. Sắc mặt lão nhân bình ổn, cũng không có chút gì kích động, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Huyền Mộc thượng nhân, nói: "Huyền Mộc lão ma, ngươi cứ khăng khăng chấp mê bất ngộ?"

"Chấp mê bất ngộ? Khặc khặc, tinh hoa sinh mệnh của ngươi, ta nhất định phải chiếm được, cho dù là hơn mười vạn năm trước cho đến hôm nay, cũng không có gì thay đổi. Lão đầu, mau giao ra đây, nói không chừng bản ma còn có thể lưu ngươi một con đường sống, nếu không thì …" Mộc Huyền thượng nhân cười gằn, phía sau lưng khí đen đang phủ kín nửa bầu trời nhanh chóng tụ lại trên tay Huyền Mộc lão ma, một cây phủ màu đen xuất hiện trên tay lão.

Chiến phủ dài chừng một trượng. Lưỡi phủ rất to tản ra một thức sắc ben. Mà trên thân phủ cũng khắc một bộ xương vô cùng kỳ quái, toàn bộ chiến phủ đen bóng, tản ra một thứ khí thế mạnh mẹ khiến cho người ta khiếp sợ.

"Tiểu tử, hảo hảo chuẩn bị, chờ ta cùng hắn chiến đấu, ngươi động thủ, hãy đem hết toàn lực hút hết linh khí mộc của hắn, được không?" Thanh âm của Mộc Huyền thượng nhân vang lên trong óc Lôi Cương, trong lời nói tràn đầy một sự uy nghiêm, không cho phép Lôi Cương trái lệnh, Mộc Huyền thượng nhân liếc mắt nhìn Lôi Cương, trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo.

"Lôi Cương, lão phu đã không phải là đối thủ của hắn. Nhưng lão phu sẽ dùng toàn lực khiến hắn bị thương nặng, đến lúc đó, cũng nhờ ngươi, nếu như để hắn sống sót ra khỏi rừng Thôn Ma, sợ rằng toàn bộ Huyết Ngục Thâm Uyên lại chuẩn bị rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy!" Thanh âm của cây sinh mệnh cũng cùng lúc vang lên trong óc Lôi Cương, thanh âm tràn đầy ý chờ mong.

hai mắt Lôi Cương hơi nheo lại, việc máu chảy đầu rơi của Huyết Ngục Thâm Uyên với mình vốn không quan hệ, mình … miễn là còn sống là vẫn còn có thể tiếp tục tồn tại.

Lúc này, Mộc Huyền thượng nhân vung tay lên tạo ra một đạo kết giới bảo vệ Lôi Cương, sau đó lại vung tay lên, Lôi Cương đã ở ngoài xa cả trăm mét. Mà cùng lúc đó, Mộc Huyền thượng nhân cũng đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của Lôi Cương. Thanh chiến phủ to lớn cũng đột nhiên nhưng tụ trên đỉnh đầu lão nhân dó cây sinh mệnh biến thành, một búa mang theo uy thế kinh thiên động địa đánh xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio