Những tu luyện giả đứng xem xung quanh đều nhìn ra được tu vi của Lôi Cương và nho y lão nhận, cũng minh bạch chệnh lệch trong đó. Vì thế bọn họ thấy Lôi Cương gật đầu, đồng ý tiếp chiến thì trên khuôn mặt đều xuất hiện chút tiếu ý. Mà ở cửa Vân Ngục thành ngày càng đông người tụ tập lại, trong đó đại đa số là phàm nhân cùng với tu luyện giả cấp thấp. Đương nhiên cũng có một vài tu luyện giả tu vi bất phàm trong đó a.
Lôi Cương không hề để tâm việc những người xung quanh đang chế nhạo hắn, hai mắt ngưng trọng nhìn lão nhân áo nho. Bản thân hắn chỉ có tu vi cương quân địa giai mà lão nhân này tu vi lại là cương hoàng thiên giai, chêch lệch giữa hai người là rất lớn. Lần đầu tiên chân chính quyết đấu với cao thủ cấp cương hoàng thiên giai, nội tâm Lôi Cương cũng có chút do dự, thế nhưng lúc này ý chí chiến đấu của hắn bốc lên, khí huyết toàn thân sôi trào trong nháy mắt. Cương khí tráo (tráo: lồng), nội kình tráo nhanh chóng ngưng tụ lại, hắn liền nhìn chằm chằm lão nhân áo nho ở đối diện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Khóe miệng lão nhân hơi nhếch lên, hiên lện một nụ cười nhạt, chân phải bỗng nhiên đạp mạnh, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh nhắm hướng Lôi Cương xông tới, thế nhưng được nửa chặng đường thì bỗng biến mất.
Đồng tử của Lôi Cương co rút lại, ánh sáng tam sắc trên thân hư kiếm càng lúc càng thịnh, bỗng nhiên trên khóe miệng Lôi Cương xuất hiện nụ cười nhạt, đồng tử nhanh chóng thả lỏng, hai tay cầm hư kiếm nhanh chóng quét ngang ở phía trên, công kích cường đại cuộn trào mãnh liệt theo hư kiếm bạo xuất ra.
Mà theo một kích đánh ra của Lôi Cương, thân thể của lão nhân áo nho cũng hiện ra ở trên hư không. Thấy một kiếm này của Lôi Cương, lão nhân áo nho thực không thể tin được, thân thể nhanh chóng bay ngược lại, bắn vào không trung, né được một kích. Một đòn của Lôi Cương liền cản được bước tiến của lão nhân, nhưng hắn vẫn không có thả lỏng, vì lão nhân áo nho lại biến mất thêm lần nữa. Lôi Cương nhìn chằm chằm bầu trời, hắn mơ hồ cảm giác lão nhân này còn ở đó.
Những tu luyện giả vây xem đều lui lại khoảng một cây số, quan sát trận chiến, bọn họ cũng giống Lôi Cương đều nhìn về phía hư không, đợi một kích mạnh mẽ giáng xuống.
Bỗng nhiên, trong hư không đột ngột xuất hiện một lưỡi đao khổng lồ dài đến cả trăm trượng, uy thế cực kì cường đại, không khí xung quanh không ngừng dao động mạnh, kinh động không ít cường giả của Vân Ngục thành. Nội tâm Lôi Cương cảm nhận được uy áp, công kích thật mạnh a. Lôi Cương hít hơi, hư kiếm trong tay từ ba màu bỗng chuyển hóa thành màu tím nhàn nhạt, một lúc sau, thanh hư kiếm không ngừng to lên, trên thân chỉ còn thuần một màu tím. Cương khí hòa cùng nội kình trong cơ thể Lôi Cương nhanh chóng dồn về hư kiếm.
Trong hư không, công kích cực mạnh ầm ầm hướng Lôi Cương đè xuống, như thái sơn áp đỉnh.
"Hây!!!" Lôi Cương quát mạnh một tiếng, chân phải đạp mạnh xuống đất, trên mặt đất bằng phẳng lúc đầu liền xuất hiện một hố sâu, mà thân thể của hắn cũng biến mất tại chỗ. Ngay lúc đó, một đạo tử sắc ánh sáng oanh kích về phí cự nhận trong hư không.
Hắn muốn ngạnh kháng cùng với cương hoàng thiên giai? Người này cho rằng bản thân hắn là cường giả cương hoàng hả? Không ít tu luyện giả vây xem đang không ngừng tư hỏi, mà bản thân lại không hề tự chủ, nắm chặt hai tay, nín thở, khuôn mặt ửng hồng ngửa đầu nhìn lên trời.
"Khai Thiên… thức thứ hai mươi sáu!" Lôi Cương thét to, đồng tử co rút lại, không gian dao động mãnh liệt.
"Oanh…" Một tiếng nổ mạnh ở phía trên bầu trời Thành Vân Ngục, một đạo chấn động khủng khiếp lan ra bốn phương tám hướng. Khi lan đến phía phàm nhân và tu luyện giả ở bên dưới thì một bóng người hiện lên chỗ đại môn của Thành Vân Ngục, hai tay gã không ngừng kết thủ quyết, trong nháy mắt khi đạo chấn động lan tới chỗ mọi người thì một đạo kết giới lấy gã làm trung tâm, bao phủ cả cây số xung quanh.
"Phanh phanh phanh…" hàng loạt những âm thanh như mưa rào oanh kích lên mặt đất, kết giới rung chuyển mãnh liệt. Thế nhưng cuối cùng nó cũng hề bị nghiền nát.
Đông đảo phàm nhân và tu luyện giả đều thở phào nhẹ nhõm, nếu như chấn động này đánh vào họ thì hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được. Không ít ánh mắt nhìn về phía thân ảnh ở trước đại môn Thành Vân Ngục, mọi người đều nghi hoặc, người này họ chưa từng gặp qua a.
Lúc chấn động khủng khiếp kia tiêu thất, trên bầu trời hiện ra hai thân ảnh đang giằng co. Khóe miệng Lôi Cương đã xuất hiện vết máu, nội tâm khủng hoảng, cương hoàng thiên giai thật đáng sợ, lúc này xem ra hắn vẫn chưa thể chân chính chống đối được a. Một kích cường đại kia, hắn đã vận dụng Tử Hồn Thí Thần Trảm kết hợp với thức thứ hai mươi sáu của Khai Thiên cũng chỉ mới có thể trung hòa được thôi. Xem ra, lúc trước hắn lĩnh ngộ được mười sáu thưc đầu của Khai Thiên còn chưa đủ a.
Không chỉ có Lôi Cương hoảng sợ, trong lòng lão nhân áo nho cũng bất khả tư nghị, lấy tu vi cương quân địa giai của tiểu tử kia thế mà ngăn được một kích của hắn? Bản thân hắn là cương hoàng thiên giai, tại Thành Vân Ngục trong cùng cấp bậc cương hoàng gần như là không có đối thủ a, có thể nói là đệ nhất nhân dưới cương đế. Mà lúc này, một kích cường lực của hắn lại bị một tên cương quân địa giai nho nhỏ cản phá được? Lão nhân áo nho thật sự không thể tin tưởng vào việc xảy ra trước mắt. Mà tên vừa xuất hiện tại đại môn của Thành Vân Ngục cũng thâm ý đánh giá Lôi Cương.
Lão nhân áo nho nhìn Lôi Cương, trong mắt lóe những tia bất định, rồi hắn cao giọng quát: "Ngươi cũng được lắm! Thế nhưng, hôm nay lão phu cũng sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!"
Nói xong, lão nhân cầm tế kiếm trong tay, lấy thế sét đánh công kích tới trước. Khóe mắt Lôi Cương giật giật, thu hồi hư kiếm vào trong cơ thể, cảm thụ được sự sắc bén không gì sánh được của phong nhận, nội tâm chợt động, thân thể lui lại một bước, hai tay như lợi trảo trực tiếp bắt lấy tế kiếm. Thế nhưng, lão nhân áo nho không phải là Lý Đại Mãng, hai tay Lôi Cương cẩn thận để bắt được tế kiếm, bỗng một cổ cường lực oanh kích khiến cổ tay hắn tê rần, hai tay buộc phải buông lỏng, tế kiếm nhanh chóng được thu hồi lại, mà thân thể của lão nhân áo nho đã biến mất trước mắt Lôi Cương.
Hai mắt Lôi Cương ngưng trọng, chăm chú quan sát, hai tay nắm chặt thành quyền. Bỗng nhiên thân thể hắn chuyển động, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhạt, không nhìn tới tế kiếm đang nhằm hướng bụng hắn công kích, hai nắm tay hiện lên ánh sáng màu vàng như một con thần long đánh mạnh về phía tế kiếm.
"Đinh…" Một âm thanh thanh thúy vang lên, hai tay Lôi Cương chỉ cảm thấy như có một lưỡi dao sắc bén không gì sánh được đang khong ngừng phá hủy cương khí tráo và nội kình tráo, đâm vào da thịt hắn, bỗng nhiên sâm bạch cốt xuất hiện trên người Lôi Cương, nhanh chóng bao phủ song quyền của hắn. Mà lực đạo ẩn chứa trên quyền đầu của Lôi Cương cũng khiến lão nhân áo nho phải lui lại vài bước, trong lòng càng thêm kinh hãi, lực đạo thật quá sức đáng sợ.
Ngay lúc này trước mắt lão nhân áo nho xuất hiện một cảnh tượng khó quên. Thân thể Lôi Cương không ngừng biến đổi, toàn thân được bao trùm trong một lớp xương.
Đây là cái gì? Lão nhân áo nho kinh ngạc thầm nghĩ.
"Anh…" Lão nhân áo nho bỗng nhiên nghe được một âm thanh vang lên. Nhìn hai cánh tay to đang công tới, lão nhân áo nho kinh hãi, bản thân cảm thấy bị uy hiếp? Một cương quân địa giai nho nhỏ thế nhưng lại có thể đem lại cho hắn một cảm giác bị uy hiếp mãnh liệt thế sao? Lão nhân áo nho không hổ là thân kinh bách chiến, trong nháy mắt liền ngưng tụ cương khí tráo bao phủ toàn thân, tế kiếm trong tay ngâm lên một tiếng, hương phía Lôi Cương quét ngang một cái.
"Phanh!!" Một tiếng thanh thúy vang lên, khuôn mặt lão nhân áo nho trắng bệch, như bay ngược ra sau tới mấy thước mới ổn định lại, nhìn thấy cương tráo của bản thân bị một quyền đánh nát khiến hắn không khỏi kinh hãi, hai mắt nhìn chằm chằm địch nhân ở phía trước.
Không, lúc này không thể gọi cái thứ đằng trước là người nữa, phải là quái vật mới đúng!! Một thân toàn là xương màu sâm bạch, như một bộ lân giáp làm bằng xương vậy. Song chưởng cực lớn cùng với thân thể trải đầy cốt giáp thoạt trông có vẻ khá hoạt kê.
Thế nhưng, lúc này chẳng ai cười nổi, vẻ mặt như dại ra nhìn chằm chằm quái vật đang lơ lửng trong hư không.
Vị cao thủ đang đứng ở đại môn của Thành Vân Ngục cũng ngây dại nhìn quái vật ở trên không.
Thật là một chiến giáp đáng sợ a!! Người này lẩm bẩm nói.
Mà lúc này, có không ít tu luyện giả từ trong Thành Vân Ngục bay ra.