Thể Tôn

chương 189: thú hống

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Lôi Cương rời đi cũng nghĩ tới tình hình Long Lân đoàn và Ỷ Thiên đoàn. Đối với Ỷ Thiên đoàn, Lôi Cương cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Lôi Cương biết với thực lực Long Lân đoàn thì không thể ngồi được trên cái ghế đó. Nếu như không có tin đồn về cường giả thần bí kia thì có lẽ Long Lân đoàn đã bị giết từ sớm. Mà đối với việc bảo tháp, Lôi Cương có nên xây lấy một cái hay không cũng còn phải suy tính. Dù sao thì cứ như thế này càng có thể kích thích mỗi một tên ác nhân tích cực hơn. Hơn nữa, người như Trần Ly cũng không có nhiều. Mà hắn chỉ cần mở rộng tuyển thành viên mới thì hoàn toàn khiến cho những người như Trần Ly không còn làm gì được nữa.

Trong đại điện nghị sự của tầng lớp cao cấp trong Long Lân đoàn.

Lúc này, trong đại điện chỉ có ba người là Lôi Cương, Quách Kỳ Vân và Luyện Huyền.

Luyện Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, mắt nhìn xuống mũi, mũi chúi xuống ngực nhưng Lôi Cương có thể cảm nhận được thần thức của lão vãn đang tản ra. Đúng như Lôi Cương suy nghĩ, Luyện Huyền đang quan sát hắn. Trong mấy năm qua, Lôi Cương không hề có mặt trong Long Lân đoàn. Trước kia Luyện Huyền cũng có chút hoài nghi. Mà bây giờ vừa thấy, y liền cảm nhận thực lực của Lôi Cương lại tăng lên. Mùi máu tanh trên người lại càng đậm hơn. Hơn nữa, khi thần thức của y định chui vào trong cơ thể của Lôi Cương liền bị đẩy ngược trở lại. Đây là lần đầu tiên, Luyện huyền gặp hiện tượng như vậy trên người của một kẻ có cảnh giới Cương Vương. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Lôi Cương thản nhiên nhìn Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân rồi chậm rãi nói:

- Trong mấy năm qua, thực lực của Long Lân đoàn tăng mạnh đều là công lao của hai người các ngươi. Nhưng ta nghe nói điều kiện để đi vào trong bảo tháp tu luyện trở nên khó khăn là như thế nào? - Ánh mắt của Lôi Cương trở nên sắc bén.

Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân nhìn nhau. Sau đó, Quách Kỳ Vân thở dài, nói:

- Đoàn trưởng! Ta và trưởng lão Luyện Huyền đưa ra quyết định đó. Số người của Long Lân đoàn tăng lên quá nhanh mà tháp tu luyện cũng không rộng vì vậy mà bắt buộc phải làm thế.

- Nhưng hai người các ngươi có thể tưởng tượng được rằng mỗi lần ra ngoài đi săn để kiếm được năm ngàn linh thạch khó như thế nào không? Hơn nữa, thành Địch Ngược còn chèn ép ác nhân khiến cho rất nhiều ác nhân phải tụ tập lại thành các thôn trang rồi nộp linh thạch cho họ. Cứ như vậy, một lần ra ngoài có thể kiếm được là chuyện rất may mắn. - Lôi Cương trầm giọng nói. Quá trình rèn luyện bên ngoài, Lôi Cương biết tìm được một con mồi khó khăn đến mức nào. Nếu như không may mắn, đụng phải một kẻ có thực lực tương đương nhưng lại là kẻ nghèo túng thì cho dù liều chết cũng không kiếm được gì.

- Chuyện này hai người các ngươi tự đưa ra quyết định. Mặc dù số lượng người tăng lên nhưng quy tắc này cũng phải thay đổi. Nếu không ác nhân sẽ nhân cơ hội mà kiếm lợi. Hơn nữa, sau này, nếu không có gì lại càng khó khiến cho họ cống hiến sức lực. - Lôi Cương nói với giọng lạnh nhạt. Hắn biết lúc này, Long Lân đoàn đã bắt đầu tách khỏi đoàn ác nhân, gần như giống cái thế lực phát triển. Nhưng với một thế lực thì việc phát triển nếu chỉ có sức lực và lòng người thì vẫn không đủ. Suy nghĩ một chút, Lôi Cương lại hỏi:

- Linh khí của Huyết Ngục thường xuất hiện từ đau?

Ánh mắt của Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân cùng sáng ngời nhưng rồi nhanh chóng tối sầm. Làm sao mà hai người không hiểu ý của Lôi Cương? Trầm ngâm một chút, Luyện Huyền trầm giọng nói:

- Linh khí của Huyết Ngục đều xuất hiện từ thành Địch Ngược. Người luyện khí cao cấp trong Huyết Ngục rất ít ỏi. Phần lớn đều nằm trong thành Địch Ngược. Rất nhiều linh khí được mua từ thành Địch Ngược hoặc là săn được. Nói như vậy, linh khí của Huyết Ngục phần lớn là bậc ba, bậc bốn. Còn linh khí bậc năm cũng không nhiều.

Ánh mắt Lôi Cương sáng ngời. Trong giới chỉ của hắn có rất nhiều linh khí bậc năm. Còn linh khí bậc bốn thì có cả ngàn. Lúc Lôi Cương ở trong trận pháp truyền thừa đã lấy được rất nhiều. Linh khí bậc năm cũng phải tới cả trăm cái nhưng Lôi Cương chưa hề sử dụng.

- Ta sẽ giao số linh khí của mình cho các ngươi bảo quản. Còn về việc phân phối như thế nào thì là chuyện của các ngươi. Ta hy vọng số người của Long Lân đoàn tuy nhiều nhưng không đến mức chia bè kết phái. Nếu tháp tu luyện còn thiếu, ta sẽ làm một cái nữa. - Lôi Cương nói một cách chậm rãi, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn sâu vào mắt của hai người. Ngay lập tức, hắn vung tay phải lên khiến cho trong đại điện xuất hiện cơ man nào là linh khí bậc bốn và bậc năm. Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân nhìn nhau rồi cùng hít một hơi. Ánh mắt Luyện Huyền nhìn Lôi Cương lại càng thêm khiếp sợ và kinh ngạc. Địa vị của Lôi Cương trong lòng y lại cao hơn vài phần. Linh khí mà Lôi Cương bỏ ra cho dù Luyện Huyền cũng phải đỏ mắt. Vốn Luyện Huyền nghĩ người cất tiếng quát, đuổi hai gã cường giả của thành Địch Ngược bỏ chạy có quan hệ với Cương Ma. Tới bây giờ, y lại càng thêm tin vào điều đó.

- Mấy thứ này giao hết cho các ngươi. Còn nữa, đây là toàn bộ gia sản củ ta cho nên sử dụng thế nào cũng phải tùy người. Nhất định phải căn cứ vào năng lực của cá nhân mà phân phát. Ai lấy linh khí nào đều phải ghi lại. Ngay cả hai người các ngươi cũng thế. - Lôi Cương nói với giọng hết sức lãnh đạm.

- Vâng! Đoàn trưởng. - Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân vẫn còn chưa bình tĩnh lại vội vàng trả lời.

Lôi Cương gật đầu rồi lại hỏi tiếp:

- Nghe nói Long Lân đoàn được một vị cao nhân giúp đỡ? Không biết là chuyện xảy ra như thế nào?

- Ngươi không biết? - Luyện Huyền thốt lên nhưng ngay lập tức cảm thấy xấu hổ. Thấy Lôi Cương lắc đầu, Luyện Huyền sững sờ, nét mặt trở nên trầm trọng rồi nói một cách chậm rãi:

- Lão phu vẫn đoàn người đó có quan hệ với đoàn trưởng. Không ngờ...

Luyện Huyền chỉ biết cười khổ, trong lòng cảm thấy thất vọng. Vốn y cho rằng có cường giả đó, Long Lân đoàn sẽ được bình yên. Nhưng bây giờ, thậm chí ngay cả đoàn trưởng cũng không biết thì có lẽ đó chỉ là một người có lòng lương thiện mà thôi. Đột nhiên, Luyện Huyền cảm thấy lo lắng. Trước kia không phải là Luyện Huyền không nghĩ tới nhưng trong đầu còn có vị cường giả kia nên cũng chẳng lo lắng. Nhưng bây giờ, sau khi biết được thì trong lòng y cảm thấy nặng nề thậm chí hết sức lo lắng. Long Lân đoàn luôn bị thành Địch Ngược để ý. Chỉ sợ một khi biết cường giả kia không rõ lai lịch, bọn họ sẽ giết sạch cả Long Lân đoàn.

Lôi Cương làm sao không nhận ra được suy nghĩ trong đầu của hai người Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân? Hắn khẽ thở dài một cái. Nếu một thế lực không có một vị cao thủ thì nó rất khó có thể mạnh lên. Cho dù thế nào, nếu thế lực có một vị cao thủ tọa trấn thì như vậy nó đủ khiến cho các thế lực khác e ngại. Mà thành viên cũng chẳng có gì phải e ngại, chỉ cần tu luyện mở rộng thế lực của mình.

- Các ngươi kể lại chuyện lúc trước cho ta nghe. - Lôi Cương trầm giọng nói.

Luyện Huyền gật đầu rồi nói:

- Ngày đó, khi hai gã cường giả Cương Quân của thành Địch Ngược...

- Thú hống? Ngươi nói trước khi người đó xuất hiện có một tiếng thú rống lên? - Lôi Cương ngắt lời Luyện Huyền mà hỏi với một sự kinh ngạc.

- Đúng! Đúng là tiếng thú rống. Chúng ta cũng nghe được. Hơn nữa, chỉ với tiếng rống đó, máu huyết trong người chúng ta cũng phải sôi lên. Người đó thực là khủng bố. - Quách Kỳ Vân nói mà vẫn còn sợ hãi. Hiển nhiên là cường giả hôm đó đã khắc sâu vào trong ký ức của họ. Đột nhiên, Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân cùng nhìn nhau, ánh mắt có chút kinh ngạc và suy tư.

Lúc này trong lòng Lôi Cương có chút kinh ngạc. Tiếng thú rống? Long Lân đoàn được cứu? Lôi Cương nghe tới tiếng thú rống liền nghĩ ngay tới đám tiên thú trong rừng Thôn Ma. Chẳng lẽ bọn họ vẫn để ý tới mình? "Sao có thể như vậy?" Lôi Cương khẽ thở dài. Bản thân hắn vừa mới đạt tới Cương Vương Huyền giai đỉnh, khoảng cách vượt lên vẫn còn kém rất nhiều.

- Các ngươi đi trước đi. - Lôi Cương lại thở dài rồi nói. Gương mặt Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân hơi động nhưng không nói gì thêm. Hai người liếc nhìn đống linh khí chất chồng như ngọn núi rồi đi ra, để lại một mình Lôi Cương đang chìm trong trầm tư.

"Cảnh giới Cương Quân! Còn bao lâu nữa mình mới đạt được tới cảnh giới đó?" Lôi Cương hiểu được rằng chỉ cần mình đạt được tới Cương Quân thì đủ để củng cố thế lực của Long Lân đoàn. Đồng thời cũng điều khiển được rất nhiều tiên thú trong rừng Thôn Ma. Sau khi thở dài một cái, Lôi Cương mặc dù biết tu vi của bản thân phải nâng cao lên nhanh hơn nữa nhưng cũng không quá nóng lòng. Sau khi đi một vòng quanh Long Lân đoàn, Lôi Cương tính toán lĩnh ngộ ý nghĩa huyền ảo của hệ Mộc. Nhưng có một tin tức lại phá vỡ ý tưởng của Lôi Cương.

Đầu lĩnh của Ỷ Thiên đoàn, một trong hai đoàn trong Huyết Ngục đã phát ngôn rằng:

- Một tháng sau, Huyết Ngục sẽ chỉ có Ỷ Thiên hoặc là chỉ có một mình Long Lân.

Tin tức này khiến cho cả Huyết Ngục dậy sóng. Câu nói đó chẳng khác nào đoàn Ỷ Thiên khiêu chiến với đoàn Long Lân. Một là bị đoàn Long Lân nuốt chửng hai là nuốt chửng đối phương. Rất nhiều người cảm thấy vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cùng chờ đợi trận chiến này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio