Lôi Cương không có hành động gì làm trong lòng thanh niên cao thủ hai giới khó chịu, nhưng bọn hắn cũng cũng không phải là loại người thích ăn nhờ ở đậu, gặp Lôi Cương quyết ý không động thủ, Cô Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Đã như vầy, mọi người đánh chết muốn thần thú này thì ta không hy vọng có ai giấu diếm, nếu không đến cuối cùng, người chết là ai, cũng là không dám cam đoan. Bất quá, Lôi đạo hữu, chờ sau khi chúng ta đánh chết thần thú thì ngươi trực tiếp tiến vào trong động phủ, đây cũng là nói không được a?
Lôi Cương mở hai mắt ra, nói:
- Nếu như các ngươi nguyện ý cùng ta dông dài, ta phụng bồi.
Cô Nguyệt mí mắt khẽ rủ xuống, hắn cũng không nói thêm cái gì, mà là đối với đệ tử khác thấp giọng nói:
- Đi, hy vọng mọi người đem hết toàn lực.
Ngay sau đó một đạo cương khí ba màu bao phủ toàn thân, rồi lại tế ra một đạo trường kiếm bảy thước đen nhánh, bay về vùng tối tăm phía trước, người tu luyện ở cửa do dự một chút rồi liền theo sau, rối rít tế ra thần khí, triệu tập lồng cương khí.
Hỗn độn thiên giai thần khí tuy là dị thường trân quý, nhưng lúc này xem ra, phần lớn trong tay bọn họ xuất ra đều là hỗn độn thiên giai thần khí, có thể thấy được, để nhận được Đạo Hoang truyền thừa, gia tộc của bọn hắn không tiếc trả giá hết thảy a. Điều này cũng đúng thôi, nhận được Đạo Hoang truyền thừa, không thể nghi ngờ sẽ có thể nhiều thêm một cường giả bậc Đại Tôn, điều này so sánh với bất cứ thần khí gì thì cũng đều là cao quý hơn. Một khi có một thế lực lớn có Đại Tôn cường giả, địa vị tất nhiên sẽ tăng đáng kể, tiến vào hàng ngũ năm thế lực mạnh nhất các giới.
Lôi Cương quét mắt về phía trước, lúc này các đệ tử toàn bộ theo đuôi Cô Nguyệt đi vào thâm khu, chỉ để lại một mình hắn, thần sắc hắn lãnh đạm, thần thức thăm dò vào trong Hạo Huyền Lôi phủ, phát hiện Long Hoàng chiến giáp đã cùng tinh hồn của hắn dung hợp, mặc dù là có thể lấy ra mặc vào, nhưng hắn lúc này cũng không cấp, mà là nhìn chăm chú vào phía trước.
- Ngao. . .
- Ngao. . .
- Aaaaaaaaaaaaaaa! !
Cùng với tiếng kêu thảm thiết vang dội là tiếng gầm từ phía trước truyền đến, Lôi Cương trong lòng vừa nhảy, hóa ra không chỉ có một đầu thần thú? Lúc này hắn đúng là cảm nhận được có hai đầu thần thú đã đạp nửa bước vào hàng ngũ Đại Tôn. Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới Đạo Hoang đúng là có thiết lập hai đầu thần thú trấn thủ động phủ, chẳng lẽ, đây cũng là khảo nghiệm để hắn lựa chọn người truyền thừa sao? Nếu như là phòng ngự người khác nhận được, tất nhiên phải là Đại Tôn, mà hai đầu thần thú tuy mạnh nhưng ở trước mặt Đại Tôn cũng là không tạo thành quá nhiều uy hiếp.
- Thôi. Giờ phải nghĩ xem làm thế nào để ứng đối.
Lôi Cương thầm thở dài nói, cũng không đi trước, mà là tiếp tục ngồi ở bên cạnh.
- Vù vù. . .
Có tiếng không khí ma sát cấp tốc truyền đến, những người này đúng là cấp tốc bay trở lại, bọn họ đều có chút chật vật, sắc mặt có chút trắng xanh.
- Mẹ nó! Hai đầu thần thú cao cấp, Đạo Hoang nếu là không muốn cho chúng ta nhận được truyền thừa, cần gì phải chuẩn bị truyền thừa làm gì nữa? Lại chỉ có hỗn độn địa giai mới có thể đi vào, đây không phải là đang đùa người sao? Hỗn độn địa giai làm sao có thể đủ chiến thắng thần thú đã đạp nửa bước vào hàng ngũ Đại Tôn chứ?
Một gã sắc mặt tái nhợt, thật giống như người bị kinh sợ quá mức, tức giận mắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Phù, nhặt được mạng trở về đã là vạn hạnh rồi, cũng may hai đầu thần thú này bị xiềng xích khóa ở đó, nếu không, nếu không số người chết và bị thương trong chúng ta phải chiếm hơn phân nửa.
Một gã thanh niên cao thủ khác hồi đáp.
Lôi Cương ánh mắt chấn động, bị xiềng xích ở nơi đó? thần thú cường đại như thế, là xiềng xích gì có thể khóa bọn họ lại? Bất quá, Lôi Cương không khỏi hướng về phía thanh niên cao thủ nọ mà thấy bất đắc dĩ, đến lúc này vẫn còn không lấy ra lá bài tẩy, bất quá, Lôi Cương như cũ không có tính ra tay.
- Hai đầu thần thú này mặc dù bị khóa ở đó, nhưng bọn hắn cũng đã ngăn luôn cửa động, nếu như không đánh chết chúng, căn bản không cách nào tiến vào trong đó.
Đứng trong đám người Tinh Thiên Sát lúc này chau mày nói.
- Hai đầu thần thú này theo thứ tự là: Nhai Tí thị thú, quỳ lần diệt thú, chúng đều thuộc vào hàng ngũ thập đại thần thú, Đạo Hoang rốt cuộc là có ý gì?
Thanh niên tóc tím Cổ Uyên từng dạy dỗ qua mấy người Lôi Hư cùng với Ngu Đao thấp giọng nói.
- Ngao. . .
- Bình!!
Đang lúc này, phía trước truyền đến tiếng thần thú rít gào, thanh âm đinh tai nhức óc, có một tiếng động khổng lồ phát vang ra.
Lúc này, dị biến khiến mọi người rối rít kinh ngạc.
- A! ! Cô Nguyệt hắn ở đâu?
- Cô Nguyệt không có ở đây, hắn chẳng lẽ tiến vào trong động phủ rồi?
Trong khoảng thời gian ngắn gần chín trăm người nổ tung, bọn họ quay nhìn bốn phía tìm kiếm Cô Nguyệt, cũng không hề thấy thân ảnh của Cô Nguyệt đâu cả, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng mãnh liệt đứng lên, nhìn về phía trước, Cô Nguyệt thật sự ngăn cản hai đầu thần thú xông vào trong động phủ? Đây là bất ngờ của Lôi Cương.
- Nếu như không muốn đồ tốt bị Cô Nguyệt nhận được, thì cũng đừng có bảo lưu lại gì cả, lá bài tẩy mặc dù là có thể cứu mạng, nhưng là lúc này không sử dụng, sợ rằng ngay cả cơ hội cứu mạng cũng bị mất.
Cổ Uyên khẽ quát một tiếng, cả người quang mang năm màu đại thịnh một mình lao thẳng về phía trước, những tu luyện giả còn lại không còn chút do dự nào nữa liền lao theo, rối rít phóng ra quang mang, đem không gian chiếu rọi giống như ban ngày, Lôi Cương mượn cơ hội lần này cũng là thấy rõ hình dạng của không gian này.
Cả không gian tựa như một địa ngục, mặt đất nứt nẻ, mơ hồ có thể thấy được quang mang hỏa hành gần như trắng bệch, nhưng không cảm thụ được chút nào cảm giác nóng nực, phía trước là một ngọn núi cao ước chừng ngàn trượng, nói là núi cao chẳng bằng nói đây là một ngọn tháp, tháp này ước chừng chín tầng, hai đầu thần thú hình thể to lớn cỡ trăm trượng ngồi chồm hổm canh giữ ở cửa động, bên trái là một đầu thần thú thân báo, nhưng toàn thân bao trùm lân giáp phát ra quang mang màu kim sáng bóng, cái miệng của hắn cũng là cực kỳ bén nhọn, thật giống như là Cương Thiết chế tạo ra vậy, bộ dáng đó khiến Lôi Cương nghĩ tới Nhai Tí thị thú được nói đến trong Hồng Hoang luận, thần thú bên phải thì giống hệt sư tử, nhưng lông bờm cả người thì lại tựa như ngọn lửa giống bập bùng toàn thân, đôi mắt đỏ bừng ẩn chứa khí tức hung hãn vô tận, cùng với hang rằng sắc nhọn đang nhe ra như muốn cắn nát vật ở trước mặt, con thú này chính là quỳ lần diệt thú, hai đầu thần thú này bị xiềng xích sáu màu sặc sỡ khóa lại, Lôi Cương thậm chí thấy bọn họ ra sức giãy dụa, thấy người tu luyện xông lên phía trước, hai đầu thần thú rối rít rít gào, tất cả quang mang từ trong miệng phun ra, quang mang ẩn chứa lực lượng cường đại tựa như không cách nào ngăn cản, sóng chấn động trực tiếp đánh bay những người tu luyện đang xông lên, trong lúc bay ngược lại, không ít thanh niên cao thủ trực tiếp hồn phi phách tán, hài cốt vô tồn.
Đột nhiên, tất cả cường đại công kích rối rít đánh úp về phía hai đầu thần thú này, mấy đạo thân ảnh nhân cơ hội bay về phía trước, lao vào cửa động đen nhánh.
- Diệt tôn!
Một tiếng Phẫn Nộ rít gào, cái miệng bén nhọn của Nhai Tí thị thú phá không đâm về phía Tinh Thiên Sát, Tinh Thiên Sát nổi giận gầm lên một tiếng, lấy ra một khối lệnh bài, quang mang năm màu lóe ra, huyễn hóa ra một bàn tay khổng lồ hướng về phía cái mỏ nhọn đang đâm tới đẩy đi, bàn tay này ẩn chứa lực lượng cuồng mãnh, làm mỏ nhọn của Nhai Tí thị thú mạnh mẽ rút lui, Tinh Thiên Sát nhân cơ hội bay vào cửa động phía trước.
Gặp càng ngày càng nhiều người bay vào cửa động, những thanh niên đệ tử còn lại nữa cũng không cách nào ẩn nhẫn nữa, rối rít lấy ra công kích mạnh nhất, liều mạng công kích, nhân cơ hội lẩn vào trong đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhân số càng ngày càng ít, bọn họ lấy ra lá bài tẩy, xông vào trong đó, nhưng tổn thương như cũ cũng là mất đi gần nửa số người, trong không gian đã tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
- Aaa! ! Cứu ta!
Một tiếng hét thảm vang lên, lúc này, chỉ có thể nhìn thấy một đạo thân ảnh trước hai đầu thần thú, đang điên cuồng nghĩ cách tiến vào cửa động phía trước, những người khác hoặc là đã tiến vào động phủ, hoặc là đã hồn phi phách tán, hài cốt vô tồn, Lôi Cương đạm mạc nhìn về phía trước, cho đến khi thanh niên này bị quỳ lần diệt thú kia một ngụm ăn tươi nuốt sống xong, Lôi Cương lúc này mới bay về phía trước.
Hắn cũng không vội, La Thiên Minh nói Đạo Hoang động phủ có bốn luyện, năm hiểm, dự đoán được truyền thừa tuyệt đối không phải là dễ dàng như vậy, mà lúc này, để Lôi Cương coi trọng cũng là xiềng xích đang vây khốn hai đầu thần thú này, có thể vây khốn thần thú đã đạp nửa bước vào hàng ngũ Đại Tôn, phẩm cấp của ổ khóa này sợ rằng đã vượt qua thiên giai thần thú, hai đầu thần thú này tuy mạnh, nhưng Lôi Cương nắm chắc có thể đánh chết chúng.
Đem Long Hoàng chiến giáp lấy ra, Lôi Cương trực tiếp mặc vào, gia trì một đạo bàn thạch, Lôi Cương nhằm phía hai đầu thần thú phía trước, mục tiêu của hắn là Nhai Tí thị thú, nó mỏ nhọn phạm vi công kích so sánh với quỳ lần diệt thú thì rộng hơn, trong lúc hai người đều mệt, không thể nghi ngờ là đánh chết Nhai Tí thị thú là hay nhất, hắn cấp tốc đi tới thú bên phải Nhai Tí thị, tốc độ cực nhanh làm công kích của hai đầu thần thú rối rít đánh hụt, quyền kình ẩn chứa hai mươi bốn trọng kình cuồng mãnh điên cuồng oanh kích trên người Nhai Tí thị thú. Công kích cường đại mạnh mẽ đem Nhai Tí thị thú đẩy lui, nếu như không phải là xiềng xích khóa chặt thì sớm cũng đã bay lên, trong cơ thể Lôi Cương không gian đối ứng với lục hành ẩn chứa lực lượng rối rít mãnh liệt mênh mông tràn vào trong quyền thủ của Lôi Cương.
- Rầm rầm rầm. . ….
Chấn vang liên tục không ngừng vang lên, Nhai Tí thị thú nổi giận không ngừng phát tiếng thét gào ầm ĩ, khéo mồm khéo miệng điên cuồng đâm về Lôi Cương, đừng xem chỉ là cái mỏ nhọn, thực ra đủ để khiến cao thủ hỗn độn thiên giai mất mạng trong nháy mắt, cho dù là lồng bàn thạch của Lôi Cương cũng chỉ có thể chịu một cú mà thôi. Nhưng Lôi Cương không ngừng di chuyển, khiến công kích chân chính muốn công kích được hắn cũng là không nhiều lắm, quỳ lần diệt thú không ngừng phun ra quang mang, nhưng thân thể Lôi Cương bị Nhai Tí thị thú ngăn trở, không thể nghi ngờ, Nhai Tí thị thú trở thành bức tường phòng ngự của Lôi Cương, làm công kích của quỳ lần diệt thú không cách nào chạm đến Lôi Cương cho được.
Theo từng quyền oanh kích, Nhai Tí thị thú dần dần không cách nào chống đỡ, vô số công kích ẩn chứa hai mươi bốn trọng kình tràn vào trong cơ thể nó, làm nội tạng tựa như huyền thiết chế tạo của nó dần dần chống đỡ hết nổi.