Trong chí bảo, nơi phía bắc của không gian hệ Mộc...
Lúc này, mặt đất bằng phẳng xung quanh ngọn tháp xuất hiện vô số những cái hố. Đồng thời có một người thanh niên đang nằm trong một cái hố nhỏ.
Chẳng biết trải qua bao lâu, người thanh niên đó mới chậm rãi tỉnh lại. Hắn mở mắt nhìn quanh rồi sửng sốt, lẩm bẩm nói:
- Bọn họ đâu rồi?
Ngươi thanh niên đó chính là Lôi Cương. Nếu như có người quen ở đây chắc chắn sẽ phải kinh ngạc bởi vì lúc này trên người Lôi Cương đang tản ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt khiến cho người ta có cảm giác khó hiểu.
Lôi Cương dùng thần thức tìm hiểu thì phát hiện xung quanh không còn bóng dáng của Thủy Thanh Tuyền và U Trường Không. Điều này khiến cho Lôi Cương ngạc nhiên. Nghĩ lại lời nói trước khi mình ngất xỉu, một tia sáng lóe lên trong mắt Lôi Cương. "Thần Vân vẫn chưa chết? Thần Vân có được sự thừa kế của Mộc Đế, sau này chắc chắn sẽ không thể tầm thường." Có một đối thủ như vậy khiến cho Lôi Cương cảm thấy nặng nề. Xem ra sau này hắn còn phải đề phòng Thần Vân cẩn thận hơn. Hơn nữa, lúc này, Thủy Thanh Tuyền và U Trường Không đã chết hay là đi rồi? Lôi Cương suy nghĩ một lúc rồi để cho thần thức tiến vào trong cơ thể.
Lần hôn mê này, Lôi Cương cũng không phải hoàn toàn hôn mê. Mà trong hôn mê, hắn nhớ lại những gì mà cái bóng đó đã nói với hắn. Trong lúc vô hình, những lời đó đã được Lôi Cương ghi vào trong đáy lòng.
- Lực lượng của Ngũ Hành thể tu mạnh nhất không phải là lực lượng của ngũ hành trong trời đất mà là sức mạnh của bản thân.
Lôi Cương suy nghĩ một cách cẩn thận những lời nói đó. Con đường thể tu của hắn theo sư tôn nói thì lực lượng mạnh nhất là từ bản thân nhưng nó lại không thể mạnh hơn lực lượng của ngũ hành trong trời đất. Câu nói đó có chút mâu thuẫn. Chẳng lẽ... Hai mắt Lôi Cương sáng ngời, ý của sư tôn chính là sự mạnh mẽ chính là làm cho thân thể cùng với lực lượng của ngũ hành có được sự công hưởng? Như vậy chẳng phải là có thể mượn được tất cả lực lượng của ngũ hành trong hỗn độn hay sao? Nếu đúng như vậy thì còn ai có thể là đối thủ của mình? Người đánh bại mình có khác nào phải đánh bại cả lực lượng ngũ hành ẩn chứa trong Hỗn Độn?
Ánh mắt của Lôi Cương trở nên nóng bỏng. Hai tay nắm chặt. Xem ra con đường của hắn đúng là rất dài. Ngũ Hành thể tu hắn mới chỉ tu luyện tới phần hai. Phía sau vẫn còn ba phần nữa. Thở ra một hơi, Lôi Cương cảm thấy thoải mái. Quay đầu nhìn ngọn tháp sau lưng, ánh mắt của Lôi Cương trở nên tạp trung. Dùng thần thức tìm hiểu hắn phát hiện trong vòng trăm dặm không có hơi thở của một ai hết. Sau đó, Lôi Cương xuất hiện dưới chân tháp rồi hóa thành một tia sáng mà chui vào trong tháp.
Bước vào trong đại điện màu đen, Lôi Cương không tới ngay thềm đá mà dạo quanh góc tường một vòng. Cuối cùng hắn bước tới vị trí của Đế Ma cắm vào đó lúc trước liền dừng lại, xoa nhẹ bức tường. Lôi Cương có thể cảm nhận được một làn hơi ấm. Quan sát cẩn thận cái lỗ do Đế Ma để lại, Lôi Cương suy nghĩ thật nhanh. Nếu đại điện này có thể trấn giữ được Đế ma vậy thì trong đó chắc chắn phải có điều đặc biệt. Hơn nữa, cái vách tường màu đen này lại tản ra cảm giác ấm áp.chẳng lẽ, nó không phải xây dựng bằng loại đá bình thường? Hơn nữa có thể là một thứ tiên khí hay không? Lôi Cương suy nghĩ rồi lấy Hư Kiếm từ trong giới chỉ. Một vầng ánh sáng lóe lên trên Hư Kiếm rồi hắn vạch một cái vào vách tường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Lôi Cương ngây người nhìn vách tường vẫn còn nguyên vẹn. Hắn lại tăng thêm lực đánh mạnh vào bức tường thì chỉ thấy bắn ra những tia lửa. Nhưng vách tường màu đen vẫn không hề có lấy một chút dấu vết. Nhìn vết kiếm do Đế Ma để lại, tay phải Lôi Cương từ từ đưa vào sờ soạng.
Một tiếng động chợt vang lên trong đại điện. Lôi Cương sững người, biến sắc nhìn tay phải của mình. Một thứ lực hút chợt hút lấy tay của hắn, không để cho hắn kịp phản ứng. Lôi Cương có cảm giác Nê Hoàn cung tự động mở ra rồi thần hồn tự động bị hút vào trong cái lỗ.
Thần hồn của Lôi Cương hoảng hốt, khiếp sợ nhìn không gian mà mình đang có mặt. Không gian đó hoàn toàn khác với đại điện. Lôi Cương đang ở trong trạng thái thần hồn. Thần hồn của hắn có bốn màu, thấp thoáng có thể thấy được bốn con thần long đang uốn lượn. Quan sát không gian kỳ dị, Lôi Cương nhận ra không gian này cổ kính hơn không gian của đại điện bên ngoài.
Đột nhiên, Lôi Cương giật mình nhìn phía trên đại điện. Cũng giống như ở bên ngoài, trong đại điện có cắm một thanh trường kiếm màu vàng kim. Có điều, Lôi Cương càng nhìn kỹ càng cảm thấy quái dị. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
"Không tầm thường. Chẳng chắc là không bình thường." Lôi Cương thầm nhủ.
Lôi Cương từ từ bay về phía thành trường kiếm. Càng tới gần, Lôi Cương liền cảm nhận được linh khí thuộc tính Kim cực mạnh. Linh khí làm cho thần hồn của hắn có sự đau đớn. Hơn nữa, Lôi Cương còn khiếp sợ hơn bởi từ thanh trường kiếm, hắn có cảm giác như bị một con mãnh thú đang nhìn. "Rốt cuộc thanh kiếm này có thứ tiên khí như thế nào mà lại tạo cho mình cảm giác quái dị như vậy?
Lôi Cương chậm rãi tới gần thanh trường kiếm màu vàng. Khi tới nơi, hắn quan sát nó một cách cẩn thận. Thanh trường kiếm dài ba thước, toàn thân màu vàng, tản ra thứ ánh sáng màu vàng kim. Trên thân kiếm có khắc một con tiểu long. Lôi Cương nhìn thì có cảm giác con tiểu long đó như không phải điêu khắc mà là vật sống thực sự. Đặc biệt là đôi mắt của nó tạo cho hắn một cái cảm giác áp lực.
"Đúng là một thứ tiên khí thật quái dị." Lôi Cương thầm suy nghĩ. Đột nhiên một câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn:" Tại sao thanh trường kiếm lại ở đây? Hơn nữa, vị trí của nó cũng giống hệt như Đế Ma. Chẳng lẽ...thanh trường kiếm này chính là thứ trấn áp Đế ma?" Lôi Cương suy nghĩ nhanh chóng. "Đế Ma là một thanh tiên khí của Mộc Đế, chẳng lẽ thanh trường kiếm này cũng có lai lịch không tầm thường?"
Trong lúc Lôi Cương đang suy nghĩ, thanh trường kiếm màu vàng như cảm nhận được hơi thở của Lôi Cương chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt bao phủ lấy hắn. Lôi Cương giật mình tỉnh ngộ cảm thấy kinh hãi. Nhưng hắn không kịp phản ứng thì có một làn hơi thở bốc lên đẩy hắn bay ngược trở ra .
Khi thần hồn trở lại trong cơ thể, Lôi Cương mở mắt kinh ngạc nhìn cái lỗ của Đế Ma. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương duỗi tay muốn tiến vào trong cái đại điện màu đen có thanh trường kiếm thì phát hiện lực hút đã biến mất. Lôi Cương cũng không chịu thua, xuất thần thức tìm hiểu định tiến vào trong đó thì phát hiện không còn nhận ra sự tồn tại của nó nữa. Chần chừ một lúc, Lôi Cương đành chấp nhận bỏ qua.
Lôi Cương không biết rằng cái đại điện thần bí đó đã biến mất, ngay cả thanh trường kiếm cũng không còn.
Nhìn cái lỗ một chút, Lôi Cương liền đi tới thềm đá, lấy từ trong giới chỉ ra mười viên linh thạch rồi nhanh chóng để vào trong các lỗ nhỏ. Mất một lúc, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, tự hỏi không biết cái truyền tống này truyền đi đâu.
Hơi nhắm mắt lại, Lôi Cương yên lặng nghĩ tới điều gì đó. Mà khi thanh âm của Lôi Cương rơi xuống đất, truyền tống trận đột nhiên tản ra ánh sáng chói mắt rồi biến mất. Ngay cả Lôi Cương cũng không còn nữa.