Thể Tôn

chương 766: thập ngũ trọng kình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khuôn mặt Lôi Cương có mấy phần co quắp, sát cơ trong mắt mấy đầu thần thú này không chút che giấu, còn có thần thú đang đang không ngừng cử động, đây không thể nghi ngờ là đã đem Lôi Cương bao vây. Mà lúc này, thần thú có tướng mạo xấu xí đã đánh xuống một quyền, một quyền này ắt có ẩn chứa sức mạnh Kim Hành cường đại, dường như có thể kích phá vạn vật trên thế gian, Lôi Cương không dám cứng rắn ngăn chặn, cấp tốc không ngừng lùi lại, nhưng thần thú này thật giống như đã mù quáng, không giết Lôi Cương thì không thôi, điên cuồng truy kích Lôi Cương, đáng thương thay cho Lôi Cương lúc này chẳng qua là một phàm nhân có sức mạnh cường đại mà thôi, căn bản không cách nào ngăn cản, tốc độ có nhanh hơn nữa, lúc này cũng không làm nên được chuyện gì cả, bị thần thú xấu xí này một quyền đánh trúng, lực Kim Hành oanh kích lên da thịt của hắn, khiến hắn bay bắn đi như một bao cát, trên không trung không ngừng lảo đảo.

- Bình!!

Lôi Cương nặng nề rơi xuống trên mặt đất, chỉ cảm thấy trong cơ thể chấn động, đầu óc phát mộng, cố gắng đè nén cơn đau trong cơ thể, Lôi Cương bò dậy, nghe được tiếng mặt đất chấn động, Lôi Cương không nói hai lời, vội vàng cấp tốc chạy như điên về phía trước, thần thú này đã liều mạng, Lôi Cương tuy là dám chiến với nó, nhưng mấy đầu thần thú ngoài kia khiến Lôi Cương có cảm giác nguy cơ thật lớn, Lôi Cương không muốn bỏ mạng cùng với đầu thần thú đã nổi điên này.

- Graoooo ……….. Ngươi chạy gì chứ, ngươi không phải là muốn khiêu chiến ta sao?

Thần thú rống giận, thanh âm giận dữ nổ vang ở trong đầu Lôi Cương. Từng đạo quyền kình màu vàng kim phát ra từ song quyền của thần thú đánh về phía Lôi Cương đang cấp tốc chạy như điên, tốc độ cuẩ Lôi Cương tuy nhanh, nhưng hắn lúc này không phải là hắn khi còn nguyên thực lực nữa, không cách nào phi hành, cho dù là tốc độ có nhanh hơn nữa cũng bị một đạo quyền kình kích đến, lực Kim Hành mạnh mẽ tựa như một đạo lợi kiếm đâm vào trong cơ thể Lôi Cương, Lôi Cương tuy mạnh, nhưng bị một quyền ẩn chứa lực Kim Hành cường đại kích trúng phía sau lưng thì cũng không tránh khỏi cảnh máu tươi văng khắp nơi, Lôi Cương chỉ đành phải cắn răng chạy như điên.

- Graoooooo ……….. Tiểu bối, ngươi có thể trốn đi đâu cho được chứ? Vẫn là an tâm cùng hắn đánh một trận đi, chúng ta không thể chờ đợi để được cắn nuốt các ngươi nữa rồi.

Một đạo thân ảnh hiện lên ở trước người Lôi Cương, toàn thân nó phát ra quang mang màu vàng đất, tạo thành một đạo quang mạc ngăn trở đường đi của Lôi Cương, sắc mặt Lôi Cương thoáng ngưng, nhìn thanh niên có khuôn mặt hàm hậu này, hai mắt Lôi Cương lóe lên sát cơ, hắn hít một hơi thật sâu, nói:

- Ta cùng với hắn chiến đấu, các ngươi sao phải tham gia vào làm gì chứ?

- Hắc hắc, điều này cũng trách không thể chúng ta được.

Hắn nói.

- Chỉ cần chúng ta không can thiệp, để hắn giết ngươi, hắn liền đem thi thể ngươi cho chúng ta cắn nuốt, mà chính hắn cũng sẽ dâng ra một phần thú hồn.

Thanh niên hàm hậu này cười nhạt nói, không chút phật lòng, ở trong mắt của hắn, Lôi Cương tựa như là thức ăn của hắn vậy.

Lôi Cương trong lòng giật thột , thật là một người ác độc, thần thú xấu xí kia lại có thể làm chuyện như thế được sao? Dâng ra thú hồn của chính mình cho bọn chúng cắn nuốt, Lôi Cương nhất thời không nói gì, hắn hít một hơi thật sâu, không hề để ý tới thanh niên hàm hậu nữa mà quay đầu nhìn về phía thần thú xấu xí đang cấp tốc truy đến, song quyền nắm chặt, cơ bắp cuộn lên, lực lượng cường đại từ mỗi mũi cơ bộc phát ra, trong cốt hài phát ra tiếng chấn vang như lôi điện, điều này làm thanh niên hàm hậu kia vô cùng kinh ngạc liếc nhìn Lôi Cương.

- Hống!

Lôi Cương khẽ quát một tiếng, không tiếp tục chạy nữa mà chân phải chợt lui về phía sau một bước, mặt đất nổ tung, thân thể Lôi Cương tựa như sao xẹt lao thẳng về phía thần thú xấu xí, thần thú nọ không chút sợ hãi, toàn thân hắn lóe lên quang mang màu vàng kim, tựa như từng đạo lợi kiếm màu vàng kim đánh úp về phía Lôi Cương, lúc này cơ bắp của Lôi Cương đã nổi lên cuồn cuộn, tạo thành một bức tường thịt phòng ngự cực cao, cản trở những quang mang màu vàng kim nọ, cho dù là như thế, trên da thịt của Lôi Cương vẫn không ngừng xuất hiện những vết thương rất nhỏ, nhưng Lôi Cương lúc này đã không cách nào bận tâm đến chuyện đó được nữa, hắn một quyền đánh tan quyền kình của thần thú, bàn chân to lớn nhảy lên, song quyền xuất ra tiếng vang như long ngâm hổ khiếu, phá vỡ hư không, đón nhận song quyền của thần thú nọ.

- Aaaaaaaaaaaa! !

Lôi Cương nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng toàn thân tựa như hồng thủy bộc phát mãnh liệt mênh mông, theo hai cánh tay oanh nhập vào trong song quyền của thần thú, trong song quyền của thần thú này ẩn chứa lực Kim Hành cực mạnh, hẳn là còn chưa phát ra thì đã bị lực lượng cường đại của Lôi Cương đánh tan, quyền kình mạnh mẽ trong nháy mắt thâm nhập vào trong thân thể thần thú.

Thần thú cũng lùi lại mấy bước, trên khuôn mặt xấu xí của nó hiện lên màu máu đỏ, hắn đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích, hai mắt trừng tròn xoe, không thể tin được nhìn chằm chằm Lôi Cương.

- Uỳnh!!

Một âm thanh trầm đục từ trong cơ thể thần thú truyền ra, thân thể của hắn cũng quỷ dị bay bắn ra.

- Uỳnh!!

Một âm thanh nổ vang, thân hình của thần thú sắp rơi xuống lại như không tự chủ được bay bắn đi, cứ như thể có người đang công kích hắn vậy.

Liên tục mười bốn âm thanh vang lên, thân thể của thần thú đã trở nên chi chít lỗ, máu tươi bắn ra bốn phía, trong không khí đều tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, khi mà âm thanh thứ mười lăm vang lên thì thân thể của thần thú nọ đã hoàn toàn biến thành huyết vụ, tràn ngập ở trong không gian, lực kim hành cực kỳ tinh thuần cũng từ trong huyết vụ của hắn tràn lan ra.

Mấy đạo thân ảnh rối rít đi tới chỗ mà thân thể của thần thú bạo phá, điên cuồng hấp thu lực lượng tinh thuần, máu đỏ trong không gian trong không đến ba tức thời gian thì đã tiêu tán vô ảnh vô tung, lúc này bốn nam tử dáng vẻ khác nhau đang nhìn Lôi Cương, trong mắt đầy dẫy vẻ kiêng kỵ sâu đậm, ngay cả thanh niên hàm hậu ở sau lung Lôi Cương cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.

Lôi Cương một quyền đánh ra, thân thể cơ hồ hư thoát, da thịt cũng đã ở phát run, lúc này nội kình cùng cương khí của Lôi Cương đều không còn, song quyền này hẳn là bộc phát ra cực hạn của cỗ cốt hài kia - Thập Ngũ Trọng Kình, thế nên hiện giờ lực lượng toàn thân Lôi Cương trong nháy mắt bị rút ra, nếu như không phải là cố kỵ năm đầu thần thú còn lại, hắn đã sớm đổ gục xuống rồi. Hắn nắm chặt song quyền, nhìn về bốn đầu thần thú phía trước, nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Đây là chuyện giữa ta với hắn, hy vọng các ngươi không nhúng tay vào.

Lôi Cương hai mắt tựa như hai lưỡi dao sắc bén quét về phía bốn đầu thần thú nọ.

Trước việc thần thú xấu xí bạo thể mà chết, năm đầu thần thú đều tỏ ra cực kỳ kiêng kỵ, bọn họ nhìn nhau sau đó trên khuôn mặt lộ ra ý kinh sợ, muốn rút lui.

- Hắn lúc này đã cạn kiệt sức lực, chúng ta liên thủ đánh chết hắn, trong cơ thể hắn hàm chứa lực lượng hỏa, thổ, mộc, thủy hành cực kỳ tinh thuần, không thể nghi ngờ gì được nữa, đây là một vật đại bổ.

Thanh niên hàm hậu đứng ở sau lưng Lôi Cương ánh mắt như điện, đi tới bên cạnh bốn đầu thần thú, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Cương, vẻ tham lam trong mắt lộ rõ không chút che giấu.

Bốn đầu thần thú nghe thanh niên hàm hậu nói như vậy, có chút kích động, bọn họ cũng cảm nhận được lực lượng tinh thuần trong cơ thể Lôi Cương, nếu như có thể cắn nuốt tất nhiên có thể làm bọn hắn tinh tiến không ít, nhưng song quyền của Lôi Cương khi nãy quá mức hung mãnh, làm bọn hắn lại không dám lộn xộn.

- Quả thật, ta lúc này đã cạn kiệt sức lực rồi, các ngươi có thể thử một lần.

Lôi Cương sắc mặt thong dong, nhìn năm đầu thần thú nói, trong ngực tim đang đập thình thình như trống trận, cũng may năm đầu thần thú này đều là thần thú hỗn độn Địa cấp, nếu không, nếu là thần thú hỗn độn Thiên cấp thì chắc chắn sẽ không thèm nhiều lời mà đã lập tức công tới rồi.

- Không cần phải khích tướng bọn ta? Ta cũng thấy nên thử một lần.

Thanh niên hàm hậu nghe vậy mặt lộ vẻ châm chọc, hắn bước về phía trước một bước, toàn thân tán ra quang mang màu vàng bắn ra bốn phía, tạo thành một đạo kết giới màu vàng đất, hắn quay đầu nhìn về phía bốn đầu thần thú còn đang do dự, nạt nhỏ:

- Nếu như các ngươi không đánh, đợi đến lúc hắn chết, nếu ai cắn nuốt lực lượng của hắn, đừng trách ta không khách khí.

Bốn đầu thần thú nghe vậy sắc mặt biến đổi, bọn họ nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện sát cơ, nhưng bỗng nhiên, con ngươi của bọn họ cấp tốc co rụt lại, không nói hai lời quay đầu chạy như điên, điều này làm thanh niên hàm hậu sửng sốt, hắn nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Lôi Cương, đột nhiên, con ngươi của hắn cũng cự nhiên co rụt lại, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, quay đầu bỏ chạy.

Điều này làm cho Lôi Cương giật thột, chợt quay đầu, lại phát hiện một hài đồng đầu to như đầu hổ, đang thích thú lẫn tò mò nhìn mình, nó thấy Lôi Cương quay đầu lại thì lên tiếng:

- Ca ca, ngươi đang ở đây chơi với bọn họ sao? Ngươi không chơi lại bọn họ đâu, bọn họ mạnh hơn ngươi mà, bất quá, bọn họ đều sợ Huyễn Huyễn đó.

Thanh âm thiên chân vô tà, tựa như khúc nhạc tuyệt mỹ đang được tấu xuất, nhưng lúc này, trong lòng Lôi Cương cực kỳ cảnh giác, năm đầu thần thú thấy đứa bé tên là Huyễn Huyễn này thì liền lộ ra vẻ sợ hãi, điều này sao có thể khiến cho Lôi Cương không đề phòng cho được chứ?

- Ngươi ......... Rốt cuộc là cái gì?

Lôi Cương thấp giọng nói, toàn thân hắn run lên, nội tâm tràn đầy tuyệt vọng, hắn cơ hồ có thể xác định hài đồng nhìn có vẻ cực kỳ ngây thơ này so với năm đầu thần thú kia còn đáng sợ hơn.

Huyễn Huyễn nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, hai mắt nhìn Lôi Cương dần dần trở nên mông lung, chỉ nghe được nó lẩm bẩm nói:

- Huyễn Huyễn là cái gì đây? Huyễn Huyễn quên mất rồi, Huyễn Huyễn không biết mình là cái gì, Huyễn Huyễn chỉ nhớ ở chỗ này đã lâu rồi, thế thì Huyễn Huyễn rốt cuộc là cái gì đây?"

- Hửm?

Lôi Cương nghe thấy Huyễn Huyễn nói như vậy thì nội tâm hắn thoáng thắt lại, không biết mình là cái gì? Bất quá, điều này cũng làm cho Lôi Cương thoáng buông lỏng, xem ra nó cũng không phải là giả vờ, bất quá Lôi Cương vẫn còn để tâm đề phòng, hắn nghĩ ngợi chốc lát, nói:

- Ngươi tại sao lại muốn đi theo ta?

- Ca ca không phải là đã đáp ứng Huyễn Huyễn rằng chờ chuyện xong xuôi sẽ chơi với Huyễn Huyễn sao?

Huyễn Huyễn nghe được Lôi Cương nói như vậy thì vẻ mông lung trong mắt trong nháy mắt liền biến mất, tràn đầy không hiểu nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương đang muốn nói gì đó thì Huyễn Huyễn lại nói:

- Bất quá, bên trong thân thể ca ca có đạo khí tức khiến cho Huyễn Huyễn cảm thấy rất quen thuộc, thật là thân thiết ..............

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio