Thể Tôn

chương 723: càn khôn trong bức tranh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi vào cái cửa động duy nhất, Lôi Cương quay đầu nhìn bốn người Lý Long. Bọn họ vẫn đứng đó một cách thất thần, chứng tỏ chưa thoát khỏi cái không gian trước đó. Điều này khiến cho Lôi Cương có một sự kính nể với chủ nhân của động phủ này. Bốn người bọn họ đều là cường giả Địa Giai đỉnh, vậy mà bị vây lâu như thế.

Đúng như Lôi Cương suy nghĩ, lúc này bọn họ đang điên cuồng công kích trong cái không gian kia. Với kinh nghiệm của họ nên có thể hiểu được đó là một ảo trận tinh thâm, nhưng khiến cho bốn người bọn họ lo lắng đó là nếu thoát ra chậm thì tài bảo sẽ bị người khác lấy mất. Bốn người bọn họ đã thám hiểm vô số lần, mỗi lần mỗi người đều dựa vào bản thân, ai lấy được bằng nào thì lấy bằng đó, cho dù không lấy được cũng đành phải chấp nhận.

Còn Lôi Cương đứng trước cái cửa duy nhất trong hai mà nhẹ nhàng đẩy ra.

"Kẽo kẹt ... "

"Rầm...rầm..." Một âm thanh hùng hậu vang lên, Lôi Cương nhìn về phía trước với một sự nghi hoặc. Cánh cửa này giống như một cái không gian nhỏ thông tới nơi khác. Lôi Cương quay đầu nhìn lại rồi đi vào trong không gian. Một mùi thuốc xộc vào mũi của hắn. Lôi Cương nhìn quanh cuối cùng nhìn về phía cái hồ nước nhỏ trước mặt với đầy kỳ hoa dị thảo. Cái không gian này khiến cho Lôi Cương nhớ tới Cấm Lục. Đã có bài học, thần thức của Lôi Cương tản ra, thấy nơi đây không có thần thú, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn căn lều nhỏ trước mặt, Lôi Cương đi tới bên hồ, hái dược thảo cho vào trong U giới.

- Vạn Niên căn! - Ánh mắt Lôi Cương sáng ngời khi phát hiện bên hồ nước có một cái cây nhỏ. Nhìn kỹ chính xác là Vạn Niên căn. Lôi Cương vội vàng đi tới bên cạnh, xem xét một lúc mà run người. Cây vạn niên căn này ít nhất cũng phải tới hai mươi vạn năm. Hắn không nói hai lời thu vào trong U Giới. Cuối cùng hắn chỉ để lại một ít. Mặc dù Lôi Cương biết đó là những dược thảo vô cùng quý báu nhưng nơi này do nhóm Lý Long dẫn hắn tới đây, Lôi Cương cũng không muốn chiếm lấy hết. Sau khi cất kỹ thảo dược, Lôi Cương vội vàng đi tới trước túp lều nhỏ. Chậm rãi đẩy cửa phòng ra, Lôi Cương sửng sốt khi thấy nó không hề có kết giới. Nhưng nhìn vào trong căn phòng, hắn bất ngờ khi thấy ngoại trừ cái bàn với một cái bồ đoàn, cùng với bức họa ra không hề còn có một vật nào khác. Lôi Cương đi vào bên trong mà nhìn quanh căn phòng nhỏ, nhưng hắn chỉ có sự thất vọng. Trong cái động phủ này, ngoại trừ thảo dược ra không còn có một thứ thần khí nào khác.

- A! - Lôi Cương nhìn bức họa treo trên tưởng chỉ thấy nó có chút gì đó mông lung, dường như có bóng người đang ngồi xếp bằng trong đó. Ngoài ra không còn một thứ gì khác. Khi thần thức đảo qua bức họa, Lôi Cương kinh ngạc khi thấy mình không thể cảm nhận được nó.

- Chẳng lẽ...ở đây còn có càn khôn? - Lôi Cương thầm nghĩ.

Đột nhiên ở bên ngoài vang lên âm thanh, rồi không để cho Lôi Cương kịp phản ứng, một bóng người đã hiện ra trước cửa. Người đó đúng là Dã Tri. Dã Tri lạnh lùng nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi nói:

- Tiểu bối! Không ngờ ngươi còn che giấu. Cái ảo trận kia không có tác dụng với ngươi? Hừ! Lần này tiểu hữu thu hoạch được nhiều đấy. - Âm thanh của Dã Tri có chút kỳ quái, đồng thời mắt y đảo quanh căn phòng, thấy không còn vật gì khác, ánh mắt y lập tức nhìn Lôi Cương đầy sát khí.

- Ở đây có chuyện gì? - Lý Long từ bên ngoài đi vào trong gian phòng, thấy Lôi Cương, y không giấu được sự kinh ngạc. Còn Diệc Mặc, Bạch Vân Tử nhìn Lôi Cương bình thản khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm.

- Tại hạ có chút nghiên cứu đối với trận pháp cho nên phá trận ra trước. Nơi đây ngoại trừ thảo dược ra không còn có vật gì khác. Chỉ duy nhất có bức tranh này là quái dị. - Lôi Cương nói một cách thong dong, còn về phần Dã Tri, hắn cũng mặc kệ. Nguồn truyện: Truyện FULL

- A? - Sắc mặt Bạch Vân Tử thản nhiên nhìn Lôi Cương, hiển nhiên là không tin được lời hắn nói. Diệc Mặc nhìn quanh rồi lên tiếng:

- Lưu tiểu hữu nói đúng. Trong gian phòng này không có vật gì khác, bởi tro bụi vẫn còn nguyên như trước. Nếu có thứ gì thì chắc chắn là có dấu vết. - Sau đó, ánh mắt của y nhìn lên bức họa trên tường rồi đi tới.

Bốn người Lý long xấu hổ cười nói:

- Bên ngoài còn có chút thảo dược, nhìn thì cực kỳ quý báu. Mọi người định chia như thế nào? - Lôi Cương là do Lý Long đưa tới vậy mà hắn một mình đi vào trong này khiến cho y cảm thấy không vui nhưng cũng không nói gì cả. Ai bảo bọn họ không thể thoát ra khỏi ảo trận nhanh hơn? Tin rằng cho dù bất kỳ ai trong số họ, nếu ra khỏi ảo trận trước mà đi vào đây thì những người khác cũng không thể nói gì.

- Hừ! Ta thấy thảo dược bên ngoài đã bị lấy phần lớn, tiểu hữu thực sự không nương tay? - Dã Tri lạnh lùng nhìn Lôi Cương mà nói. Sắc mặt Lôi Cương trầm xuống nhìn Dã Tri nói:

- Nếu như ngươi ra khỏi ảo trận trược thì sao? Nếu như ngươi thấy thảo dược cực phẩm ngươi có lấy không? Chưa nói ngươi còn có thể cho hết vào túi. Ta đã để lại một nửa cho các ngươi vậy mà còn định cướp đoạt của ta? - Lôi Cương nói vậy khiến cho Dã Tri không thể phản bác chỉ biết nhìn hắn với ánh mắt phẫn nộ.

- Đủ rồi! Chẳng phải là dược thảo sao? - Diệc Mặc quay đầu nhìn Dã Tri chằm chằm mà trách rồi nói tiếp:

- Lần này có thể đi vào trong động phủ ít nhiều có công của Lưu tiểu hữu. Nếu hắn ra khỏi ảo trận trước thì thảo dược là vật của hắn. Nếu ai không cam lòng thì cứ tự trách mình đi.

- Được rồi! Nếu Dã Tri muốn thì thảo dược bên ngoài ta không lấy, ba người các ngươi chia nhau đi. - Lý Long lên tiếng hòa giải. Trước đó hắn đã xem xét đám thảo dược đó mặc dù quý báu nhưng với mình cũng không có nhiều tác dụng lắm.

Dã Tri hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không nói nữa. Còn Bạch Vân Tử vẫn đứng đó một cách bình thản.

- Nếu lão phu đoán không nhầm thì bức tranh này không hề đơn giản. Lão phu xem xét xung quanh, động phủ này có thể nói là rất lâu năm, số thảo dược bên ngoài đều có tuổi từ mười vạn năm trở lên, cho dù lần này không lấy được thần khí thì với chỗ thảo dược đó coi như cũng không uổng công. - Diệc Mặc thấy mọi người nói chuyện thì vừa nhìn bức họa trên tường vừa nói.

Diệc Mặc giơ tay vuốt ve bức họa, nhưng không ngờ không chạm tay vào được. Sắc mặt y thay đổi, thấp giọng nói:

- Bức tranh này có càn khôn. Đi. - Nói xong, y nhảy thẳng vào trong bức họa.

Dã Tri giật mình vội vàng tiến vào trong bức họa, chỉ sợ chậm chân sẽ bị mất phần. Còn Bạch Vân Tử bám sát theo sau. Lý Long nhìn Lôi Cương rồi nói:

- Lưu lão đệ! Dã Tri là người như vậy, không nên vì y mà làm tổn thương hòa khí. Đi! Vào trong đó xem một chút. - Sau đó Lý Long tiến vào trong, còn Lôi Cương vẫn đứng đó, bắt đầu quan sát. Hắn cảm giác bức tranh này có gì đó rất quái dị mà không thể nói rõ được.

Một tiếng động từ bức tranh vang lên.

Đúng lúc Lôi Cương đang suy nghĩ định nhảy vào thì một bóng người từ trong bức tranh bay ra, đập mạnh lên vách tường. Lôi Cương kinh hãi quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Diệc Mặc. Lúc này khuôn mặt y tái nhợt, mái tóc trắng tán loạn trên vai. Y hoảng sợ nhìn vào bức tranh. Không để cho Lôi Cương kịp hỏi, một bóng người cũng từ trong bức tranh bay ra. Đó là Dã Tri, Bạch Vân Tử và Lý Long. Cả bốn người đều bị thụ thương nặng. Với tu vi của họ mà bị như vậy không biết bức tranh này có cái gì?

Lôi Cương nghi hoặc nhìn bốn người rồi nói:

- Có chuyện gì vậy?

- Không chết? Tại sao có thể như vậy? - Lý Long kinh hãi nhìn bản thân. Trầm ngâm một tiếng, y gầm nhẹ rồi không quay đầu lại, lao ra khỏi cửa phòng. Ba người Diệc Mặc cũng bò dậy, hoảng hốt chạy trốn, ngay cả thảo dược bên ngoài cũng không để ý. Lôi Cương suy tư một lát rồi ra theo thì thấy bốn người Lý Long bỏ chạy mất.

Hắn sững sờ đứng đó, nét mạt thay đổi liên tục. Đi hay là ở lại, có tiến vào trong bức họa để xem hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio