Lôi Cương lẳng lặng nhìn Bạch Vân, không gật đầu cũng không lắc đầu, giống như là không nghe thấy Bạch Vân nói.
"Hắn?" Gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị thấy Bạch Vân nhìn chằm chằm vào Lôi Cương thì phát ra tiếng cười nhạo, nói: "Một tháng trước, người kia đã đánh hắn bị thương nặng, vậy mà ngươi lại tưởng là hắn sao?"
Gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị nói khiến ánh mắt Bạch Vân đang nhìn chằm chằm vào Lôi Cương trở nên sửng sốt, lại quan sát Lôi Cương lần nữa, một lúc sau mới đảo qua nhìn mọi người cao giọng nói: "Lưu Sơn bị thương nặng, cũng có nghĩa là tiểu đội mười chín các ngươi đã tiếp chiến. Bây giờ có ai muốn đánh một trận với Bạch Vân ta không?" Vẻ mặt Bạch Vân băng giá đảo qua các đệ tử của tiểu đội mười chín, Lưu Sơn bị thương nặng mà không tìm ra người nào làm, điều này khiến Bạch Vân nổi lửa giận.
Hai mươi chín đệ tử của tiểu đội mười chín nhìn nhau, không có một người nào bước lên, dù sao Bạch Vân cũng là Cương đế Hoàng giai, tu vi thấy được ngay trước mắt. Trong hai mươi chín người không ai đạt được Cương đế, người duy nhất đạt được thì đã bị Đức Vũ chém chết.
"Nếu như không ai tiếp chiến, như vậy kể từ hôm nay, tiểu đội mười chín của các ngươi chính thức là kẻ bại trận của tiểu đội một chúng ta." Bạch Vân nói xong liền quay đầu rời đi, vừa lúc tới cửa thì dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đang đứng ở cửa đại viện.
Người đứng ở cửa đại viện chính là đội trưởng của tiểu đội mười chín, Đức Vũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Đức Vũ liếc mắt lạnh nhạt nói: "Nghe danh cao thủ trẻ tuổi Bạch Vân đánh bại Lê Ý, hôm nay thấy cũng là hạng người lỗ mãng, ta Đức Vũ là đội trưởng của tiểu đội mười chín, ta chưa đến thì làm sao có thể để cho tiểu đội một các ngươi đánh bại?" Đức Vũ nói xong liền đi về phía trước, nhìn Lý Mặc đang ngẩn người, cao giọng quát: "Đức Vũ ta cứ tưởng là các ngươi so với nửa số người tu luyện đã rời đi kia có khí phách hơn, không ngờ các ngươi không đánh mà thua. Tu vi của tên Bạch Vân này chỉ là Cương đế Hoàng giai, tiểu tử này so với các ngươi còn thấp hơn mà các ngươi lại sợ hãi Bạch Vân, xem ra ta đã nhìn lầm các ngươi."
"Tại Phụng Thiên này, thực lực đại diện cho địa vị. Nếu như ngươi đủ thực lực, thì hãy khiêu chiến đại thống lĩnh, nếu ngươi thắng, thì có thể thay thế vị trí của đại thống lĩnh, trở thành đối tượng ngưỡng mộ của hơn mười vạn đệ tử Thành Phụng Thiên này. Muốn sống sót, muốn kẻ khác ngưỡng vọng, thì phải chứng minh thực lực, trong hai mươi chín người các ngươi, có mấy người làm ta cảm thấy uy hiếp. Ta cũng không biết tại sao các ngươi che giấu thực lực, thế nhưng hôm nay bị tên tiểu bối này không đánh mà thua, cho dù tu vi các ngươi có cao, các ngươi cũng không có năng lực vì các ngươi không có tâm của người cường giả! Thân là một cường giả, nếu không có tấm lòng của một cường giả như vậy các ngươi chỉ để cho người ta sai khiến!" Đức Vũ càng nói càng sắc bén chói tai, cuối cùng ánh mắt nhìn vào thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị.
Đức Vũ nói khiến sắc mặt hai mươi chín đệ tử của tiểu đội mười chín đờ đẫn, nhưng rất nhanh trở nên cương nghị, có lẽ khí thế tăng lên mạnh bạo khiến Bạch Vân kinh hãi.
"Được, nói rất hay!" Gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên cao giọng quát, toàn thân tỏa ra lửa, dường như biến thành một người lửa, nhiệt độ cao khiến không khí xung quanh sôi trào. Gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị bước lên phía trước một bước, nở nụ cười âm trầm nhìn chằm chằm vào Bạch Vân.
"Đồng Chiến ta đầu tiên định ẩn dấu thực lực, định khi nào tỷ thí mới để lộ, nhưng xem ra lúc này không có người giáo huấn thì ngươi càng thêm cuồng ngạo." Gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị vốn dĩ tu vi là Cương Hoàng Địa giai nhưng lúc này đột nhiên trở thành một kẻ khác không thấy rõ được tu vi.
Trong lòng Lôi Cương chấn động, gã Đồng Chiến kia tu vi là Cương đế Huyền giai, vậy mà che giấu khiến hắn trước đây không hề phát hiện.
"Đồng Chiến ta lu luyện bao nhiêu năm, một thời tuổi trẻ chỉ bội phục không quá hai người. Một người là Lôi Ma có thân thể tam thuộc tính, người thứ hai là Kim Cuồng Chiến. Về phần Bạch Vân nhà ngươi, vốn dĩ định cho ngươi thảm bại khi tỷ thí, nhưng xem ra cần phải làm ngay lúc này." Đồng Chiến cười âm trầm, hai mắt đầy chiến ý, nhìn chằm chằm vào Bạch Vân.
Lôi Cương đứng lẳng lặng tại chỗ, nhìn vào mắt Đồng Chiến, rồi hướng về phía Lý Mặc. Nhưng khiến cho Lôi Cương kinh ngạc chính là Lý Mặc cũng là cao thủ Cương đế Hoàng giai, vậy mà áp chế thực lực xuống còn Cương Hoàng Thiên giai. Lúc nãy Đức Vũ nói giống như là kích thích bọn họ, làm hiện ra đúng thực lực của bọn họ, nhưng khiến Lôi Cương buồn bực chính là trong hai mươi chín người, ngoài Lý Mặc, Đồng Chiến còn có ba gã cao thủ Cương đế. Trong đó có một vị lão nhân áo đen, một gã nam tử trung niên mặc áo đạo Khổng, một gã thanh niên mặt như trẻ con, vốn tưởng chỉ có mình hắn che dấu thực lực, không ngờ là còn nhiều người cũng thế, hơn nữa hắn lại không có cách nào phát hiện ra.
"Đại sư huynh, ta đã sớm biết huynh che dấu thực lực rồi, đến khi chúng ta gia nhập Phụng Thiên rồi mới để lộ toàn bộ thực lực." Lý Lực nhìn Lý Mặc ánh mắt tràn đầy kích động đích nói. Lý Mặc cười nhạt nhìn Lý Lực không nói gì thêm, rồi lại nhìn Bạch Vân.
Đồng thời cảm nhận được năm luồng khí tức còn cao hơn mình, khuôn mặt Bạch Vân co giật, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Trong thoáng chốc gã tỏ vẻ xấu hổ và giận dữ, còn đám đệ tử cuồng ngạo phía sau gã thì đều lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn những cao thủ của tiểu đội mười chín một cách sợ hãi. Đức Vũ dần dần lùi lại một bên, hai mắt đảo qua mọi người, ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc. Đức Vũ cũng không ngờ trong hai mươi chín người lại có nhiều người ẩn dấu thực lực như vậy. Hơn nữa khiến trong lòng Đức Vũ kinh ngạc chính là người tên Cương Ma, Cương Ma vừa tiến đến thì Đức Vũ đã chú ý, vốn tưởng hắn là một cao thủ, nhưng một tháng trước đánh với Quân Thắng bị thương nặng, khiến Đức Vũ vô cùng thất vọng. Nhưng hiện tại nhìn ánh mắt thản nhiên của Cương Ma với sắc mặt gặp nguy hiểm không thay đổi lúc đó khiến Đức Vũ trầm tư, ánh mắt và sắc mặt như vậy chỉ có thể là loại người tu vi cực cao mới thể hiện ra được, Đức Vũ nhớ kỹ có một người cũng giống với Cương Ma lúc này, đó là thống lĩnh trước kia tên Chi Tranh và sau này là thống lĩnh Diệc Lãnh, đó cũng là bốn vị thống lĩnh duy nhất mà Đức Vũ kính nể trong lòng.
Lúc này Lôi Cương khiến Đức Vũ cảm thấy như một con mãnh thú đang ẩn nấp, chờ thời để đánh một đòn thật nặng. Thế nhưng nghĩ đến khi bị Quân Thắng đánh bại, trong lòng Đức Vũ lại chần chừ, khi nhìn sâu vào trong mắt Lôi Cương, ánh mắt Đức Vũ kìm lại, nhìn đại viện đầy sát khí, Đức Vũ liền nhận ra lúc này không cần phải động thủ.
Lôi Cương cảm nhận được ánh mắt của Đức Vũ, trong lòng không khỏi tán thưởng gã, Đức Vũ vừa mới nói mấy câu mà khiến cho những cao thủ che dấu thực lực này lộ rõ toàn bộ, hơn nữa lại còn nhìn mình với ánh mắt phức tạp, xem ra chắc hẳn là gã cảm nhận được thực lực của mình không phải là Cương Hoàng rồi. Nụ cười nhạt của Lôi Cương cũng không thay đổi, chứng kiến tất cả, giống như một người ngoài cuộc. Chỉ có điều Lôi Cương đã có nhận thức khác đối với tên Đồng Chiến kia. Tên Đồng Chiến trước mặt cho dù là che dấu thực lực, nhưng tác phong của y khiến Lôi Cương lầm tưởng y là hạng người vênh váo tự đắc, nhưng bây giờ Lôi Cương cảm thấy Đồng Chiến cũng không phải đơn giản như vậy, cho dù là ở lòng dạ hay ở thực lực.
Quân Thắng đứng bên cạnh Lôi Cương, thân thể khẽ run lên, hai tay nắm chặt, khuôn mặt dần dần đỏ lên, cả người tỏa ra chiến ý rất mạnh.
"Một ngày kia ngươi cũng sẽ trở thành một cường giả, sở trường thiên phú lớn nhất của ngươi chính là sức mạnh ghê gớm. Ông trời quả là đã chiếu cố ngươi." Bỗng nhiên có tiếng hồn hậu truyền đến tai Quân Thắng, khiến trong lòng Quân Thắng bốc cháy lên chiến ý hừng hực, giật mình quay đầu nhìn về phía Lôi Cương.
Lôi Cương thản nhiên nhìn Quân Thắng gật đầu. Lập tức tiến lên vài bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Vân nói: "Cương đế Hoàng giai mà có thể chiến thắng Cương đế Huyền giai của Lê Ý, như vậy thực lực của ngươi đúng là nổi bật trong số những đệ tử mới vào."
Lôi Cương đột nhiên đi ra khiến Bạch Vân và các đệ tử của tiểu đội mười chín đều ngẩn ngơ, ánh mắt trở nên kinh ngạc, lẽ nào Cương Ma này cũng che dấu thực lực? Không có khả năng, hắn đúng là Cương hoàng Hoàng giai? Còn Quân Thắng thì hai mắt dán chặt vào Lôi Cương, hơi thở trở nên gáp gáp, Đức Vũ thì ánh mắt sáng ngời mang theo vẻ chờ mong nhìn Lôi Cương.
Đồng Chiến cũng không châm chọc gì mà cụp mí mắt xuống, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào thân thể cao thẳng của Lôi Cương, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Khuôn mặt Bạch Vân trở nên cứng ngắc vô cùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lôi Cương nói: "Chỉ bằng Cương Hoàng Hoàng giai của ngươi thôi sao? Chỉ có ngươi lộ ra thực lực vốn dĩ của ngươi mới khiến ta coi trọng được."
Lôi Cương lắc đầu thản nhiên nói: "Tu vi của ta chính xác là Cương hoàng Hoàng giai, thế nhưng tu vi cao thấp dẫn tới cách biệt cũng không xuất hiện trên người ta." Lôi Cương vừa nói xong, cũng không để cho mọi người suy nghĩ về câu nói mà chân phải Lôi Cương đột nhiên hành động, nhanh chóng biến lớn lên, đạp mạnh xuống mặt đất một cái.
"Rầm rầm oành…" Toàn bộ Thành Phụng Thiên rung chuyển, những kiến trúc còn lại bốn phía của đại viện sập đổ ầm ầm, kinh động vô số cường giả trong Phụng Thiên. Trong chốc lát bầu trời không một bóng người của Phụng Thiên bỗng đầy cao thủ bay lượn.
Đức Vũ cùng với các đệ tử của tiểu đội mười chín chỉ cảm thấy dường như là trời long đất lở, thậm chí bọn họ không có cách nào đứng cho vững, đều bay lên không trung, nhưng chính là chấn động cực mạnh đó trực tiếp đánh bay bọn họ.
Trong chốc lát, bụi nổi lên khắp bốn phía, tiếng ầm kinh thiên động địa kèm với tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Một lúc lâu sau, Lôi Cương lại lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn cái hố to dưới chân dài đến vài trăm thước, ánh mắt thản nhiên nhìn Bạch Vân dính đầy máu đang nằm chật vật không thể tả trong hố. Từ dưới chân Lôi Cương có mấy cái khe đen sẫm kéo dài đi bốn phương tám hướng.
Đồng Chiến, Đức Vũ, Lý Mặc đều thần người cảm nhận chấn động cực mạnh, cả đám đều nhìn Lôi Cương vẫn đang đứng tại chỗ mà không thể tin được. Đặc biệt thấy cái hố to dưới chân Lôi Cương, trong lòng run rẩy kịch liệt, đây mới là thực lực chân chính của Cương Ma sao? Đây là một cú đạp của Cương Ma mà tạo thành sao? Lúc này, sức mạnh của Lôi Cương giống như một vị thần cổ đại.
Hơi thở của Đồng Chiến trở nên gấp gáp, khuôn mặt trắng bệch, vốn tưởng rằng gã che dấu thực lực, không ngờ là người thanh niên một tháng trước còn bị mình châm chọc lại kinh khủng như vậy. Đồng Chiến không khỏi nghĩ đến câu nói của gia gia mà gã vẫn nhớ kỹ: "Núi cao còn có núi cao hơn, trong những thanh niên đồng lứa có Lôi Ma, Kim Cuồng Chiến mới là người cực mạnh, chính là ngọa hổ tàng long của ngũ giới, cao thủ có thể nói là nhiều không kể xiết, chứ đừng nói đến Vô Thượng giới tối cao kia."
Hai tay Đồng Chiến nắm chặt, nhìn vào bóng lưng Lôi Cương mà tràn ngập chiến khí hừng hực.